watch sexy videos at nza-vids!
*
Wap Tai Game, Phim di động
Tải Game Miễn Phí, Đọc truyện hay
* | Game Online | Game Offline | Phim Cho Điện Thoại | Truyện Hay | GiftCode | Game Android
» Bầu Cua Online - Đổi Thẻ Điện Thoại
» Avatar Online - Ngôi Nhà Hạnh Phúc
» Mobi Army 2 Online - Game Tựa Gunny
» Phong Vân Truyền Kỳ - Công Thành Chiến
» IWIN Online - Game cờ bạc số 1
» Ngôi Làng Của Gió Nông Trại Cho Java Android IOS
» GoPet 1.3.3 - Hội Thú Chiến
» ANDROID STORE - Là kho lưu trữ các ựng dụng phổ biến và hoàn toàn miễn phí trên Android vượt trội hơn cả CHplay.

[QC] Fakesmspro.cf - Trang Fake sms, Gửi tin nhắn giả mạo

NPLAY – TIẾN LÊN, XÌ TỐ
TIẾN LÊN, MẬU BINH, XÌ TỐ, BÀI CÀO, BẦU CUA, XÌ DÁCH, PHỎM
tai Tải Về Máy

Game Mobile đẳng cấp cho dế yêu

Game Online / Game Offline / Ứng dụng
- Đăng Ngày: 02:32 - 24/06/2015
- Đăng Bởi: Nguyễn Quân
- Lượt Xem: 4915 Lượt

đàn.”
“Người chơi đàn ? Vậy còn ở đây làm chi?” Biết cô là người mình dùng tiền mời đến, Lưu Hiểu Tuyên nói chuyện lại càng không khách khí, bày ra bộ dạng chủ nhân. “Chúng tôi mời cô đến chơi đàn, không phải mời cô đến ăn cơm.”
“Xin lỗi, tôi. . . . . . Vì chưa ăn tối, cho nên. . . . . .” Uông Ngữ Đạt quẫn bách, vốn chỉ muốn trước khi chơi đàn ăn vụng mấy miếng điểm tâm lấp bụng, không ngờ lại bị bắt được.”Tôi đi đánh đàn .” Cô áy náy, cũng mượn cơ hội gấp gáp tránh khỏi chồng cũ trước ánh mắt soi mói của mọi người.
Cô nhờ người hầu của Lưu gia băng bó ngón tay bị thương, sau đó đến trước đàn piano ngồi vào chỗ của mình, liên tục hít sâu vài cái, vẫn chưa thể khôi phục sự trấn định, làn sóng nội tâm cuộn trào mãnh liệt.
Hai tay đặt trên phím đàn, phảng phất đã qua trăm năm, cuối cùng cô mới đánh được tiếng đàn thứ nhất.
Đây là một khúc hoà tấu, phối hợp với bốn nhạc công khác, giai điệu vui vẻ thoải mái, xoa dịu bầu không khí trong phòng.
Có người nhẹ nhịp mũi chân theo tiết tấu, tế bào khiêu vũ đã bắt đầu rục rịch.
Nhưng chủ nhân chưa mở đầu cuộc khiêu vũ, bọn họ cũng không hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể tiếp tục nói chuyện phiếm.
Uông Ngữ Đạt vỗ về chơi đùa phím đàn, chịu đựng những cái đau nhói từ đầu ngón tay, cô cẩn thận không dùng lực quá mạnh, để tránh tác động miệng vết thương, kẻo lại chảy ra máu .
Chơi một khúc xong, cô xé mở miếng vải băng bó, miệng nhẹ nhàng thổi hơi vết thương, cố giảm bớt đau đớn.
Một tiếng nói khiêu khích đột nhiên ở bên cạnh hạ xuống ——
“Rất đau sao?”
Lại là Viên thiếu Tề, chồng cũ của cô.
Tiếng chuông cảnh báo lại một lần nữa vang lên trong đầu, Uông Ngữ Đạt nhắm mắt, ra lệnh cho bản thân phải bình tĩnh.
“Nếu đã bị thương, vì sao còn kiên trì muốn đánh đàn?”
Bởi vì đây là công việc, bởi vì cô đã cầm tiền của người ta, tất nhiên phải làm tròn bổn phận.
Uông Ngữ Đạt thầm nói trong lòng, mặt ngoài lại hờ hững, băng bó một lần nữa bao bọc ngón tay.”Chỉ là một vết thương nhỏ, bọc lại sẽ không còn cảm giác .”
“Thật không?” Anh hé mắt nhìn cô chăm chú.”Nói thật, tôi rất hiếu kỳ, vì sao thiên kim tiểu thư của Uông gia, lại luân lạc tới mức phải thay người đệm đàn?”
Cô nhún vai.”Chỉ là giúp một tay mà thôi.”
“Thật không?” Anh nhướng mày.
“Công việc này vốn là của một người bạn em, cậu ta nhất thời có việc, tới tìm em hỗ trợ.” Cô cố gắng dùng một giọng thờ ơ.
“Thì ra là thế.” Viên thiếu Tề cười lạnh.”Nhưng nói thực tôi rất kinh ngạc, Uông gia các người không phải có rất nhiều tiền vàcửa hàng đấy sao? Ba mẹ em lại cho phép cô con gái cao quý đi chơi đàn dương cầm?”
“Là đùa vui thôi.” Cô nhún vai.”Xem như một loại thể nghiệm đi.”
“Thể nghiệm cuộc sống?” Anh hừ nhẹ.”Tôi còn tưởng rằng em ở cùng tôi trước đó vài năm, đã ‘thể nghiệm’ đủ rồi chứ.”
Đây là anh đang châm chọc cô?
Uông Ngữ Đạt lặng lẽ cắn môi, nuốt đi mọi lời oán giận, nuốt đi ý muốn cãi lại, cô không muốn tranh luận cùng anh vào lúc này, bọn họ đã là hai người xa lạ, thuyền nước đôi ngả.
“Không còn lời nào để nói sao?” Anh vẫn cố tình tiếp tục trêu chọc cô.
Rốt cục cô cũng không nhịn được, oán giận ngẩng mặt, cùng hắn nhìn nhau.
Ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, đấu sức, cô đã không nhận thua, anh cũng khiêu khích đón tiếp.
Cô dùng sức trừng mắt nhìn anh, vẻ mặt của cô quật cường, trái tim cũng không còn chịu khống chế, bởi vì cô thấy được trong mắt anh sự âm u, trách cứ nghiêm khắc, còn giấu cả lửa giận.
Anh hận cô.
Cho dù bảy năm năm tháng đã trôi qua, cho dù hai người đã không còn là đôi nam nữ trẻ trung ngông cuồng, cho dù bề ngoài anh đã trở nên thành thục rất nhiều, ẩn chứa nét phong trần và khóe mắt thỉnh thoảng hiện lên mấy đường vân mảnh, nhưng chỉ có điểm ấy, vẫn không thay đổi.
Bọn họ vẫn oán hận nhau như năm đó.
“Thiếu Tề, anh ở đây làm chi?”
Lưu Hiểu Tuyên yếu ớt nói, rất đúng lúc quấy nhiễu sự im lặng giữa hai người, Viên Thiếu Tề thu liễm ánh mắt, quay đầu nhìn cô.
Cô cười ngọt ngào với anh, ánh mắt lại dao động về hướng Uông Ngữ Đạt, trực giác nói cho cô biết quan hệ giữa hai người này không tầm thường.
“Hai người quen biết nhau sao?” Cô hỏi thử.
“Không biết.” Trăm miệng một lời.
Lưu Hiểu Tuyên rùng mình, ngược lại càng hoài nghi, nhưng thấy vẻ mặt tối tăm của Viên Thiếu Tề, cô nhìn ra anh tuyệt đối không muốn cô hỏi, vì thế đành cười càng tươi.
“Thiếu Tề, chúng ta khiêu vũ được không?”
“Khiêu vũ?” Viên Thiếu Tề nhíu mày.
“Đúng vậy, em biết anh không biết nhảy, nhưng người ta vẫn rất muốn cùng nhau mở đầu màn khiêu vũ với anh nha!” Cô nũng nịu khẩn cầu.”Em dạy anh, được không? Anh thông minh như vậy, nhất định vừa học liền biết, được không?”
Đời này trừ bỏ em, anh sẽ không cùng người phụ nữ khác khiêu vũ.
Nhiều năm trước, từng có một thanh niên ngu đần nói với người con gái anh ta yêu lời thề này.
Uông Ngữ Đạt còn nhớ rõ, cô tin Viên Thiếu Tề cũng không quên.
Nhưng anh vẫn chỉ nhếch môi như cười như không, cúi người, bày ra tư thái kỵ sĩ phóng khoáng, hướng Lưu Hiểu Tuyên mời khiêu vũ.
Cô nhìn theo hai người tay nắm tay thân mật, nỗi lòng phức tạp khó nói lên lời .
Nhiều năm sau quay đầu lại, những lời thề non hẹn biển hoá ra cũng thật tức cười.
“Uông tiểu thư, muốn tấu thủ khúc nào?” Người phụ đàn violon hỏi ý kiến của cô.
“. . . . . ‘Sông Đa Nuýp xanh’ đi.” Giọng nói nhỏ nhẹ, như mưa tháng tư lớt phớt.
Ngón tay ngọc vỗ về chơi đùa phím đàn, cùng dương cầm hợp tấu, tấu ra khúc nhạc Waltz.
Nơi bờ sông Đa Nuýp xanh tươi, anh cùng cô nhảy điệu thứ nhất.
Năm ấy tại vũ hội của trường họ bất ngờ tình cờ gặp gỡ, cũng khiêu vũ điệu nhảy này, lúc ấy là cô dạy anh khiêu vũ, còn lúc này, bạn nhảy bên cạnh anh đã đổi thành một người khác .
Vật đổi sao dời, con người rồi cũng thay đổi.
Uông Ngữ Đạt lặng lẽ đánh đàn, âm thanh nhẹ nhàng lả lướt, mọi người chỉ nghe thấy tiếng đàn du dương thanh thúy, lại không nghe thấy miệng vết thương của cô đang chảy máu.
Từng kỉ niệm lần lượt hiện lên như trên một chiếc đèn kéo quân, cô nhìn cảnh trước mắt, đôi mắt vẫn cố lừa gạt chính mình.
Vì sao anh vẫn trách cô? Vì sao đến bây giờ vẫn không thể tha thứ cho cô? Chẳng lẽ cuộc hôn nhân năm đó thất bại, tất cả đều là lỗi của cô sao? Chẳng lẽ anh không chịu một chút trách nhiệm nào sao?
Rõ ràng, anh cũng có sai lầm cơ mà
“Ý em muốn nói tất cả đều là lỗi của anh?”
“Em chưa nói đều là lỗi của anh, em chỉ nói, anh không thể hoàn toàn trách em! Em đi dạo phố mua đồ, cũng bởi vì anh không ở nhà, không có người theo giúp em, cho nên. . . . . .”
“Anh là đi công tác! Đi kiếm tiền!”
“Em biết, cho nên em cũng rất kiềm chế, nhưng mà thỉnh thoảng đi dạo phố có liên quan gì?”
“Nhưng em mua nhiều đồ như thế, toàn là quần áo, với giầy, còn cả túi hàng hiệu, còn cả… đây là cái gì?”
“Là khuy đính tay áo tặng cho anh, anh thích không?” Cô hứng trí dào dạt lấy ra. “Còn cả kẹp caravat, thắt lưng, giày da…”
“Uông Ngữ Đạt!” Anh gầm lên.
“Dạ ?” Cô ngẩng khuôn mặt vui sướng, nhìn về phía anh một nở một nụ cười rực rỡ duyên dáng, đôi mắt to tròn nháy nháy, một bộ dáng trong sáng vô tội.
Cô rốt cuộc có hiểu hay không, anh đang thật sự rất tức giận?
Anh trăm điều bất đắc dĩ, ánh mắt sắc bén đảo qua xung quanh nhìn vào mỗi hộp giấy, mỗi một cái gì đó cô tùy tiện mua, chắc là phải đi tong mất mấy tuần lương của anh.
Anh chỉ là lính mới, công ty phái anh đến Thượng Hải, có trợ cấp tiền ăn, nhưng cũng chỉ đủ cho hai vợ chồng bọn họ ở một gian trọ cũ kỹ.
Anh biết, cô được nuông chiều từ bé, vì anh mà không sợ phản kháng lại người nhà, cùng anh bỏ trốn đi tới nơi thành phố xa lạ này, ở trong một không gian nhỏ hẹp, ăn thức ăn không ngon lành, đối với cô mà nói, cuộc sống giống như là từ thiên đường rơi xuống phàm trần, đích thực là ủy khuất.
Hơn nữa anh bận công việc, không rảnh để làm bạn cùng cô, cô khó tránh khỏi cảm thấy cô đơn, nên đi dạo phố mua sắm giết thời gian cũng không có gì đáng trách.
Nhưng cô không cân nhắc khả năng kinh tế của anh hiện nay sao? Mua toàn là hàng hiệu cao cấp, anh làm sao có thể trả được?
“Những cái này em đi trả lại đi!” Anh không thể ngăn cản cô mua sắm, nhưng ít nhất có thể từ chối những thứ cô mua cho anh. “Anh không cần.”
“Vì sao?” Cô nhăn mày.”Người ta là vì anh mới mua, anh mỗi ngày đi làm đều chỉ có hai ba bộ âu phục để thay đổi, anh không thấy khó chịu sao? Caravat cũng chỉ có mấy cái, kẹp caravat cũng là hàng rẻ tiền, giày da cũng là –”
“Với anh mà nói, như vậy là đủ rồi.” Anh nôn nóng ngắt lời cô.”Anh chỉ là nhân viên nghiệp vụ cơ sở, không cần mặc sang trọng quá.”
“Nhưng người ta có câu ‘Phật yếu kim trang, nhân yếu y trang’. . . . . .” (đại khái là Phật thì nhìn vào bộ áo cà sa màu vàng mà nhận biết, con người cũng phải dựa vào quần áo để đánh giá)
“Ngữ Đạt, anh xin em, em đem những thứ này đi trả được không?”
“Em biết, anh lo lắng không có tiền trả đúng không?” Cô nháy mắt mấy cái, cười híp mắt lấy ra các loại thẻ ngân hàng.”Anh xem đây là cái gì?”
Anh nhíu mày.
“Đây là của mẹ giúp

Trang: [<] 1, 2, [3] ,4,5 ,21 [>]

Like để ủng hộ YenBai.Mobi:

Từ Khoá:
4 5 6 7 8 9 10 11 12 14 16 20 21 22 23 24 25 26 28 30 31 32 33 34 35 36 37
DMCA.com Protection Status
U-ONC-STAT