watch sexy videos at nza-vids!
*
Wap Tai Game, Phim di động
Tải Game Miễn Phí, Đọc truyện hay
* | Game Online | Game Offline | Phim Cho Điện Thoại | Truyện Hay | GiftCode | Game Android
» Bầu Cua Online - Đổi Thẻ Điện Thoại
» Avatar Online - Ngôi Nhà Hạnh Phúc
» Mobi Army 2 Online - Game Tựa Gunny
» Phong Vân Truyền Kỳ - Công Thành Chiến
» IWIN Online - Game cờ bạc số 1
» Ngôi Làng Của Gió Nông Trại Cho Java Android IOS
» GoPet 1.3.3 - Hội Thú Chiến
» ANDROID STORE - Là kho lưu trữ các ựng dụng phổ biến và hoàn toàn miễn phí trên Android vượt trội hơn cả CHplay.

[QC] Fakesmspro.cf - Trang Fake sms, Gửi tin nhắn giả mạo

LEO Privacy Guard - Diệt Virus
Phần mềm diệt virus và tăng tốc android của bạn.
tai Tải Về Máy

Game Mobile đẳng cấp cho dế yêu

Game Online / Game Offline / Ứng dụng
- Đăng Ngày: 21:32 - 23/06/2015
- Đăng Bởi: Nguyễn Quân
- Lượt Xem: 3728 Lượt

em có thích ăn không.- Chị mở cặp lồng lau lau cái thìa đưa cho nó.
-Em không đói chị ạ.- Con bé lắc lắc đầu- Với cả em phải về ngay.
-Thế à, tiếc nhỉ, bao công chị đi mua.- Chị nó xị mặt xuống.
-Nhưng mà em hay ăn đêm, chị cho em mang về được không.- Con bé lại cười đáng yêu cực.- Em hứa sẽ trả lại chị cặp lồng, được không ạ?
-Được, hihi.- Chị cũng cười theo và cốc đầu nó- Ăn đêm vừa thôi kẻo béo mẫm ra đấy em ạ.
-Em biết rồi ạ. ^^
-Để chị đưa về nhé???
-Thôi, để em đi taxi về trường em để xe đấy mà.
-Có đi được không, thôi nếu ngại thì đi taxi về nhà luôn đừng lấy xe nữa, em mới mất máu sợ đi lại choáng ngã ra đấy thì khốn.
-Vâng thế cũng được.Thôi em về chị nhé, em cảm ơn vì chỗ cháo ạ.
-Ngốc, chị cảm ơn em còn chưa hết nữa làm
-Em có lỗi, không bị mắng thì thôi còn cảm ơn gì L
Con bé lạch bạch như vịt đi ra khỏi phòng, nó ngồi thần người nhìn theo. Rồi nghĩ một lúc nó vùng ra khỏi chăn và bảo chị:
-Đưa em chìa khóa xe, nhanh lên.
-Mày đi đâu? Nằm đấy- Chị trừng mắt.
-Em không đi đâu cả nhanh. Bực mình
Ngoài đường, phố khuya đã dịu mát hơn nhưng vẫn ồn ào và tấp nập. Nó đứng trước cửa bệnh viên, thở hồng hộc như trâu điên,đánh mắt nhìn khắp nơi may quá con bé vẫn chưa đi mất, nó cầm cái túi đưa cho con bé vừa thở vừa nói
-Cầm lấy này
-Dạ…- Con bé ngạc nhiên
-Mày cầm lấy, tao trả mày mà
-Nhưng …
-Không nhưng cái gì hết, tao nợ mày chứ không phải mày nợ tao.
-À ừm..- Con bé đón lấy chiếc túi, lục lục hết các ngăn lấy ra một đống đồ rồi đưa lại cho nó cái túi – Anh bảo chị Linh là em tặng chị ấy, coi như cảm ơn vì chỗ cháo, túi tuy hơi cũ nhưng mà là tấm lòng của em, mong chị ấy đừng từ chối.
-Mày dở hơi à?- Nó trợn mắt
-Ô hay, anh hay nhỉ, em tặng chị ấy chứ có tặng anh đâu, anh chỉ có nhiệm vụ đưa lại thôi. Nếu chị ấy ko lấy thì tính sau. Biết chưa?
-Hừm…đàn bà lắm chuyện…
-Em còn con gái nhé hiihi. Anh mới lắm chuyện ấy.
-Tao không thích mang ơn người khác…
-Thế anh trả ơn đi J
-Trả thế nào
-Anh bảo em cứ làm gì em thấy vui, giờ em thi thoảng muốn đi chơi nhưng lại sợ bị bắt nạt, nếu mà đi với anh thì rất yên tâm, hihi. Anh khi nào khỏi có thể đưa em đi chơi được không?
-Hmmm….được
-Hứa nhé?- Mắt con bé sáng lên
-Hứa, lắm chuyện.- Nó đỏ mặt bối rối
-Ngoắc tay nào…- Con bé giơ ngón út tinh nghịch
Và đấy là lần đầu tiên nó chạm tay con bé, một cái nắm tay vô tình khiến tim nó thay đổi nhịp đập, bàn tay con gái mềm và ấm áp, đã bao lâu nó không cảm nhận được. Có một người đứng trên tầng lặng lẽ ngắm hai đứa trẻ con qua ô kính và khẽ cười…
Phố phường tấp nập xe cộ qua bình thường như mọi ngày, chỉ có góc phố nhỏ này, có một cái gì đó đổi khác….một cơn gió lạ đang thổi qua đâu đây…

Chuowng7 : Khởi nghiệp
1 tháng sau đó…
-Đâu quay ra đây chị xem cái nào?- Chị nó vuốt vuốt cái lưng áo sơ mi của nó cho phẳng.- Chẹp…chẹp…- Nhìn ra dáng giám đốc rồi đấy.
-Đốc cái khỉ- Nó nhăn mặt- Em căm nhất là sơ vin đóng thùng.
-Không chỉ là hôm nay, mà sau này bất kể ngày nào em cũng phải ăn mặc như thế.- Chị nghiêm sắc mặt- Em nên nhớ giờ em là quản lý, là người thay chị nắm 1/3 cổ phần của quán bar đó và tất cả cổ phần ở các quán bar còn lại. Em đừng để người khác nhìn em như một thằng ong ve bình thường. Những gì cần dạy, từ tác phong, cư xử, chị đã dạy em hết rồi. Đừng bôi tro trát trấu vào mặt em cũng như mặt chị đấy.
-Giời ơi- Nó cười lảng- em đùa mà. Em rõ rồi bà chị khó tính của em ạ.
-Ngoan, biết điều rồi đấy. Xuống lấy xe đi. Nhanh.
-Rõ thưa bà cô tổ ạ.
-Á à…thằng chó…đứng laijiiiiiiiiiiiiiiiii…- Chị nó rút cái giày cao gót toan ném theo nó đang chạy thục mạng trên cầu thang.- Đi cẩn thận kẻo lại tuột hết cả sơ-vin bây giờ- Chị cố gọi vọng theo và cười cái thằng em to đầu của mình.
Tại một nhà hàng nhỏ ven hồ Linh Đàm. Chị khoác tay nó xúng xính trong bộ váy dạ tiệc dài thướt tha và kiêu sa. Còn nó thì đóng một bộ quần âu, áo sơ mi kèm giày da cực sang chảnh. Một tay khoác tay chị đút túi quần, một tay cầm ly rượu vàng sóng sánh cùng chị đi hết các bàn. Điểm đi điểm lại toàn người trong “nhà” và “anh em” cả. Chị nó tươi cười hết hỏi người này lại chào người kia.
-Ôi trời ơi cái Linh, giờ ra dáng cô chủ rồi. Cái con bé con đen nhẻm hay khóc nhè ngày xưa giờ làm bà chủ rồi đấy. Nào cụng bác một ly, cung hỷ phát tài nào.
-Linh ơi là Linh, sao giờ em giàu thế anh làm sao dám tán em nữa đây. Thôi cho anh nâng cốc vì mối tình đơn phương này đi em.
-Này, nhất chị gái đấy nhé, thằng em chỉ mong đến tuổi chị bằng nửa chị để lấy vợ thôi. Mà anh đâu sao không thấy.- Một thằng nháy mắt trêu chị.
Nó và chị cứ thế diễu một vòng quanh các bàn nâng hết ly này đến cốc nọ. Chị nó mặt đã đỏ hồng hồng nhưng rất tươi tắn và lịch sự. Khác hẳn cái vẻ lấc cấc tre con hàng ngày với nó ở nhà. Có vài người nhận ra và hỏi thăm nó. Có người tưởng nó là phi công khiến chị phải phì cười thanh minh. Cũng có một đám ong ve lần trước xin nó tí tiết thì rối rít níu nó lại làm đôi cốc xin lỗi… Nói chung buổi khai trương có vẻ vui vẻ và yên ổn, đúng nghĩa. Dân làm ăn như nhà nó chỉ mong hai chữ bình yên, sợ nhất ngày rước thần tài có đứa đến quậy phá. Chị nó buông tay nó, khẽ khàng bước lên bục cầm micro trịnh trọng nói:
-Ngày hôm nay, cháu rất cảm ơn cô dì, chú bác, anh chị em đã đến chung vui với con trong ngày hnay. Nhà hàng mới mở, con cũng chưa quen việc mong cả đại gia đình mình chiếu cố. Có gì các anh em giúp đỡ. Kiên…- Chị vẫy tay gọi nó.- Đây là em trai của con, từ hôm nay nó sẽ thay mặt con quản lý mọi việc trên bar. Hy vọng mọi người thấy nó như thấy con vậy. Nhất là mấy thằng kia- Chị chỉ tay về mấy đứa hồi xưa táng nó.- Chúng mày phải coi nó như anh, cấm bắt nạt nó. Cả nhà mình nâng ly chúc cho việc làm ăn của đại gia đình thuận lợi và phát đạt được không ạ.
-Zoooooooo….
Tiếng nói cười, tiếng hò reo ầm ĩ vang lên. Mọi người huyên thuyên trò chuyện, cười đùa ầm ĩ cả nhà hàng.
-Anh ơi.- Một thằng bảo vệ kéo kéo tay nó- có người gặp.
-Ai thế?- Nó buông ly rượu xuống bàn tò mò hỏi.
-Dạ, học sinh anh ạ. Em chả biết ai, nhưng nó gọi đúng tên cúng cơm của anh với chị Linh.- Thằng bảo vệ gãi đầu gãi tai.
-Ừm… đợi anh…
Nó chột dạ. Con ranh này, lại dám trốn học vác xác đến tận đây cơ à.Không biết ai nói mà nó biết. Vừa vội vàng đi ra cửa nó vừa nghĩ.
-Cơn gió độc nào thổi mày đến đây thế?- Vừa nhìn thấy con bé, nó liền chào vội.
-Gì, em được chị Linh mời đàng hoàng nhé. – Con bé nhăn nhó đánh mắt sang một thằng áo đen kính râm ôm giỏ hoa to tướng bên cạnh, ý chừng nhắc nó nói năng giữ miệng.
-À…ừm…hai người vào đi, để…anh ( chữ anh bay ra ngượng thối cả mồm)…gọi người sắp bàn.
-Anh về trước đi…khoảng 1h quay lại đón em đi đến nhà gia sư. Đây là nhà đứa bạn cùng lớp em, anh đừng lo.- Con bé khệ nệ đón lẵng hoa có dòng chữ “ Cung Hỷ Phát Tài” to tướng rồi đủn vào tay nó- Anh làm gì mà ko đỡ giúp em, chả ga lăng gì cả.
Nó nhìn thằng vệ sĩ thăm dò, chỉ thấy hắn cúi đầu khẽ gật một cái rất chuyên nghiệp rồi đảo bước đi ra xe. Con bé cười tươi, lon ton bấu áo nó nói thầm
-Trông anh hôm nay như xã hội đen HongKong ý.
-Móa- Nó méo mặt- trông tao men-lỳ thế này mà mày chê à?
-Ô hay, khen mà, khen mà. Tưởng anh thích thế- Con bé cười ngặt.
-Mày lại trốn học đi chơi đấy hả, sắp thi rồi chỉ xớn xác đi chơi là nhanh
-Anh nhìn xem giờ mấy giờ rồi? Không để thầy cô ăn cơm à?
-Dương…- Chị nó thấy con bé mắt sáng bừng lên vẫy vẫy tay gọi từ xa- Kiên dẫn Dương lên tầng hai đi. Có người dẫn vào bàn. Chị bận chút.
Nó đặt lẵng hoa ở trên bàn, chỗ trang trọng và dễ thấy nhất rồi dắt tay con bé lên lầu ,thực ra không phải nó lợi dụng gì đâu, chẳng qua cái cầu thang hơi dốc và khó đi một chút. Ừ, lí do chính đáng đấy chứ? Một con bé nhân viên mặc áo dài ra dẫn hai đứa nó vào bàn. Tầng hai là tầng của họ hàng người thân, con bé khép nép ngồi vào một góc bàn nhỏ cạnh lon pepsi. Bác nó thấy thế bật lon rót cho nó và cười:
-Úi cha, cô bé này con nhà ai thế này, xinh quá?
-Em gái cháu đấy bác ơi, chả biết bố cháu rơi rớt ở đâu mà giờ mới tìm được.- Chị nó cũng đang lững thững đi lên cầu thang.
-Không phải đâu ạ.- Con bé đỏ bừng mặt lí nhí.
-Em của đứa bạn cháu, nó không uống được rượu, sợ ở dưới kia bị trên nên tống nên đây ngồi mâm bà già trẻ con.- Nó đỡ lời.
-À ra thế…- Bà bác nó gật gù- mà mẹ mày đâu sao tao không thấy?
Nó đánh mắt sang nhìn chị dò hỏi ý kiến, bà ấy nhanh nhảu đỡ lời
-Mẹ cháu dạo này tự dưng yếu, lại thích về nông thôn nên cho bà về chăm cái trang trại dưới Hải Dương rồi ạ. (Truyện bạn đang đọc được đưa lên bởi wapsite Haythe.US – Chúc bạn đọc truyện vui vẻ) Lúc nào cháu đánh xe đưa bác qua đấy chơi. Gớm bác trai thích câu cá ở đấy thì sướng phải biết, ao nhà cháu toàn thả rô phi với trắm thôi. Lại cả vườn ổi to tướng bác ạ.
-Cái dì này đến là lạ. Ngày trọng đại của con cũng chả vác mặt về đến một lần. Mẹ mày rõ là bướng nhé. Tao là tao chúa ghét ai bảo thủ.- Bác nó vừa nhai rau ráu miếng thịt bò vừa chê bai.
Nó hơi chạnh lòng pha chút hối hận, cũng vì không giai quyết được mâu thuẫn với nó nên mẹ nó phó m

Trang: [<] 1, 10, 11, [12]

Like để ủng hộ YenBai.Mobi:

Từ Khoá:
4 5 6 7 8 9 10 11 12 14 16 20 21 22 23 24 25 26 28 30 31 32 33 34 35 36 37
DMCA.com Protection Status
U-ONC-STAT