|
|
Speed Video Downloader - Android
Tải Video Từ Youtube Nhanh Và Miễn Phí Tải Về Máy
|
hắn một cái hắn ngã lăn.
- Cút đi. năm thằng lồm cồm bỏ chạy. thấy tất cả đã bỏ chạy, cậu chạy lại cạnh cô bé:
- Cô gì ơi? có sao không?
- ơ. Anh Mike.
- Thảo hả? em có sao không, sao trời tối lại đi một mình có biết là nguy hiểm lắm không?
- Em không sao!
- ừm. Không sao là tốt rồi! Về nhà nào? cậu nhẹ nhàng dìu Thảo dậy.
- á. Em đau quá?
- Thế này mà bảo không sao? Thế có đi được không đấy?
- Đi được. Em không sao mà.
- Không sao thì đi nào…… thôi nhìn em kìa đi như thế mà còn bảo đi được. Thôi để anh cõng cho.
- Thôi em đi được mà. mà anh cũng đang bị thương mà.
- Anh sức trai trẻ bị thương tí đâu có đáng gì. để anh cõng cho. Lên đi nào?
- Em………
Thảo không kịp nói gì đã bị cậu cõng trên lưng. Thảo thẹn thùng, ngại ngùng khi được một người con trai cõng. Thảo thấy trong lòng dồn lên một cảm giác khó tả, tự nhiên Thảo thấy đỏ mặt may mà cậu không để ý. Ngày xưa cũng có một người đã cõng Thảo, Thảo không ngại ngùng mà còn vô tư. Thảo ước đường về nhà dài hơn để được bên cậu nhiều hơn, một cảm giác ấm áp, tin tưởng khác thường, vừa về đến nhà cậu đã nói:
- Em ngồi ở đây trông nhà cho anh, anh đi mua thuốc cho em.
- Không cần đâu.
- Cứ không hoài. cứ ngồi đó. Cậu cương quyết.
Thấy cậu cương quyết Thảo cũng không nói thêm gì nữa:
- Cảm ơn anh nhé.
- Không cần cảm ơn. không có gì đáng kể cả.
Cậu lấy xe đạp đi nhanh ra hiệu thuốc, chỉ mình Thảo ở nhà, Thảo nhìn khắp phòng. Phòng cậu thật sạch sẽ. Thảo thấy một cuốn sách trên bàn, cũng không có việc gì làm, Thảo đến bên cạnh lật cuốn sách đó ra xem.
- “Hôm nay tôi rất vui vì tôi có một người bà tuyệt vời. Bà vừa tặng tôi một cặp dây chuyền rất đẹp tôi thích lắm tôi sẽ luôn giữ nó bên mình, tôi yêu bà nhiều lắm.”
- “Hôm nay tôi đã làm được một việc tốt, tôi đã giúp đỡ một người, đã cứu một cô bé khi cô bé ấy bị tai nạn nằn trên đường.”
- “hôm nay tôi được ra Hà Nội, tôi rất vui vì tôi sắp được gặp Nhung. Cũng rất vui khi sắp được xa cái gia đình đáng ghét này.”
- K………..é……….é………t. cậu về. Thảo giật mình gấp cuốn sách lại như không có chuyện gì xãy ra. Liên hệ các trang trong cuốn sách đó, Thảo cảm thấy như từ trước đến nay anh chỉ nói dối mình thôi, thực ra người cứu Thảo không phải là một người như cậu đã kể, mà là chính cậu, chính cậu là người đã cứu Thảo. Thảo rất vui vì chính Mike là người đã cứu mình. Nhưng vì sao anh ấy lại nói dối mình. Hơn nữa Nhung là ai,
hay là người yêu anh ấy. Rất nhiều câu hỏi đặt ra trong đầu của Thảo.
- Thảo?
- Hả?
- Em đang nghĩ gì vậy.
- Không? Em đang nghĩ chuyện vừa rồi thôi.Cảm ơn anh nhé.
- Lại cảm ơn rồi. Cứ cảm ơn nhiều không chán à?
- Hi hi.
- Mà sao trời tối mà đi đâu một mình thế. Có biết là nguy hiểm lắm không?
Thảo vừa nghe cậu nhắc đến chuyện đó thì trong lòng Thảo thấy buồn khôn xiết. Cậu thấy thế nhẹ nhàng hỏi Thảo:
- Có chuyện gì thế, nói anh nghe đi?
Mắt Thảo rưng rưng nước mắt:
- Không có gì đâu.
- Thảo! có xem anh là bạn không?
- Có chứ!
- Thế thì có chuyện gì thì phải kể cho anh nghe.
- Em!!!! Thảo bật khóc, Thảo khóc thật to.
- Có chuyện gì em nói đi. đừng khóc nữa.
- Anh Mike ơi???? em…. Em……
- Em nói anh nghe đi?
-
Gia đình em thiếu nợ người ta………….. bây giờ họ đến đòi nợ. Nếu hai ngày nữa mà không có là Bố em phải vào tù. Phận làm con mà em chẳng làm gì được. Hu hu.
- ừm. Cậu nhẹ kéo đầu Thảo vào vai mình. Câu vuốt nhẹ mái tóc Thảo. mái tóc Thảo mềm mại, êm dịu.
Khóc đi khóc đi cho thoải mái. Thảo khóc ngon lành trên vai cậu.
*********************
- Mà gia đình em thiếu nợ người ta nhiều không? cậu đẩy Thảo ra lấy tay gạt nước mắt cho Thảo.
- Nhiều lắm! bây giờ nhà em xoay xở được nhiều rồi. Còn hơn mười lăm triệu nữa. Em không biết thế nào? hu hu.
- đừng khóc mà. Mườilăm triệu còn lại để anh lo.
- Anh hả?
- ừm.
- Không được đâu!! em không thể làm như thế được.
- Có gì mà không được?
- Em… không được…… em không thể nhận tiền của anh.
- đừng cố chấp nữa. Thì cứ xem như là anh cho em vay đi, lúc nào có thì
trả anh cũng được.
- Nhưng mà……….
- Không nhưng gì cả. thôi đừng nghĩ ngợi gì nữa. Về nhà ngủ đi. khuya rồi. Mà thôi để anh dẫn em về?
- ừm. Cảm ơn anh nha.
- Lại cảm ơn rồi. chỉ cảm ơn không thế thôi. không trả ơn cho anh à?
Hi hi. đùa đấy, thôi để anh cõng em về nha?
- Em tự đi được mà.
- Thôi để anh cõng cho.
- Em………….
- Thảo lại chưa kịp nói gì đã bị cậu cõng trên lưng. đây là lần đầu tiên Thảo thấy thật hạnh phúc. An toàn, tin cậy khi ở bên một người con trai. à…. Quên là lần thứ hai…… lần thứ hai mới đúng.
- Thảo??? về đến nhà rồi………. Không thấy Thảo trả lời cậu quay lại
nhìn Thảo.
- “thì ra Thảo đã ngủ, chắc cô ấy mệt quá ấy mà” cậu tự nhủ rồi nhẹ nhàng đặt Thảo xuống giường, đắp chăn cho Thảo, nhìn Thảo ngủ trông
thật đẹp. Cậu về nhà lục lọi trong cái túi ra một bọc giấy, đây là số tiền hàng tháng mà bố cậu đã gửi cho cậu và cậu đã hứa là sẽ không dùng đến nó cậu suy nghĩ một lát rồi khóa túi xách lại rồi lên giường đi ngủ. Lớn Lên Anh Sẽ Yêu Em – Phần 4
Chương 7: “Anh ước sẽ được ở bên em mãi mãi”
- Thảo này! đây là mười lăm triệu anh chỉ có thể giúp được thế thôi.
- Nhưng……
- Lại nhưng rồi. Nhận đi. cậu vừa nói vừa đưa cho Thảo số tiền đó.
- Vậy thì em thay mặt gia đình em cảm ơn anh nha. Lúc nào có tiền em sẽ trả anh ngay.
- Đã nói là không có gì mà?
- Mà anh ơi? hôm nào mời anh về nhà em nhé?
- Để làm gì???
- Để mời anh một bửa cơm xem như là cảm ơn anh.
- Anh chỉ nói đùa thôi mà.
- Hihi. Thì cứ đi anh nhé?
- Anh ngại lắm.
- Đi đi mà? Thảo nủng nịu.
Cậu nhìn Thảo một lát rồi nói:
- ừm. Được rồi. Khi nào về nha em thì nói anh nhé.
- Hay là mai đi. Mai thứ bảy mà.
- ừm. Thế cũng được.
- ……………………………….
- Mà gia đình em có mấy người. Hai người trên xe nói chuyện với nhau.
- Nhà em có 6 người cơ. em là chị cả. sau em còn 2 em gái và một em trai.
- ………………..
- …………………..
- ……………….
- Mà Thảo ơi!…………. Thảo…………… không ai lên tiếng cả cậu quay sang nhìn Thảo thì thấy Thảo đang ngủ gật. Cậu nhẹ nhàng kéo đầu Thảo vào vai mình, một cảm giác thật khác lạ, tim cậu đập nhanh.
- ………………………….
- Con chào Bố Mẹ!
- A!!! chị Thảo về.
- Cháu chào hai bác, Anh chào các em.
- Đây là…….??? Mẹ Thảo hỏi.
- Dạ đây là bạn con. Người mà con nói lúc tối đó.
- ừm. Vào nhà đi các con.
Cái Thanh, em gái Thảo nói:
- bạn trai của chị Thảo phải không? hai người đẹp đôi lắm.
Thảo đỏ mặt nhìn sang cậu.
- Thôi các con vào chuẩn bị dọn
ăn đi để Bố Mẹ nói chuyện.
- Cháu này. gia đình bác biết ơn cháu lắm. nếu không có cháu thì…….
- Không có gì đâu. Việc cháu nên làm mà.
- à mà Thảo này! Bố tìm được việc rồi.
- Việc gì vậy Bố.
- à. Bố làm tài xế cho một công ty du lịch thôi.
Thay vì vui, trên mặt Thảo thể hiện một nỗi buồn.
- Thế thì phải thường xuyê
n đi xa rồi. Thảo thở dài.
Mẹ Thảo đi từ đằng sau đến vổ vai Thảo.
- Công việc mà con. Thôi mọi người vào ăn cơm nào.
- …………………..
Ăn xong cậu lên phòng theo chỉ dẫn của Bố Thảo. còn Thảo và Mẹ đang rửa bát bất ngờ mẹ Thảo hỏi Thảo:.
- Cậu ta là ai thế?
- Là bạn của con thôi Mẹ à!
- Chỉ đơn thuần là bạn thôi à. Hay là……..
- Mẹ! Thảo không cho Mẹ nói được từ hay là.
- Con và Mike chỉ là bạn thôi mà.
- ừm. Thế cậu ta ở đâu. làm gì mà nhiều tiền thế.
Nghe những câu hỏi của Mẹ mà Thảo không biết trả lời sao. Thực sự thì những vấn đề này thì Thảo không bao giờ đề cập đến nên giờ không biết nên nói sao.
- Thôi Mẹ đừng hỏi. Con mệt rồi. Con đi nghĩ nha.
- ừm. Cũng may mà Thảo nhanh trí nên mới thoát khỏi hoàn cảnh này.
Cậu đang đọc sách mấy cuốn truyện thiếu nhi thì có tiếng gọi:
- Anh Mike ơi?
Cậu đặt cuốn truyện nhìn lại nơi phát ra tiếng nói thì ra là Thảo:
- Gì thế em.
- Em có một số chuyện muốn hỏi anh một lát được không?
- ừm. Có gì anh cứ hỏi. Mà nhìn em không đc khỏe nhỉ. để anh đi lấy cho em cốc nước nha.
- Thôi không cần đâu anh à.
- Thì xem như anh trả công cho em đi.
- Trả công gì?
- Cho anh một bửa ăn ngon. Hi hi.
- ừm. Thế cũng được làm phiền anh vậy.
Cậu vào phòng khách. đang loay hoay không biết lấy nước gì cho Thảo
thì cậu nghe được một giọng nói phát ra từ nhà bếp.
- Anh ơi? nhà em bây giờ chỉ có mười lăm triệu chiều nhà em sẽ đến gửi anh. Còn số tiền còn lại thì hôm sau…. à không tháng sau nhà em nhất định sẽ trả đây đủ……….
- Vâng… vâng… cảm ơn anh.
- ………….
- Mike! Cháu làm gì ở đây?
Cậu lúng túng không biết nói sao.
- Dạ cháu….. cháu…. cháu đang lấy nước cho Thảo ạ. Nó có vẽ mệt bác ạ.
- ừm. Cháu để đó bác lấy cho.
Cậu biết rằng lúc này nên yên lặng là tốt nhất. Nhưng không hiểu sao cậu lại hỏi một câu mà khi phát ra cậu thấy cậu thật ngốc:
-
Like để ủng hộ YenBai.Mobi:




