watch sexy videos at nza-vids!
*
Wap Tai Game, Phim di động
Tải Game Miễn Phí, Đọc truyện hay
* | Game Online | Game Offline | Phim Cho Điện Thoại | Truyện Hay | GiftCode | Game Android
» Bầu Cua Online - Đổi Thẻ Điện Thoại
» Avatar Online - Ngôi Nhà Hạnh Phúc
» Mobi Army 2 Online - Game Tựa Gunny
» Phong Vân Truyền Kỳ - Công Thành Chiến
» IWIN Online - Game cờ bạc số 1
» Ngôi Làng Của Gió Nông Trại Cho Java Android IOS
» GoPet 1.3.3 - Hội Thú Chiến
» ANDROID STORE - Là kho lưu trữ các ựng dụng phổ biến và hoàn toàn miễn phí trên Android vượt trội hơn cả CHplay.

[QC] Fakesmspro.cf - Trang Fake sms, Gửi tin nhắn giả mạo

Speed Video Downloader - Android
Tải Video Từ Youtube Nhanh Và Miễn Phí
tai Tải Về Máy

Game Mobile đẳng cấp cho dế yêu

Game Online / Game Offline / Ứng dụng
- Đăng Ngày: 08:49 - 18/06/2015
- Đăng Bởi: Nguyễn Quân
- Lượt Xem: 2422 Lượt

“Anh đánh tôi.”

Cái này mà cũng gọi là đánh?

Diệc Nam đầu đầy vạch đen, ôm ngang người cô đi ra ngoài, cố ý trầm mặt hung dữ nói: “Nếu không nghe lời anh lại đánh.”

“…”

Diệp Ân uống say rất ngoan, như con mèo nhỏ dễ nuôi. Diệc Nam phát hiện cô lúc này rất sợ bị tổn thương, chỉ cần anh lớn tiếng thoáng nghiêm khắc một chút cô sẽ thành thật cúi thấp đầu không quấy rối nữa.

Dáng vẻ đó thật khiến người khác lo lắng.

Diệc Nam phát hiện anh đối với cô rất dễ mềm lòng, có lẽ do câu chuyện thời thơ ấu, để đến bây giờ anh đối với cô luôn có chút đồng tình cùng quan tâm.

Diệc Nam đặt cô ở phòng khách sát vách, cô dựa vào cạnh cửa chờ Diệc Nam đổi ra giường. Nhìn thân hình cao ngất kia cô có chút hoảng hốt, như bị ma xui quỷ khiến, đầu óc cô hình như không thể khống chế.

Cô từ phía sau ôm anh, dùng sức khịt khịt mũi: “Anh trước đây đều nhân nhượng em vô điều kiện, sao bây giờ lại thay đổi.”

Diệc Nam hơi đứng hình, nhẫn nại: “Diệp Ân, anh không phải cái gì Mạch Nha.”

Giảng đạo lý cho người uống say thực sự là việc không có chút lí trí, thế nhưng Diệc Nam không khống chế được. Nghĩ tới đêm hôm đó cô có lẽ coi anh là người khác, anh liền nôn nóng một cách khó hiểu.

Lòng tự trọng của anh có chút bị tổn thương.

Cô gái phía sau không động đậy, anh lại lần nữa cúi người sắp xếp chăn đệm không ngờ toàn bộ cơ thể cô đè ép xuống, anh nhất thời đứng không vững cùng cô ngã xuống chăn đệm.

Cơ thể cô mềm mại áp trên người anh, mùi nước hoa nhàn nhạt quanh quẩn ở chóp mũi.

Tay anh còn cẩn thận ôm lấy cô, sợ cô không may ngã xuống. Thế nhưng lòng bàn tay anh vừa đi xuống liền đặt ở thắt lưng cô, độ sâu trên thắt lưng tạo ra một đường cong hấp dẫn. Diệc Nam giật giật cần cổ, nhìn ngũ quan thanh thoát đẹp đẽ của cô mà lòng có chút khó có thể kiềm chế.

Cô chỉ ngây ngốc nhìn anh, làm như không biết gì. Trước ngực hai bên tuyết trắng áp lên bộ ngực anh, mềm mại, nhất là chúng còn chen chúc với khe rãnh khiến đầu óc anh như thiếu dưỡng khí.

Bộ dạng cô rõ ràng tràn ngập ý mời, cái miệng nhỏ nhắn đỏ au hơi chu lên.

Diệc Nam giữ lấy cái ót cô định hôn lên. Hai tay nhỏ bé của cô đặt trên người anh, nhíu mày.

Diệc Nam không hiểu im lặng dò hỏi. Cô cúi đầu nhìn, mi tâm nhíu chặt hơn: “Anh không phải anh ấy —— “

Đương nhiên không phải! Từ đáy lòng Diệc Nam tự dưng mọc lên một đống khí nóng, đối với Mạch Nha nào đó mà sinh ra cảm xúc phức tạp, đều là địch ý và đố kỵ. Anh cũng hơi hâm mộ người nào đó, lần đầu tiên cảm thấy cực kỳ hâm mộ một người con trai khác.

Khí nóng trong lòng trong nháy mắt như bị một chậu nước lạnh dội vào, Diệc Nam trầm mặc nhìn trên người cô gái kia, dùng sức nhéo bên hông cô.

Diệp Ân cảm thấy đau, đầu óc thanh tỉnh hơn. Cô lật mình nằm trên giường, một lúc lâu không nói gì.

Diệc Nam cùng nằm một chỗ với cô, nhìn đèn thủy tinh treo trên trần nhà. Bầu không khí trong phòng quỷ dị đê mê, một lát sau anh quay đầu nhìn kỹ cô, giọng nói có chút thâm trầm: “Thích anh ta như thế vì sao không đi tìm.”

Lông mày Diệp Ân khẽ giật, chậm rãi xoay người cùng anh mặt đối mặt, chần chừ nhỏ giọng hỏi: “Tìm anh ấy?”

“Đôi khi con trai cũng muốn được dỗ dành.” Diệc Nam cũng không biết tại sao lại nói với cô điều này. Những gì nghĩ trong lòng thực sự không phải như vậy, thế nhưng cứ thế… anh lại nghĩ một đằng nói một nẻo.

Diệp Ân còn hơi choáng váng, nhỏ giọng lặp lại lời anh, lập tức mặt mày cong cong cười nhìn anh: “Đó là theo kinh nghiệm của anh sao? Bạn gái thường dỗ anh lắm à?”

Diệc Nam không nói lời nào, chỉ nhìn cô thần thái tươi tỉnh hơn, liền cười nhạt: “Dựa vào kinh nghiệm để nói.”

Diệp Ân hiểu rõ điều này, cô đã sớm biết, người con trai như anh không thể không có tình cảm, may là cô khôn khéo giữ mình.

“Bạn gái của anh đâu? Không phải cũng chia tay rồi.”

“Ừm.”

“Thật là xui xẻo.”

“Ừm.”

“Cũng bởi vì anh xuất ngoại mà chia tay?”

“Ừm.”

“Anh trả lời tôi cho có lệ à?”

“Ừm.”

Diệc Nam nhắm hai mắt, làm như không muốn nghe lời cô, thế nhưng mỗi câu cô hỏi anh lại phát ra tiếng đáp lại. Cuối cùng dưới tác dụng của cồn hai người hỗn loạn ôm nhau ngủ.

Đêm đó Diệc Nam ôm Diệp Ân ngủ trong phòng khách, nhưng cái gì cũng không làm. Hai người yên tĩnh cùng một chỗ, như tư thế phòng ngự của trẻ con ở trong cơ thể mẹ.

Thân thể gầy gầy của Diệp Ân uốn lượn trước người anh, thực sự anh có thể cảm nhận rõ ràng.

Chương 3: Bị đá

Diệp Ân không về nước ngay. Về sau Diệc Nam mới nghe nói cô theo giáo sư đến thành phố khác làm nghiên cứu. Lúc chờ cô trở lại, theo thói quen ngồi suy nghĩ, Diệc Nam cực kỳ ngoài ý muốn hỏi : “Em không quay về tìm anh ta sao?”

Đã thích như vậy, sao không thể dành ra chút thời gian?

Diệp Ân mặc áo trắng bận rộn trong phòng thí nghiệm, nghe anh nói động tác trong tay hơi khựng lại, sau đó lại không kẽ hở tiếp tục cúi đầu: “Lần này thực nghiệm rất quan trọng, tôi phải toàn lực ứng phó.”

Diệc Nam phát hiện Diệp Ân thực sự tận tâm với sự nghiệp học hành. So với nhiều người thái độ của cô cẩn thận và nghiêm túc hơn nhiều. Hơn nữa anh cũng ngẫu nhiên nghe được cô trò chuyện với người nhà hai lần, nội dung ngoài thăm hỏi tình hình sức khỏe của đối phương thì là thông báo việc học của mình. Diệc Nam hơi lo lắng gia đình cô quá hà khắc, tình cảnh của những đứa con nuôi đều rất đáng thương.

“Ba mẹ em rất nghiêm khắc với em à?” Diệc Nam không dám nói là ba mẹ nuôi bởi đến bây giờ anh cũng chưa cho Diệp Ân biết thân phận của mình.

Diệp Ân nghe anh nói chỉ mỉm cười: “Không phải, họ đối xử với tôi rất tốt. Chỉ là gia đình tôi hơi đặc biệt. Cho nên tôi càng phải nỗ lực hơn để báo đáp họ.”

Cô nhìn anh khẽ nháy mắt cười thần bí. Diệc Nam ngồi cách cô một ghế tựa, chợt như nhìn thấy tia sáng mạnh mẽ cùng cứng cỏi trong con ngươi cô.

Khóe miệng anh không tự chủ hiện lên ý cười: “Bạn trai em đâu? Bỏ được sao?”

Kể từ sau buổi tối hôm đó, quan hệ giữa hai người trở nên quỷ dị, bọn họ sẽ ngồi cùng một chỗ nói chuyện phiếm, thậm chí nói về bạn trai cũ của Diệp Ân. Bọn họ rõ ràng từ 419 mà bắt đầu, thế nhưng cả hai đều tự động không nghĩ về sự kiện kia nữa, hiện tại ở chung cũng rất hòa hợp.

Lúc này Diệp Ân không cảm thấy mất tự nhiên. Cô không quay đầu nhìn anh, trong giọng nói tràn đầy tự giễu: “Cái gì của mình thì sẽ luôn là của mình, còn không thì dù cưỡng cầu cũng không có được.”

Diệc Nam nhịn không được cười ra tiếng: “Không nghĩ đến em như vậy mà cũng coi trọng quan niệm về số mệnh.”

Diệp Ân nhún vai không nói nữa. Diệc Nam ở một bên nhìn cô, cô bỗng nhiên lại nói: “Kỳ thực tôi và anh ấy đều rất xấu. Bản chất chúng tôi đều ích kỷ, ai cũng không muốn vì đối phương mà thỏa hiệp, biết rõ cả hai đều không thích hợp với đối phương thế nhưng vẫn luyến tiếc khi buông tay.”

Diệc Nam nhìn môi cô như có như không thoáng chút cô đơn, trong lòng có chút khác thường.

Trước đây anh vẫn cảm thấy giữa Diệp Ân và người kia không có tình yêu, nếu có thì chỉ là cảm giác không cam lòng cùng thói quen hồi bé. Mà giờ khắc này anh bỗng nhiên ý thức được chính mình có lẽ đã đoán sai?

“Vậy tại sao nhớ anh ta đến thế mà không mạnh mẽ lên, cô gái nhỏ… Có một người đàn ông của chính mình để yêu là quan trọng nhất.”

Diệp Ân kinh ngạc nhìn về phía anh: “Không ngờ anh cũng bảo thủ như thế, đàn ông tự tôn đàn bà thì tự ti, tư tưởng cổ hủ.”

Diệc Nam cũng cong con ngươi đen nhánh: “Em không biết mỗi người đàn ông đều rất hoài niệm quá khứ, nhất là những chuyện ba vợ bốn nàng hầu.”

Diệp Ân liếc mắt, người này quả nhiên đủ ngả ngớn, cô xoay người không hề để ý đến anh: “Đừng có đánh đồng tất cả đàn ông như thế, cũng có những người thật sự thành thật.”

“Như bạn trai cũ của em, Mạch Nha?”

“Cút đi.”

Vừa dứt lời, đèn phòng thí nghiệm bỗng nhiên “phụt” một tiếng vụt tắt, không gian rộng lớn trong nháy mắt rơi vào bóng tối, xung quanh một chút ánh sáng sót lại cũng không có.

Có lẽ hết giờ dạy học đã lâu nên tắt đèn. Diệc Nam lo lắng Diệp Ân sẽ sợ, tay ở trong túi sờ cái bật lửa: “Đừng sợ, chỉ là tắt đèn.”

Sau đó Diệp Ân liền bật sáng lên một nguồn sáng ấm áp. Cô nhóc này cầm đèn pin chiếu ánh sáng lên mặt cô lắc lư mấy cái, trong giọng nói tràn đầy đắc ý: “Tôi sớm đã chuẩn bị, hơn nữa tôi cũng không sợ tối.”

Diệc Nam nhìn cô nghịch ngợm lại đơn thuần mỉm cười, không khỏi bật cười: “Cái cô gái này, cùng một chỗ với em chẳng thú vị chút nào?”

Diệp Ân đặt đèn pin ở cằm, ánh đèn từ dưới chiếu lên mặt, lè lưỡi ra làm mặt khủng bố: “Thú vui của tôi sẽ không để anh nhìn thấy, nó chỉ dành cho người đặc biệt.”

Đáy mắt đang cười của Diệc Nam chậm rãi tan đi. Anh ngồi chỗ cũ không nói lời nào.

Diệp Ân cũng cảm thấy bầu không khí có chút xấu hổ, đứng lên đi tới cửa phòng học kiểm tra: “Lầu thực nghiệm hình như bị khóa.” Nếu như chỉ mình cô ở một chỗ với Bạc Diệc Nam thì rất không thoải mái, nhất là mấy tháng trước bọn họ vừa…

“Ngủ lại nơi này thôi.” Diệc Nam vừa nói vừa chỉnh lại thắt lưng,

Trang: [<] 1, 2, [3] ,4,5 ,11 [>]

Like để ủng hộ YenBai.Mobi:

Từ Khoá:
4 5 6 7 8 9 10 11 12 14 16 20 21 22 23 24 25 26 28 30 31 32 33 34 35 36 37
DMCA.com Protection Status
U-ONC-STAT