|
Phần mềm lướt web - UC Web MINI
Lướt web nhanh hơn và tiết kiệm tới 95% chi phí. ![]() |
chán chê, tui đi tắm. Tối, chị Hạnh tới chở tui đi ăn. Làm một tô bún bò Huế, no óc ách.
Về nhà nằm chổng vó ra vọc điện thoại. Mai là đi học rồi, không biết làm sao nữa. Nghĩ ngợi miên mang rồi thiếp đi lúc nào không hay.
Sáng dậy, trời teo muri, cầm điện thoại lên, tin nhắn chúc ngủ ngon của Linh. Giờ mới thấy mình vô tâm quá.
Thay đồ xong rồi ngồi chờ bà chị, tận 8h20 mới học. Bảy giờ rưỡi chị Hạnh tới. Tót lên xe, ngồi một lúc thì sực nhớ ra chuyện lúc nãy, nhắn ngay cho Linh cái tin chào buổi sáng.
Ngôi trường mới dần dần hiện ra, nó không lớn lắm, nằm trong khuôn viên của nhà thờ. Trường tư nhân, lại theo đạo, có lẽ sẽ không mấy khó khăn để hòa nhập.
_Để chị dẫn em vô.- Chị Hạnh dừng xe
_Thôi chị, em tự đi được rồi.- tui thoái thác
_Nghe lời chị, ngày đầu đi học mà.
Nói đoạn chị xuống xe, đi chung với tui vô trường. Trường này gộp chung từ lớp 1 tới lớp 12, nhưng chỉ có lác đác hơn trăm học sinh.
_Nè, nhớ locker của em ở chỗ nào không?- chị hỏi
_À, ngay đây nè chị.- tui chỉ tay về phía phòng ăn.
_Ừ, vậy thôi chị về á nha.- chị Hạnh cười
_Dạ, he.
Rồi chị bước đi, tui một mình đứng trước phòng ăn, học sinh đứng lóc nhóc ở locker lấy đồ. Bước vào, hàng ngàn cặp mắt (phóng đại 1 chút) nhìn về phía tui như muốn ăn tươi nuốt sống. “Thôi, chết *beep* tui rồi”
_Ê nhóc!
Đang đứng như trời trồng thì có đứa vỗ vai tui, giật bắn người.
_Hả?- tui ngơ ngơ
Một thằng trung người, không to con lắm, không mập, không ốm, không trắng, không đen, để tóc Hàn Quốc hiện ra trước mắt tui.
_Học sinh mới hả?- nó hỏi
_Ờ.
_Lớp mấy?
_Mười một.
_Tên gì?
_T.
_Ừm, có gì thì chú cứ kêu anh, lát nữa anh dẫn đi cho biết lớp.
_Ơ…ờ…
Rồi thằng chả quay ra thông báo với “Hội người Việt”:
_Ê, học sinh mới nha, Việt Nam nữa này!
_Ố ồ…cứ tưởng Trung Quốc!- tụi nó “ồ” lên
Bộ nhìn tao giống Tung Của lắm hay sao?
. Đứng đực ra đó như thằng bựa nhân.
Mười phút sau….
_Ê, tí nữa chú học cái gì?
_Ơ, ờm, tiết đầu….Bible???- tui nhăn nhó ngó cái lịch học. Học kinh thánh là học cái giống gì?
_Ừ, đi theo anh.- thằng chả ra hiệu cho tui
_Anh tên gì?- vừa đi, tui vừa tranh thủ bắt chuyện
_Vinh.
_Ồ, qua đây học lâu chưa?
_Cũng được mấy năm rồi.
Tới cửa lớp, ông Vinh dặn tui:
_Lát nữa, không biết lớp thì hỏi cái thằng đầu quắn quắn đeo kính cận đó, nó chỉ cho.- Vinh chỉ tay vào phía trong lớp.
_Ok, cảm ơn anh.
Bước vô lớp, mấy chục cặp mắt nhìn tui, đủ các nước, trong đó phần đông là Việt Nam. Ngơ ngáo bước tới cái bàn trống, để cặp sách xuống, ngồi vào chỗ thì:
_Này, chỗ của mình.- có giọng thánh thót phía sau lưng tui.
_Hả?- tui quay ngoắc lại.
_Chỗ của mình.
Cô bé mang cái kính Nobita, để tóc đuôi gà, hai tay cầm cái balô mèo Kitty, nhìn xinh ơi là xinh
_Này, nhìn gì vậy?
Loading…..
Chap 3
Ma cũ – Ma mới
_Xin lỗi.- tui khoác vội balô lên vai rồi bước qua bàn kế bên.
_Cảm ơn.- cô bé đó quay đi.
Bước qua bàn kế bên, có một nhân, cũng là Việt Nam, cũng cận thị, nó ngồi nhương nhướng đôi mắt chừng như thiếu ngủ đã lâu nhìn tui.
_Tôi ngồi đây được chứ?- tui nói
_Ừ, ngồi đi.- nó mắt nhắm mắt mở trả lời
_Học ở đây lâu chưa?- nó hỏi tui
_Không, năm nhất.
_Ờ, vậy hả? Tao cũng mới chuyển qua.
_Ma mới luôn à?
_Tao tưởng mày học ở đây lâu rồi chứ.- nó nói
_Mày tên gì?
_Mẫn. Mày?
_T.
_Ờ.
Vậy là có người chung hội ma mới rồi, cũng đỡ cô đơn.
“Các em giở sách ra, trang 15!”…bắt đầu vào tiết học, môn này quả là khó đỡ, tui với thằng bạn mới quen cứ vật vựa.
Hết tiết, tui ngáp ngắn, ngáp dài xách balô ra cửa lớp. Vào nhà vệ sinh giải quyết nỗi buồn. Xong xuôi, đi ra, vừa đi vừa cầm cái thời khóa biểu mà soi. Lớp kế tiếp là Tiếng Anh, phòng số 6B. Ở đâu?
Chạy về lớp kiếm thằng đầu quắn mang kính cận nhưng không có ai. Mới vô ngày đầu mà trễ rồi, gặp ngay môn chính nữa chứ. Chết chết!!
Chạy vòng vòng như thằng hâm, ngó hết phòng này qua phòng khác, phòng 6B nằm chỗ nào? Cái trường nhỏ như cái lỗ mũi mà sao rối rắm quá. Nhìn đồng hồ, 9h10, trễ cha nó 10 phút rồi. Tui quáng quàng chạy, nhắm mắt nhắm mũi đâm sầm vô người nhỏ con gái đang bê chồng sách cao ngất ngưởng “Rầm!” một cái. Chồng sách đổ ào xuống đất. Đã trễ lại còn gặp chuyện nữa.
_Xin lỗi, xin lỗi, bạn có sao không?- cô bé thốt lên
Lạ thật, đáng lẽ người xin lỗi là mình mới đúng, nhưng mà thay kệ, không sao là được rồi.
_À, ừm, mình không sao.
Nói đoạn, tui toan bước đi, nhưng nhìn một mình cô bé cắm cúi nhặt lại mấy quyển sách thì cũng chạnh lòng.
_Để mình.- tui bước tới, xắn tay áo rồi khom lưng xuống nhặt từng quyển sách.
Một lúc sau cũng xong…
_Cảm ơn nha.- cô bé gật gật đầu
_Ừm, mà bạn đi đâu mà đem theo nhiều sách vậy?- tui hỏi
_À, mình lấy tài liệu cho thầy.
_Bạn biết phòng 6B ở đâu không?
_À, phòng mình đang học, bạn là học sinh mới à?
_Ừ, năm nhất.
_Đi theo mình, sắp tới phòng 6B rồi.- cô bé ra hiệu cho tui
Mừng rơn, tui tót theo ngay. Rồi tới nơi, tui mở cửa giúp cô bé.
_Em đi đâu mà lâu quá vậy?- một ông ú ú, tròn tròn, quả đầu hói bóng lộn đứng đó vừa lắp máy chiếu vừa quay ra nói, chắc là thầy giáo.
_Tại nhiều sách quá mà thầy Smith.- cô bé trả lời rồi đặt chồng sách xuống bàn
_À, đây là học sinh mới nha thầy.
_Hả? Cậu đó à?- ông thầy chỉ tay về phía tui.
_Dạ, học sinh mới.- tui gật đầu lia lịa
_Ok, em chọn chỗ ngồi đi.
Ngó nghiêng thì thấy một nhóm con trai Việt Nam, có cả thằng Mẫn. Tui nhanh nhảu xách balô đến chỗ tụi nó ngồi.
_Hêlô ma mới.- một thằng giơ tay ra chào tui
_Chào.- tui cũng gật đầu chào lại.
_Giới thiệu chút coi.- một thằng có vẻ “gấu” hất hàm hỏi
_T, mười một.
_Vậy à? Tao tên Huy, nhưng ở đây ai cũng kêu là David, cùng khối với mày.- thằng cận tóc quăn lúc nãy Vinh chỉ tui, nói.
_Thông, cùng khối.- một đứa khác trong nhóm, nhìn có vẻ hiền.
_Ừ, vậy à…
Duy chỉ có thằng “gấu” hỏi tên tui thì không giới thiệu gì, nó nằm bẹp ra bàn.
_Trật tự nào! Hôm nay là ngày đầu tiên của năm học, các em học sinh mới đứng lên giới thiệu cho tôi nào!- ông thầy dõng dạc
Chỉ có mình tui với thằng Mẫn đứng dậy.
_Bây giờ thì tới lượt học sinh cũ nào.
Cuối cùng cũng đến, tui đang muốn biết thông tin của thằng “gấu” nằm bẹp. Lần lượt các học sinh cũ đứng dậy giới thiệu về mình. Cô bé giúp tui tìm phòng khi nãy tên là Như, cùng khối, học sinh đứng hạng nhất trường năm ngoái. Thằng David đứng thứ nhì.
Tới phiên thằng “gấu”.
_Hải, mười hai.- nó thiểu não
_À….ừm…
“Rengggg!!!!” hết tiết hai, nghỉ giữa giờ.
Đói bụng quá, ăn sáng phát. Chạy xuống dẹp tập sách rồi tui đi mua đồ ăn sáng. Mua cái hamburger trong máy bán hàng tự động rồi đem bỏ vào microwave, lát sau lấy ra ăn, nóng bỏng mỏ. Vừa ăn vừa rảo bước vòng vòng trường. Đi ngang qua dãy phòng học bỏ trống thì bắt gặp cô bé mang kính Nobita lúc sáng, hớt hải chạy ra:
_Này! Giúp mình với!
_Chuyện gì?
_Có người bị đánh ở ngoài hành lang, bạn ra ngăn lại đi.
_Ơ…ừ, bạn đi báo giám thị đi.- tui nói chạy như bay ra ngoài hành lang.
Ở đây khuất, bẩn, đầy bụi. Chắc lâu lắm không có người lên. Trước mặt tui là một thằng nhóc người Việt Nam đang cố chống trả lại hai tên Hàn Quốc. Các “oppa” đánh đấm ra dáng phết, thằng cứ như cái bao cát vậy.
_Ê! Tụi bây làm gì vậy?!- tui nhảy ra, cố gắng can.
Giằng co một lúc, tui cũng kéo được thằng nhóc ra khỏi hai tên “oppa”.
_Mày là thằng nào?!
_Không là ai cả, làm gì tụi mày đánh nó?!
_Không phải chuyện của mày, biến đi!
Nói rồi nó thẳng tay đấm vào ngực tui, khá mạnh. Tui loạng choạng, suýt nữa thì ngã chổng vó. Tụi nó lại lôi đầu thằng nhóc ra bem. Nén đau, tui đứng dậy, nhào tới ăn thua đủ với tụi nó luôn. Thằng “oppa” đánh tui đang hăng say đấm thằng nhóc nên không biết tui ngay sau lưng nó. Dùng hết sức, tui lấy tay kẹp cổ nó lại thật chặt. Nó vùng vẫy mạnh quá, nên tui đành phải lên gối vào hông nó. Lên gối tới cái thứ 3 thì nó nằm xuống phủ phục, thấy vậy tui cũng thả ra, nó nằm sấp xuống, ôm hông thở như người sắp chết.
Thằng đồng bọn của nó nhìn có vẻ ốm yếu hơn, nó đứng đó trân trân nhìn tui, chắc do bất ngờ quá.
Đúng lúc này thì ông Vinh với một ông khác to con đi lên cùng với cô nàng mang kính Nobita. Giám thị đó hả?
Thấy ông Vinh, hai thằng “oppa” có vẻ sợ, thằng bị tui đánh được đồng bọn dìu đi, có vẻ nó đau lắm.
_Ê, thằng kia, sao mới đầu năm vô đánh nhau rồi mậy!?- ông Vinh quát tui
Không để tui trả lời, cô bé mang kính Nobita giải thích giúp ngay:
_Là em nhờ bạn đó giúp mà anh. Tại em thấy Thông bị đánh nên em mới nhờ bạn đó giúp.
_Hả? Vậy à, vậy anh xin lỗi chú.- ông Vinh nói
_Còn thằng kia! Mày làm gì mà bị đánh?!- ông Vinh túm thằng nhóc lên
Ra là thằng Thông, thằng lúc nãy trong lớp Tiếng Anh.
_Lát nữa em kể sau, giờ em bận việc.- nó lờ đờ nói rồi phóng thẳng xuống cầu thang.
Ông vì mày mà bị bem trầy vi tróc vẩy mà tiếng cảm ơn cũng không có. Mày mà không phải Việt Nam là ông cho mày ăn hành
. Tui ra vẻ khó chịu
Like để ủng hộ YenBai.Mobi:
