![]() |
LEO Privacy Guard - Diệt Virus
Phần mềm diệt virus và tăng tốc android của bạn. ![]() |
như mây trôi. Thời gian như chậm lại, chỉ cảm thấy tay em đang di chuyển trên tấm lưng trần của tui, mềm mại, uyển chuyển. Dường như cả tiếng nhạc từ cái điện thoại đặt kế bên cũng trở nên mơ hồ. Tui cảm thấy tay em đang vuốt xuống dọc đùi, rồi đến bắp vế.
-Reng, reng
Tiếng điện thoại kêu làm tui giật hết cả người. Thiệt tình chỉ hận không bay vào bóp cổ được thằng mắc dịch nào gọi tui giờ này, chắc mốt nó phải trả tiền trị bệnh tim thòng cho tui quá. Cầm lên thì +171, số Mỹ. Vừa bắt máy đã nghe tiếng thằng bạn:
- Thứ 5 tuần sau tao về, ra đón tao đó, cho tao mượn xe để đi luôn. Vậy nha tuần sau gặp, bye. Thằng Nghĩa này thân với tui lắm, tự nhiên đùng 1 cái qua Mỹ định cư luôn. Thôi thì nhờ nó tổ quốc mất đi được 1 thằng vô tích sự. Hồi đó, mỗi lần tui từ Việt Nam qua là nó léo nhéo: “đem cho tao 2kg cá cơm khô nha Dũng”, “mua tao 1 kg chả bò, cái bánh chưng, hộp kho bò làm quà cho tao” rồi nó lái xe mấy trăm km xuống chỗ tui lấy, mừng quýnh. Có lúc còn dở hơi “mang sang cho tao mấy cây húng quế, mấy củ gừng, riềng, sả nha Dũng để tao trồng đỡ nhớ nhà”. Không biết nó nhớ nhà thiệt hay là thấy con chó hàng xóm mướt quá. Bởi, ai kêu cứ đi Mỹ là sướng? Mà nó gọi tui cũng không hỏi thăm được nửa câu, bậy hết sức. Đang bực bội thì tự nhiên tay em đã gãi nhè nhẹ trên mông tui. Nguyên cái thân hình tui như bị điện giật, từng dây thần kinh căng ra theo từng động tác của em. Sướng quá nên tao ghim tội của mày ở đó nha Nghĩa! Thằng em tui tự nhiên vươn vai đứng dậy tỉnh bơ, em cười cười:
- Nó sưng lên rồi kìa anh, thôi a nằm ngửa lên đi. Tui nằm thẳng lại ngay ngắn, tấm khăn gấp đôi đắp hờ hững, hai tay đặt trên bụng. Thằng em tui vẫn đội 1 đống nằm đó dòm quê thấy mụ nội.
- Sao anh có “bê” (bêđê) không em – Tui cười dâm tặc
Em lúc này đang đấm chân cho tui, thủng thẳng:
- Anh bê gái lên giường đó. Em bóp đầu cho anh nha. Em đứng bên cạnh tui, lúc này tui mới nhìn kỹ em. Nhỏ cũng đẹp, xấu ai cho làm massage, đi massage mà gặp cá sấu chắc ra về mắc thêm bệnh liệt dương quá. Tui lim dim mắt, quơ tay ôm em vào lòng, người em mềm thiệt mềm, ấm áp. Em cũng từ từ đưa tay xuống thằng em tui, mân mê nhè nhẹ rồi nhanh dần, nhanh dần; Tay tui vuốt ve khắp người em, rồi cũng từ từ đặt lên mông em, ngón tay lách vào từng chút một; Thôi tua nhanh nha. Và lúc đó tui hiểu được câu “em không đẹp nhưng độc” của em. Tui thề thằng nào nói láo bà bắn, lúc em hj cho tui, mặt em giống Maria Ozawa đến 80 – 90%. Hèn chi em cũng khá hot ở đó. Rồi thì cũng như mọi người, xong. Ra sofa ngồi, đốt thêm 1 điếu thuốc, tám vài chuyện linh tinh với em, tui biết thêm được nhiều chuyện trong cái giới massage này.
Tui đi massage cũng nhiều, tích góp mỗi em 1 chút info, làm cái summary để các bác hiểu thêm về cuộc sống của các em
Ở các chỗ massage, một mét vuông có mấy đứa ăn trộm. KTV nào để đồ sơ sểnh 1 chút, là mất ngay. Mất từ cái điện thoại, cho đến chai dầu gội đầu. Về giờ giấc làm việc, thường thì có 3 ca, mỗi ca 12 tiếng. 9h sáng đến 9 giờ tối, 12 sáng đến 12h tối, và 2h sáng đến 2h chiều hôm sau. Thu nhập trung bình của 1 KTV là từ 20-40tr, em nào hot có thể kiếm được từ 50tr – ∞, tất nhiên muốn là ∞ thì phải chịu đánh đổi. Tiền tip của khách thì 1 số chỗ KTV được giữ lại hết, 1 số chỗ thì quản lý trích lại từ 10 – 15%, cá biệt có 1 số chỗ, mỗi tháng các em phải trích cho quản lý khoảng 10tr trong tổng thu nhập của mình. Thử nghĩ, mỗi quản lý nắm trong tay từ 20-40 ktv, thì thu nhập là bao nhiêu? Đặc trưng của KTV là đi sinh nhật rất nhiều, có khi 1 năm đi đến 30-40 cái sinh nhật, từ của KTV đến của quản lý, điều tour, KTV ở chỗ làm cũ và sinh nhật nào cũng thường tổ chức khoảng 10h tối trở đi, vì giờ đó thì phần lớn các em mới tan ca. Hầu hết các KTV ở các chỗ massage lớn làm ngực. Các em xem như đó là 1 hình thức đầu tư cho mình để làm ăn lâu dài. Về chuyện tình cảm trong giới massage, với hoàn cảnh đặc thù, thì rất phức tạp. Phần vì KTV chủ yếu từ các tỉnh lên Sài Gòn với mục đích phụ giúp gia đình, nên ở đây hầu như các em không có người thân, phần vì các em làm việc 1 ngày 12 tiếng, làm xong thì về ngủ, có thể nói KTV rất ít cơ hội giao tiếp với bên ngoài, nên nhiều em lên Sài Gòn lâu rồi mà cũng chỉ biết từ chỗ làm về nhà. Từ đó, trong chuyện tình cảm, KTV hơi nhẹ dạ, nói thẳng ra là dễ dụ, tất nhiên cũng còn tùy người.
Cũng nên thông cảm cho các em, mỗi ngày đều tiếp xúc với đủ loại đàn ông, nhưng cái khốn nạn nhất, các bác thử ngẫm lại mình, là dường như thằng nào cũng tỏ ra miệt thị và khinh rẻ các em hết mức có thể. Điều tự hào nhất của đàn ông khi chơi bời, là khoe khoang về sắc đẹp của gái, về kỹ năng và thái độ phục vụ nhiệt tình của gái. Nên khi gặp ai thông cảm và biết lắng nghe, các em sẽ rất dễ nhận lời cặp kè, nhiều khi chỉ vì có người đưa đi đón về lúc 2h 3h sáng, dù sao thì các em cũng là con gái, 1 thân 1 mình giữa thành phố lạ, mặc dù các em cũng biết hầu như các mối quan hệ này rồi sẽ không tới đâu. Và trong các chỗ massage thì quản lý phần lớn quen nhau hết, nếu đã chấm em nào, rủ đi khách sạn, em không đi, thì nếu quản lý thù dai, chuyện KTV đó không được nhận vào chỗ nào làm nữa là khả năng có thể xảy ra. Nên quản lý như Vạn tuế gia với 1 hậu cung đầy phi tần vậy.
Vừa kể, nhỏ vừa nắm tay tôi nhè nhẹ. Tui choàng tay qua lưng nhỏ, kéo nhỏ vào vai mình, tay vuốt nhẹ lên má nhỏ, tui hỏi:
-Em làm massage chắc mới đầu cũng bỡ ngỡ lắm hen.
Nhỏ nhìn xa xăm như đang nhớ lại gì đó:
- Lần đầu tiên, em massage xong cho khách, khách hỏi “Còn gì nữa không em, vậy thôi hả”. Em đâu biết người ta muốn gì, tự nhiên ổng kéo tay em xuống, em sợ tông cửa chạy ra luôn. Tui ngẩn người, thiệt tình con nhỏ khờ thiệt vậy sao. Nhưng trong lòng tôi lúc đó, có một thứ cảm giác ấm áp đang nảy nở. Đang ngẩn người không biết nói gì thì em nói tiếp:
- Rồi em cũng phải làm cho ổng, lần đó anh tin em vừa làm mà nước mắt em vừa chảy ướt đùi khách luôn không. Em nghĩ sao mình cũng học hành đàng hoàng mà số phận mình thiếu may mắn quá. Mà giờ thằng nào gặp em em xử 15 phút là xong hết, nhỏ cười. Tui muốn ôm nhỏ quá xá nhưng làm mặt tỉnh. Ai biết nhỏ nói thiệt hay xạo đâu, lần đầu gặp mà nói gì cũng tin có ngày bán lúa giống đó nha. Tự nhiên tui tò mò hỏi:
- Hồi đó em có thi đại học không Phương?
- Em đang học năm hai rồi em mới lên thành phố mà anh. Giờ nghĩ lại nhiều lúc cũng tiếc – Mặt nhỏ lúc đó lạ lắm, có cái gì đó thoáng buồn. Tui trầm ngâm 1 hồi, kêu:
- Sao tự nhiên không ráng học hết lên đây chi. Nhỏ bắt đầu kể tui nghe chuyện 2 năm trước. Hồi đó, cả gia đình nhỏ ở trong 1 khu lao động nghèo. Xóm nhỏ bấy giờ chủ yếu là dân chạy xe ôm, bán hàng ở chợ, làm ruộng. Nhỏ sinh ra ở đó và có một tuổi thơ thiếu thốn nhưng vui vẻ. Mà theo lời nhỏ, “nhà có thể hết gạo nhưng không bao giờ hết tiếng cười đâu anh”. Tuy chật vật nhưng nhỏ vẫn cố gắng vừa học, vừa phụ giúp gia đình. Đi mót lúa, đi bán hàng ở chợ, đi bán trái cây, nhỏ thương ba mẹ nhỏ lắm. Rồi nhỏ thi đậu đại học, dư đến 1, 5 điểm. Một ngày, nhỏ đi học về như thường lệ, chỉ thấy một đống người xúm đông xúm đỏ trước nhà mình. Ba mẹ nhỏ bị lừa nên vỡ nợ, bọn đầu gấu đến xiết, nhà cửa chẳng còn cái gì. Nhỏ nói:
- Nhà em lúc đó còn mỗi cái tivi, mà nó tàn ơi là tàn rồi, tụi nó cũng lấy. Ba mẹ em chỉ biết khóc, khóc nhiều quá trời quá đất. Lúc đó, e chỉ nghĩ, mình phải đi thôi, không thể để ba mẹ khổ 1 mình đượcNhỏ lên thành phố theo sự giới thiệu của bạn bè, và làm phục vụ bàn ở một quán ăn. Nhưng lương phục vụ bàn thì làm sao mà đủ, để gánh được số nợ gần 1, 5 tỉ của gia đình. Có người thấy nhỏ khổ quá, chỉ vào làm massage. “Lúc đó em chẳng nghĩ gì, mà còn nghĩ được gì nữa, ngày nào mẹ cũng khóc, 2 3 ngày thì người đến đòi tiền góp, rồi bên ngân hàng cũng xuống, đòi xiết nhà em”.
Nhỏ ngồi đó bên cạnh tui, vẫn kể đều đều, đôi mắt bình thản nhìn tôi, không có vẻ gì yếu đuối. Tui chỉ biết ngồi nghe và nói nhũng lời an ủi vô nghĩa. Với em, tui chỉ thấy mình là 1 thằng vô tích sự.
Chap 5
Không biết các bạn thế nào, chứ tui thì tui chưa từng lo cho ai bao giờ. Tui lo thân tui còn chưa xong nữa là. Má tui lúc nào cũng than:
- Đàn ông là trụ cột gia đình sao mày suốt ngày đi chơi. Chắc phải cưới vợ cho mày quá Dũng. Làm như cưới vợ cho tui là tui ở nhà cả ngày không bằng, mà tui có ở nhà bảo đảm tui cũng chẳng đỡ đần được vợ gì mấy. Cũng lạ, sau lần shock tâm lý hồi du học, tui thấy tui chả thương ai. Thiệt lòng giờ tui như vầy nè: “Anh sẽ yêu Linh yêu mãi thôi, nhớ đến Ngân như đêm nhớ ngày, những vui buồn ngày mình bên nhau Trâm ơi nhớ chănggggg”. Bởi, nghĩ đến vợ con là tui nổi da gà à. Tui còn muốn lông bông vài năm nữa mà. Lại lan man 1 tẹo
Quan điểm của mình, đàn ông họ thích làm cái gì thì có trời mới cản nổi. Có những người thú vui là tụ tập chém gió với bạn bè, có người thú vui là về nhà quây quần với vợ con. Nghĩa là nó tùy thuộc vào niềm vui anh ta tìm thấy. Đàn ông còn yêu thì bao nhiêu cái xấu xa của đàn bà họ chịu được hết. Ko ca cẩm như đàn bà. Còn khi họ hết yêu rồi thì có bao nhiêu đức hạnh cũng thành khiếm khuyết hết. Cho nên, anh nào thích về nhà với vợ, cũng bởi vì anh lấy sự nghiệp cơm nước làm trọng. Có những anh nửa đêm mới về cũng bởi
Like để ủng hộ YenBai.Mobi:
