![]() |
Hồng Nhan 3Q - Cho Iphone
Hồng Nhan 3Q là gM SLG với chủ đề lịch sử tam quốc cho Iphone ![]() |
yêu:
– Sau em không nói với anh?
– Chuyện gì ?
– Chuyện… sau nhiều năm ở nước ngoài mà em vẫn …
– Em nói anh có tin không?
– Chắc là không rồi, làm sao tin được thân thể đáng yêu, đầy nhựa sống thế này vẫn còn trong trắng thuần khiết chứ !
– Vậy nếu tin, anh có đổi ý không?
– Ngu sao đổi ý chứ bà xã yêu quý ạ.
– Còn nói nửa àh? Anh toàn lợi dụng cơ hội.
Anh chùi người vào tấm chăn, kéo tay cô vòng qua người mình. Ôm siết cô vào lòng, trầm giọng cười:
– Ngủ đi, không thì anh không khách sáo đâu đó.
Ngọc Như mỉm cười, cảm giác ngọt ngào len lỏi trong tim, cô biết rằng giờ đây cô là của anh. Hơi thở anh đều dần chìm vào giấc ngủ khi Ngọc Như nói khẽ với anh:
– Ông xã, Em yêu anh!Hạnh Phúc Ngọt Ngào – Phần 6
Buổi sáng những giọt sương đêm còn đọng lại ngoài sân, ánh sáng chiếu vào phòng đánh thức đôi uyên ương đang say giấc nồng. Cô thức giấc thấy mình đang nằm cuộn tròn trong lòng Thanh Sang, cô và anh thân mật và không còn gì để che dấu nửa. Định bước xuống đi vào phòng tắm trước khi anh chưa thức giấc, nhưng cô vừa nhỏm dậy thì:
– Đi đâu đó em yêu?
Vừa hỏi anh vừa choàng tay ôm cô từ phía sau.
– Em… em muốn đi tắm.
Anh nói và nở nụ cười bí hiểm:
– Ừh, vậy em đi đi.
– Nhưng…
Anh cười cười trêu cô:
– Nhưng gì nửa?
Cô ấp úng:
– Em… muốn mặt áo vào.
– Thì em cứ mặt đi.
Vừa nói anh vừa hôn vào cổ cô, nhột quá cô cười khúc khích bảo:
– Sang! tha cho em đi mà, hay… anh xuống trước đi.
Nhìn đôi môi hấp háy, anh kéo cô nằm xuống giường, dùng ngón tay viền trên vành môi cô, anh mỉm cười:
– Đêm qua… không từ chối, bây giờ làm bộ hả?
Cô nũng nịu:
– Năng nỉ mà ông xã.
Nói rồi cô với tay lấy mền che người lại. Anh bước xuống giường cười lớn:
– Anh tắm trước đây, vợ ơi là vợ.
Anh nở nụ cười hạnh phúc khi nhìn xuống tấm darp giường, nơi có vết máu đỏ hồng, miệng lẩm nhẩm:
– Vợ anh đáng yêu lắm, bây giờ anh có trách nhiệm giữ gìn sau cho ngày càng ấm nồng và hạnh phúc.
Thanh Sang lo xong thủ tục giấy tờ, nhìn gương mặt buồn hiu của vợ, anh thấy nao lòng, mới đêm qua chăng gối còn mặn nồng, giờ phải xa cô hơn tháng, anh sẽ nhớ cô lắm, nhớ thật nhiều bờ môi đầy nhựa sống của cô:
– Nhỏ ! cười lên nào. Xong việc anh về mà, em như vầy làm sao anh đi được.
Ngọc Như nghẹn ngào:
– Anh nhớ giữ gìn sức khỏe. Đến nơi anh gọi điện về cho em.
– Anh biết mà, em ở nhà giữ gìn sức khỏe và chăm sóc mẹ dùm anh nghe.
Sang ôm siết cô vào lòng rồi đi nhanh vào phòng cách ly. Ngọc Như nhìn theo đến khi dáng anh khuất dần.
- Ngọc Như, em xem nè !
Ngọc Như nghe tiếng Trọng Ân mà không thấy mặt anh đâu, chỉ thấy bó hoa hồng đỏ thật to đi về phía mình. Cô bật cười:
– Anh hai, bộ đổi nghề hả?
Trọng Ân cười cười:
– Ừ !
Cô tròn mắt ngơ ngát, anh phì cười:
– Hoa của em đó, Có một gã khờ nào đó đang làm việc ở xa không về kịp nhờ anh tặng dùm với lời
nhắm : “Chúc em sinh nhật vui vẽ”.
Cô vỗ trán mỉm cười, hôm nay sinh nhật mình mà quên mất, cô nheo mắt nhìn anh:
– Thế còn quà của anh đâu?
– Trời, em tham vừa thôi? Có chồng rồi thì chồng lo anh hết nhiệm vụ rồi.
Ngọc Như mím môi cười:
– Vậy… em về công ty Lam Phương nghe?
Trọng Ân nhỏm dậy:
– Ê, em có 20% cổ phần ở Việt Đức đó.
– Hì hì đừng dùng chiêu này với em, nó hết hiệu lực lâu rồi.
Anh lắc đầu:
– Muốn gì nói đi nhóc?
– Ga lăng sớm có phải tốt hơn không?
Buổi tối nằm trên giường Ngọc Như không thể nào ngủ. Sang đi công tác hơn 2 tuần rồi, ôm gối vào lòng cô nhớ anh se thắt ruột, thao thức mãi không ngủ được cô ngồi dậy bước ra ngoài. Đứng trước cửa phòng mẹ chồng cô ngập ngừng đưa tay gõ cửa:
– Mẹ ơi, mẹ ngủ chưa.
Nghe con dâu gọi bà Phương bước ra mở cửa:
– Con chưa ngủ hả Như?
Cô ôm vai bà, mỉm cười giọng tinh nghịch:
– Con không ngủ được. Mẹ… tối nay mẹ cho con ngủ chung nghe.
Nhìn con dâu Bà Phương bật cười lớn làm cô đỏ mặt. Thấy cô còn ngập ngừng bà nắm tay cô:
– Vào ngủ thôi cô nương.
Là con dâu nhưng bà Phương xem cô như con gái. Ngọc Như tuy trẻ con nhưng biết cách cư xử, nhờ có cô quan tâm mà bệnh tình của bà giảm dần, đi làm về là cô tìm bà nói thuyên thuyên đủ thứ chuyện.
Thanh Sang mệt mỏi bước vào nhà sau chuyến bay từ Nhật về Sài Gòn. Hơn 3 tuần nay, lần đầu tiên anh cảm thấy mệt mỏi khi lao vào công việc. Những hội họp Parties với đối tác nước ngoài làm anh ngán ngẫn. Thứ anh cần là một không gian nhỏ với những trò đùa, những câu châm chọc của Ngọc Như, anh nhớ cô da diết với cảm xúc dâng trào mà không được đáp ứng. Muốn về gặp cô nhưng công việc cứ kéo dài.
– Thưa mẹ con mới về.
Đang ngồi xem tivi thấy con trai về Bà Phương nhỏm dậy:
– Ơ !Con về sao không nói vợ ra đón?
– Dạ, xong công việc là con về liền, thấy không có gì quan trọng nên không cho cô ấy hay.
– Ừ vậy cũng tốt, à chắc con mệt lắm hay con lên phòng nghĩ đi.
– Dạ, ủa vợ con đâu rồi mẹ?
– Nó ngủ trên phòng ấy?
Vừa định bước đi anh đã đứng lại.
– À ! Hôm nay sức khỏe của mẹ thế nào rồi?
– Dữ hông? Nảy giờ mới hỏi tới mẹ. Mẹ khỏe rồi con nghĩ đi?
– Dạ, lác mẹ ăn cơm trước đi con mệt quá muốn nghĩ, mẹ đừng chờ cơm nghe.
Thấy mẹ cứ tủm tỉm cười. Sang quay lại:
– Mẹ cười gì vậy?
Bà Phương xua tay, thằng nhóc này nhớ vợ đến nổi lộ hết trên mặt mà còn làm bộ. Bà mỉm cười khi thấy con trai hạnh phúc.
Thanh Sang nhẹ nhàng bước vào phòng tránh làm vợ thức giấc. Anh cởi áo khoát rồi ngồi cạnh xuống giường ngắm vợ. Gương mặt dịu hiền say ngủ đầy nữ tính. Ngồi nhìn vợ ngủ hồi lâu anh bước vào phòng tắm, làn nước mát làm anh thấy thoải mái hơn. Vừa bước ra Sang nín thở khi Ngọc Như trở mình quay sang. Chiếc áo dây hớ hên để lộ bờ ngực đều đặn thở, vợ anh đang say giấc nồng còn anh thì đang tiến vào cổng địa ngục. Anh thang thầm:
– Trời ạ, cô vợ định giết anh chắc.
Từng đường cong trên cơ thể Ngọc Như nổi rõ theo mép áo, tắm chăn nửa kín nửa hở để lộ cặp đùi trắng nõn, anh đâu phản là Thánh mà không biết rung động trước thân thể của người phụ nữ, nhất là người phụ nữ mà hằng đêm anh thương nhớ. Để chế ngự cảm giác khó chịu trong người anh cầm gói thuốc bước ra ban công ngồi.
Thành phố bắt đầu lên đèn. Anh cỡi bớt nút áo cho thoáng mát sau chuyến đi dài ngồi trên máy bay. Có tiếng động trong phòng, tiếng người ư hử duỗi thẳng hai tay sau một giấc ngủ. Căn phòng tối mờ, Sang tò mò muốn xem vợ mình làm gì, anh nhìn qua tắm rèm cửa. Ngọc Như tỉnh giấc, che miệng ngáp làm anh nén tiếng cười, ngủ vậy chưa đã nửa à? Cô đứng dậy ưỡn người để lộ đôi chân dài thon thả. Sang hít thật sâu khi người bắt đầu khó chịu. Vợ anh thì vô tư không hay biết gì, cô đi một mạch vào phòng tắm rồi cở áo ra mà chẳng thèm đóng cửa. Tấm kiếng đập vào mắt anh, cả một bờ lưng trắng mịn màng, chiếc cổ thon thả bên dưới mái tóc dài được quấn lên gọn ghẽ. Anh bước vào phòng chẳng nói chẳng rằng, anh ngồi yên tựa lưng lên trên giường, mắt không rời tắm kiếng phòng tắm.
Ngọc Như quấn chiếc khăn lông trên người trước khi bước ra khỏi phòng tắm. Chiếc khăn nhỏ cô giữ để lau tóc. Cô chợt sựng lại khi thấy Sang đang âu yếm nhìn mình từ trên giường.
– Anh…
Cô mở miệng nhưng anh đã ra dấu im lặng bằng một ngón tay trên miệng, rồi vỗ tay lên nệm.
– Lại đây !
Giọng anh nhẹ như ru mà chẳng hiểu động lực nào khiến cô nhũng cả người mà làm theo anh. Cô ngồi xuống mép nệm, tay vẫn giữ chiếc khăn lao tóc. Sang vươn tay ra với lấy:
– Để anh lau tóc cho.
Cô không trả lời mà cũng không phản đối anh. Bàn tay anh dịu dàng với từng lọn tóc ước của cô. Anh hít ngửi mùi hương quen thuộc mà anh hằng nhung nhớ trong những ngày đi xa. Cô nghe tim mình rộn rã khi cảm nhận được hơi thở của anh đang mơn mang trên da thịt mình. Ánh đèn đường chẳng len lỏi vào phòng được bao nhiêu nên càng làm cho không gian mờ ảo dịu dàng.
Cô rùng mình khi một cơn gió thoảng qua. Anh vội vã leo xuống giường bước lại tủ lấy chiếc áo lụa màu trắng hai dây xinh xắn, đến bên cô đề nghị:
– Anh mặc áo cho em nhé !
Cô ngước nhìn gương mặt nghiêm túc nhưng có vẻ bông đùa rồi mỉm cười gật đầu. Cô đứng dậy khuyến chiếc khăn rơi ra. Sang nín thở khi anh mặt áo vào cho cô. Làn vải lụa bóng trước da thịt mịn màng cọ vào bộ ngực trần không cài nút áo của anh, anh có cảm giác rộn rã và khao khát cháy bỏng một nỗi yêu thương ngút ngàn, nhẹ nhàng sửa lại tà áo rồi nghiêng đầu ngắm cô.
Ngọc Như nhướng mày nhìn anh. Thanh Sang mím môi cười, đôi mắt không rời khỏi gương mặt vợ rồi dừng lại thật lâu trên bờ môi dịu dàng, thuần khiết và nồng nàng. Anh ôm siết ngang eo vợ, dụi mặt vào cổ cô, làm cô bật cười vì nhột . Nhìn cô âu yếm, anh thỏ thẻ:
– Nhớ em quá !
Cô đánh vào vai anh:
– Đừng có đùa ! Anh về khi nào?
Giọng anh dí dỏm:
– Anh về vừa đủ ngồi nhìn em ngủ, sau đó nhìn em tắm… Sau đó mặt áo cho em, sau đó…
– Được rồi… được rồi, Vậy từ lúc về đến giờ anh chưa tắm.
Anh cười cười nheo mắt:
– Đâu có thời
Like để ủng hộ YenBai.Mobi:
