|
Phần mềm lướt web - UC Web MINI
Lướt web nhanh hơn và tiết kiệm tới 95% chi phí. ![]() |
anh muốn lấy cái sự phát triển làm trọng. Anh về nhà với vợ có thể vừa lưng địu con, tay lặt rau, tay làm cá, chân múa chảo dẻo hơn cả Yan can cook trong khi miệng vẫn hát ư ử” hãy nín nín đi con, hãy ngủm ngủm đi con…”, nhưng anh ta có thể có những mối quan hệ có-thể-khai thác được-trong công việc, trong kinh doanh như anh thích đi sớm về khuya không? Còn cuộc đời nó cũng tùy thuộc vào số. Giống như người ta vẫn nói, gái hư lại dễ lấy chồng hơn cả gái ngoan. Sống với một anh đàn ông mạnh mẽ phóng khoáng bao giờ cũng thích hơn là sống với một người củ mỉ củ mì lấy sự nghiệp bếp núc với váy của vợ làm trọng. Dù rằng chị nào cũng thích chồng vừa giỏi, vừa kiếm nhiều tiền vừa quan hệ rộng vừa ngoan vừa ở nhà chơi với con phơi quần áo hết giờ làm việc là về. Chả khác gì đòi tô phở 10 ngàn thêm bánh, nhiều tái, thêm nạm, free thêm ly cà phê sữa. Ko phải bỗng dưng mà đàn ông cũng đúc kết là đàn ông ngoan thì khi sa ngã lại sa ngã rất sâu. Chưa kể nhiều bà cầm quyền lâu quá, lại tự dưng thích cảm giác núp bóng tùng quân chồng của một người khác, vì anh ấy mạnh mẽ hơn chồng mình. Suy cho cùng, âu đó cũng là bản năng. Ở rất nhiều giống loài, con cái luôn hướng về con đực đầu đàn, là con đực mạnh nhất, có tiếng nói nhất, có khả năng dẫn đầu nhất. Không phải tự nhiên mỹ nữ trong truyện Tàu, Ngu Cơ , sống chết cũng không rời Hạng Vũ để hậu thế viết nên tích “Bá Vương biệt Cơ” , mỗi tội lão này hơi ngu ngu, bị Lưu Bang thịt mất. Hoặc như Trần Viên Viên – một trong tám người đẹp nhất Giang Nam và bị quy là nguyên nhân làm nhà Minh diệt vong – yêu anh nông dân Sấm Vương Lý Tự Thành. Hai lão này đều là anh hùng cái thế cả.
Nhưng tự nhiên nghe em nói, tui cảm thấy mình phải có trách nhiệm với ba mẹ tui hơn. Tuy nhiên tui không thấy tội nghiệp gì em hết trọi. Tui chỉ nghĩ, mổi người mổi số phận, sao mình quản hết được. Tui hay đi từ thiện với má tui, thấy nhiều cảnh còn khổ hơn em nhiều. Nhìn đồng hồ thì cũng hơn 12h, tui nói em lấy quần áo cho tui mặc, rồi tui ghi
tip cho em 500k. Vừa bước chân ra khỏi cửa, đã thấy thằng bạn tui đang ngồi nhịp nhịp giò, mặt mũi nhăn dúm như quả táo tàu. Tui nheo mắt:
- Ra lâu chưa?
Nó nhìn tui mặt phẫn uất:
- Đợi mày tao hóa đá quá Dũng. Về lẹ, con gấu già nãy giờ gọi tao 4 5 cuộc rồi. Tui với nó đi về, trên đường về nhìn thằng bạn vàng mặt mũi lấm la lấm lét, tay cầm điện thoại, miệng thì phân trần, nào là thằng Dũng xỉn quá anh phải chở nó về, nào là má nó giữ lại nói chuyện, tui chỉ thấy mắc cười. Tối nay con gấu già c
của mày bắt trả bài mà thiếu giọt nào của nó cộng thêm mấy chiêu nghiệp vụ điều tra nữa thì bọn bán gối ôm tha hồ vớ bẫm. Sáng chủ nhật, chở má tui đi mua mấy cái chậu kiểng, khiêng vác mệt phờ râu. Trưa thiu thiu ngủ, mơ thấy đang ôm 1 em chân dài liếm láp thì má tui tông cửa vào cái rầm, tui đang lơ mơ lăn mẹ xuống gầm giường, hú hồn, tưởng công an bắt mại dâm. Má tui nhỏ nhẹ:
- Chở má đi lấy cao răng, Dũng. Vậy là mất bữa ngủ trưa. 1 giờ chiều, phòng khám Lan Anh cái khỉ gió gì đó vắng teo. Bố khỉ, vắng thế cứ bắt đặt lịch hẹn làm chó gì, cứ làm ra vẻ quan trọng. Y tá nhìn cũng hao hao có nét giống hà mã. Thảo nào vắng thế.
Tót ra Highlands gần đó làm ly Moka như mọi lần. Nhấp một ngụm cafe, vị đắng nhẹ lan tỏa trong miệng, tỉnh ngủ hắn. Moka là một loài café thuộc họ Arabica chứ không phải cái thứ đá xay teen hay uống đâu nha. Uống ba cái đồ quỷ đó mất nét hết !!
Ít info về cafe: Café có hai giống chính khác nhau. Robusta và Arabica. Theo tui biết, Việt Nam lúc nào cũng được PR là nước xuất khẩu cafe lớn thứ 2 thứ 3 gì đó, nhưng sự thật phũ phàng là 90% sản lượng cafe của Việt Nam là Robusta, trong khi Tây lông mũi lõ mắt xanh chỉ uống Arabica. Nói huỵch toẹt ra, Việt Nam sản xuất ra loại cafe ít nước nào chịu uống. Một mình 1 cõi thì thế đéo nào chả nhất. Hạt Robusta pha lên thì mùi sẽ thơm nhẹ, nhưng đắng gắt, còn Arabica thì thơm điếc lỗ mũi, đắng nhẹ và vị hơi chua. Chính vì Robusta ở Việt Nam nhiều, nên khẩu vị cafe của người Việt là phải thật đậm đà, nhấp từng chút, từng chút một, thưởng thức cái vị đắng lan dần trong miệng, chẹp miệng một cái, mùi cà phê mới từ từ bốc lên vòm họng. Phần nhiều bà con Việt đi Tây, từ anh thanh niên đi làm cái PhD, ông xuất khẩu lao động cho đến mấy cụ già đi cho biết mặt mũi cái thằng đế quốc nó thế nào, có dịp uống cafe bọn Tây lợn thế nào cũng phàn nàn rằng nhạt toẹt, đó đơn giản là do khác biệt về khẩu vị. Người Việt quen uống cafe đắng, đến mức lúc rang cafe, vài nơi còn bỏ thêm ký ninh hay vỏ cau vào để tạo độ đắng, chứ theo tui mỗi loại cafe đều có cái hay riêng, cái thú riêng. Ai chê thì chê, riêng tui thì chỉ thích Moka.
Mà thiệt tình là cafe phải có thuốc lá, uống cafe mà không có thuốc lá giống như cưới vợ mà không cho tui động phòng vậy, sức mấy chịu nổi.
Ly cafe còn chưa uống hết thì điện thoại lại rung bần bật. Sao hôm nay làm răng lẹ quá vậy trời. “Em ơi tính tiền”. Làm 1 phát trăm phần trăm hết ly, tui chạy qua đưa má về. Vừa về đến cổng, má tui khoát tay:
- Rồi, đi chơi đâu đi đi. Tui tặc lưỡi, giờ này đi đâu đây ta. Thôi thì lại massage vậy. Tại hồi sáng tui bưng mấy cái chậu kiểng đau lưng quá chứ không phải muốn xả hàng tồn đâu à nha. Nói là làm, tui chạy xe qua chỗ massage. Bấm thang máy lên chỗ quen thuộc, thằng phục vụ đưa tui vào phòng. Tui hùng hồn:
- Em gọi cho anh số xx. Thằng phục vụ dạ một tiếng gọn lỏn. Trong phòng, máy lạnh chạy phà phà, ánh đèn dịu dịu nhẹ nhẹ, so với cái nóng và nắng gắt ở ngoài kia, thiệt đúng như là một thế giới khác. Cởi hết quần áo ra rồi ngồi phè trên sofa xem tivi, trong lòng tui khấp khởi. Khà khà, lại sắp gặp em rồi. 10 phút trôi qua mà vẫn chưa thấy nhỏ đâu, tui bắt đầu bồn chồn, đi qua đi lại trong phòng. Đúng lúc tui đang định tông cửa gào lên “Trả Maria Ozawa cho ta” thì cửa phòng mở ra. Tiếng con nhỏ ỏn ẻn vang lên:
-Dạ em chào anh
Tui cười tươi còn hơn gặp được Ngọc Hoàng:
- Phương, làm gì lâu quá vậy em
Nhỏ khịt mũi:
Em đang ăn mì, sorry anh nha. Nói chuyện với em 2 3 câu, tui đi xông hơi cho khỏe người. Xông xong ra em tắm cho tui, rồi tui leo lên giường nằm úp mặt xuống đợi em. Nhỏ đủng đỉnh bước lại chỗ tui nằm, khều khều, giọng run run:
- Anh ơi… Tui ngơ ngác ngẩng đầu lên thì giữa cái ánh đèn vàng vọt trong phòng massage, một bóng người với mái tóc rũ rượi che hết mặt đang nhìn tui lom lom. Tui có chút hoảng hốt đang định lấy đà đấm cho con yêu quái kia một phát vào giữa alô thì nghe tiếng em cười khanh khách:
- Sao sợ không Dũng
- Uh mặt em nhìn thoáng qua cũng giống ma đó. Tui nói nhưng trong bụng nghĩ thầm “giật hết cả mình, tí nữa thì ông đấm cho vỡ mồm rồi, ma với quỷ”
- Vậy nếu nhìn kỹ thì sao – em bĩu môi.
- Vậy cũng giống ma thôi, mà Ma ria Ozawa á
- Anh này. Tui tiếp luôn: “Anh này chỉ được cái nói đúng phải không”.
Em không nói gì chỉ nhe răng cười hì hì, đưa tay cột tóc lại. Hôm nay em cột tóc lên nhìn xinh đáo để! Chiếc cổ cao, sau gáy vương vất mấy sợi tóc mai. Vai em tròn, trắng tinh. Mặt em hình trái xoan, mặc dù đến giờ tui cũng không biết trái xoan là trái gì, có ăn được không. Trên khuôn mặt đó là chiếc mũi cao, thẳng tắp. Em có cặp mắt to, nhìn lúc nào cũng ướt ướt nước. Đang lúc tui đang bất động như tượng, trợn tròn mắt, há hốc mồm, đê mê nhìn em thì em nhẹ nhàng kéo tui nằm úp mặt xuống, dịu dàng nói:
- Em massage cho anh nha kưng.
Massage cho tui một hồi, em chợt hỏi tui:
- Anh tin có ma không?
- Có chứ, a tin lắm! Có ma hay không? Tui cũng chưa thấy ma bao giờ, nhưng tui nghe mấy dì tui kể thì tui tin là có. Hồi đó, ông nội tui mới mất được 1 tuần. Tối, thím tui nằm ngủ thấy ông, ông nói “tao cho chồng mày cái áo trong tủ con Ba đó”. Mà lúc ông nội tui mất, thì quần áo đã đốt hoặc chôn theo hết, còn cái áo nào đâu. Nghe cậu tui kể xong, cô Ba tui về nhà thì trong tủ nhà cô còn sót 1 cái áo của ông nội tui thiệt. Chú tui gặp chuyện còn rùng rợn hơn. Mới năm ngoái chú tui đi du lịch ở Đà Lạt. Tối đang ngủ thì nghe tiếng nước chảy trong toilet, rồi tiếng người nói chuyện râm ran ngoài hành lang. Mở cửa ra xem thì tuyệt nhiên chả thấy ai. Vào ngủ tiếp thì mơ thấy 1 người đàn ông đứng đầu giường, rồi người đó 2 tay bóp cổ chú tui. Chú tui hoảng quá đêm đó trả phòng khách sạn luôn. Tui tự dưng tò mò:
- Em làm trong đây có gặp ma lần nào chưa Phương?
- Có chứ mà không riêng gì em thấy, nhiều người thấy lắm anh. Chỗ massage nào cũng có ma hết á.
- Kể anh nghe coi Phương – Tui giục. Nghe thấy ma tui hào hứng lên liền, gì chứ tui khoái nghe kể mấy cái vụ ma cỏ này lắm.
- Anh có biết vụ ở Đại Nam có nhỏ B bị đâm chết không, nhỏ massage số xx đó. Tui gục gặc đầu, em kể tiếp. Số là ở Đại Nam bữa đó có một nhân viên về quê nên không biết chuyện nhỏ B. Mấy bữa sau, em này lên chỗ làm, hỏi mọi người. “Sao con B. hôm nay mặt quạu đeo vậy, tao mới gặp nó trong thang máy, chào nó nó không chào lại luôn “Nghe vậy mọi người mới hỏi lại “Phải con B số xx không“. Em kia xác nhận. lúc đó mọi người mới nói em kia là con B chết mấy ngày rồi, em kia sợ quá bữa đó nghỉ làm luôn. Mấy bữa sau, lại một em KTV lúc làm cho khách, tự dưng thấy có người đứng nhìn chằm chằm vào phòng em nó, mà nguyên tắc ở mấy chỗ massage là hạn chế nhân viên nhìn vào phòng. Em đó nhìn ra
Like để ủng hộ YenBai.Mobi:
