|
LAZADA - Mua Sắm Online
Mua sắm trực tuyến với giá rẻ nhất tại Lazada ![]() |
đó, hình như là đang mắng chửi gã con trai vừa bỏ rơi cô khi nãy.
- Anh thích em, nên mới muốn vậy …
Bì Tử thử giải thích.
- Thích thì được cái quái gì ? Bố mẹ cho em tiền tiêu vặt em không nỡ tiêu, đưa cho hắn hết, kết quả không phải vẫn bị hắn đá đít hay sao ? Đàn ông mấy người chẳng ai tử tế cả. Thích thì cũng phải đổi bằng tiền chứ ?
Cô gái nói liền một tràng dài như để trút giận.
- Con gái bây giờ thế cả hay sao ?
Tôi thuận miệng chen vào một câu.
- Ai tỉnh táo đều như vậy hết ! Nhưng người ngây ngô đương nhiên cũng còn rất nhiều, họ thật đáng thương !
Cô gái vung tay vứt đầu mẩu thuốc ra ngoài cửa sổ.
Tôi thấy phiền phức quá, liền dứt khoát đưa cô gái về nhà cho xong chuyện.
- Cái đồ keo kiệt ! Thế mà còn đòi dụ gái hả ?
Cô gái xuống xe rồi mà vẫn lầm bầm mắng, ra sức sập mạnh cửa xe.
Tôi và Bì Tử đều ngớ ra, mắt tròn mắt dẹt trơn lên nhìn nhau một lúc, nhưng thấy người ta chỉ là một cô bé con, nên cũng không tiện phát tác.
Chúng tôi lại tiếp tục đi lang thang, vừa đi vừa nói chuyện cô gái lúc nãy, than thở “đường phố lúc nửa đêm đúng là một cái thùng rác lớn !” , bùi ngùi nhớ lại những cô gái kỳ dị đã xuất hiện bên cạnh mình, chán ngán trước cuộc đời vô vị. Nghe hết một album của The Beatles thì đồng hồ xăng bắt đầu báo hiệu, tôi liền cho xe chạy vào một trạm xăng gần đó.
Welcome to
Tất cả loài người đều là những cỗ máy ham muốn
Đang không ngừng vất vả cày bừa một cách không hi vọng trên cánh đồng ham muốn vô cùng vô tận.
Đột nhiên cảm thấy bản thân mình thật đáng thương hại. Đáng thương hại đến độ chỉ muốn khóc, nhưng lại không thể khóc được.
Cảm giác như mình đang bị một chiếc gông nặng nề khóa chặt lại.
Gông xiềng càng lúc càng thắt chặt, cho đến khi bản thân không còn đường lùi.
“Cuộc đời là một chuỗi ham muốn.
Ham muốn không được thỏa mãn thì đau khổ.
Ham muốn được thỏa mãn thì nhàm chán.
Con người luôn trằn trọc giữa đau khổ và nhàm chán.
Giống như vừa sinh ra đã bị khóa chặt, không thể giải thoát.”
Tôi nhìn những con số đỏ nhảy trên màn hình máy bơm xăng, tưởng tượng chúng giống như tuổi tác của con người, chỉ biết nhảy lên mà không biết nhảy xuống, nhớ lại những cuộc tình một đêm gần đây, chợt cảm thấy căm ghét cuộc sống phóng túng buông thả, nghĩ đến câu nói kia, lại không nén nổi tiếng thở dài.
- Thở dài gì đấy ?
Bì Tử hỏi.
Tôi nói lại câu đó với Bì Tử.
- Thà chết vì chán còn hơn là chết vì đau khổ, không phải thế sao ?
Lúc nào Bì Tử cũng có thể giải quyết những vấn đề khó của tôi một cách rất đơn giản.
Bên cạnh có một chiếc xe đua nhỏ cũng đang đổ xăng. Bì Tử xuống xe, ngó nghiêng nhìn vào trong.
Trong xe có hai cô gái. Tóc xoăn mà dài, nửa đêm nửa hôm lại đeo hai chiếc kính đen to sụ, che kín nửa gương mặt, chỉ để lộ đôi môi tô son đỏ chót. Máy nghe nhạc trong xe bật đi bật lại một bài “Pretty Boy” của M2M. Hai cô gái lười nhác liếc nhìn Bì Tử một cái, rồi dẩu môi lên, vẻ mặt rất mờ ám.
Bì Tử cười cười, họ cũng cười lại. Nụ cười rất kịch.
Cậu ta đi lại chỗ tôi, liếc nhìn hai cô gái nháy mắt một cái. Tôi vẫn chìm trong cảm giác ngỡ ngàng mà cô gái lúc nãy mang đến, nên cũng chẳng muốn để ý. Cậu ta thấy tôi không phản ứng gì, đành ủ rũ chui vào xe.
- Này !
Một cô gái đột nhiên gọi.
Bì Tử cho hai tay vào túi quần, miệng huýt sáo lững thức bước qua.
- Muốn đua xe không ?
Cô gái nhìn vào gương chiếu hậu trên xe thoa son.
- Đua hả ? Ok !
Bì Tử hưng phấn chạy trở lại, nhìn tôi với ánh mắt van nài.
Nghĩ lại cũng lâu lắm rồi không đua xe. Hồi trước mỗi khi chán chán, tôi, Bất Bất và Bì Tử hay rủ nhau ra đường vành đai xung quanh thành phố đua xe với người khác, dùng tốc độ để kích thích thần kinh đã trơ đi và tình yêu đã nhạt nhẽo.
Tôi gật đầu.
Bì Tử chạy lại chỗ mấy cô gái ước định gì đó, rồi quay lại nói với tôi đường đua, và các quy tắc cũ như không được vượt đèn đỏ, được đi đường vòng để tránh đèn đỏ …
Hai chiếc xe đổ đầy xăng, từ từ khởi động, song song chạy ra đường.
Hai cô gái chuyển sang nghe “One Love” của BLUE. Chúng tôi thì chuyển sang nghe “Sweet Child O’ Mine” của Gun&Rose; ! Sau đoạn ghi ta dạo đầu, là tiếng trống dồn dập, và giọng hát khàn khàn như xé nát tâm can của Rose.
Máu trong người bắt đầu sôi lên sùng sục. Tốc độ máu lưu chuyển chính là tốc độ đua xe.
Những con số trên đèn giao thông ở ngã tư đang nhảy ngược: “10, 9 … 3, 2, 1, 0 !”
Hai chiếc xe cùng gầm vang, như con ngựa đứt cương, phóng vút đi như hai viên đạn ra khỏi nòng súng.
Xe đua của hai cô gái tăng tốc rất nhanh, như ngựa hoang sút chuồng, không gì cản nổi. Con xe già của tôi thì tăng tốc quá chậm, cảm giác như một con lợn rừng vậy. Bì Tử nôn nóng dẫm chân xuống sàn xe, có điều lợn thì vẫn là lợn, chẳng có cách nào cả.
Một lát sau thì xe đua của đối thủ đã vượt qua đèn xanh ở ngã tư phía trước.
Đúng lúc đèn xanh nhảy sang đèn đỏ thì chúng tôi cũng vọt qua, sút chút nữa thì đụng phải một chiếc taxi đang rẽ. Tay tài xế vội vàng phanh kít lại, ngoác miệng ra mắng chửi.
Xe của các cô gái vòng lên được đường vành đai thì chúng tôi mới vòng qua được một ngã tư đèn đỏ nữa. Đến lúc lên đến đường vành đai, phía trước chỉ còn thấy hai ngọn đèn hậu mờ mờ đang chuyển động.
Lúc này Gun&Rose; lại hát lên: “Oh Sweet child o` mine, oh sweet love of mine”, máu trong người chúng tôi lại sôi lên hừng hực. Tôi dùng sức đạp xuống chân ga, con xe già bắt đầu tăng tốc, hết ngoặt bên trái rồi lại tránh bên phải, vượt qua từng chiếc từng chiếc xe lớn trên con đường vành đai nhỏ hẹp hai làn xe chạy.
Xe đua phía trước dường như không dám vượt phải, cứ do dự nấp né bên trái, đợi thời cơ để vượt lên. Đây là một cơ hội rất tốt cho chúng tôi, sau khi rú còi vượt qua một chiếc xe tải chở hàng lớn, chúng tôi bắt đầu chạy song song với xe đua của hai cô gái.
Bì Tử mở cửa sổ xe, vẫy vẫy cánh tay trêu hai cô gái. Xe đua của hai cô gái là xe mui trần, một cô ung dung hút thuốc nhìn Bì Tử đầy ngụ ý, mái tóc dài tung bay phất phơ, lại còn hôn gió Bì Tử một cái nữa. Cô còn lại thì cố ý vén chiếc váy ngắn lên, để lộ cặp đùi trắng muốt như muốn chọc tức Bì Tử.
Phía trước lại có một xe chở hàng lớn. Bên trái có khoảng trống, cô gái lái xe liền tăng tốc, vượt lên trước chúng tôi nửa thân xe. Bên trái hết cơ hội rồi, bên phải chỉ miễn cưỡng cò một chút không gian. Tôi liếc nhìn Bì Tử, thấy cậu ta gật đầu kiên quyết, bèn gia tốc, chiếc xe lao vút vào khoảng trống hẹp bên phải. Tôi nhìn như đóng đinh vào kính chiếu hậu bên trái, tim đập thình thịch như muốn nhảy lên tận cổ họng, không ngừng bấm còi, chỉ lo xe hàng sẽ lách sang bên phải, nếu mà như vậy thật chắc chắn chúng tôi sẽ bị kẹp nát thành món bánh bao kẹp thịt Thiểm Tây mất.
Chiếc xe hàng rõ ràng là rất khó xử, tôi có thể cảm nhận được hơi thở gấp gáp của tay tài xế: bên trái là xe đua, bên phải là chúng tôi. Tay tài xế chỉ có thể cố gắng tập trung hết tinh thần giữ cho xe chạy thẳng về phía trước. Đúng lúc chúng tôi sắp vượt lên thì đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn: phía trước xuất hiện một cái lỗ không lớn cũng chẳng nhỏ, tay tài xế xe hàng hơi quặt vô lăng sang phải theo bản năng. Tôi biết là không xong, vội lấy hết sức đạp chân ga xuống hết cỡ, chiếc xe lao vút lên phía trước, chỉ nghe “cách” một tiếng, kính chiếu hậu bên trái đã bị xe hàng đụng gãy !
Welcome to
Hai thằng ướt đẫm mồ hôi.
Mặc kệ, tôi tiếp tục đạp xuống chân ga, con xe già vượt lên dẫn trước xe đua của hai cô gái chừng mười mấy mét, lao ra khỏi đường vành đai, chạy vào con đường lên núi. Có thể con đường vòng quanh núi gập ghềnh đã giúp chúng tôi. Dù sao thì cũng là một con xe già, chúng tôi mặc kệ đường xá mấp mô, cứ ra sức dận chân xuống chân ga phóng lên phía trước.
Còn hai cô gái thì hình như rất lo lắng cho chiếc xe đua đắt tiền, nên có chút rụt rè, phải do dự một lúc rồi mới tăng tốc, tuy vậy nhưng hai cô cũng đuổi kịp chúng tôi một cách rất dễ dàng.
Lúc này Bì Tử đã đổi sang bài “Hành khúc tân trường chinh” của Thôi Kiện.
Chúng tôi hát vang: “Một hai ba bốn năm sáu bảy”, hết lắc bên trái rồi lại lắc bên phải, chặn kín đường vượt lên của hai cô gái. Hai cô cậy xe tốt, cứ cố vượt lên trước, đầu xe đã lên tới cửa sổ phía sau của xe chúng tôi, cắn chặt ở đó, dường như nhất định phải vượt qua bằng được vậy. Bì Tử bảo tôi quặt vô lăng sang bên trái để ngăn họ lại, dường như làm thế rất quan trọng vậy. Thực ra muốn cản không cho hai cô gái này vượt lên rất dễ, nhưng tôi liếc sang bên trái, thấy vực sâu thăm thẳm thì cũng hơi lo, từ đầu đến giờ đã cảm thấy kỹ thuật lái xe của hai cô có hạn, nếu chẳng may ép họ quá mà xảy ra chuyện thì thật không hay. Tôi thầm tính toán, thấy tốt nhất nên nhường họ một lần, bèn cho bẻ vô lăng cho xe chạy sang bên phải nhường đường. Xe đua của hai cô gái lao vọt qua.
Từ lúc đó thì chúng tôi không còn cơ hội nữa. Hai chiếc xe một trước một sau chạy lên đỉnh núi.
Hai cô gái xuống xe, ngồi
Like để ủng hộ YenBai.Mobi:
