![]() |
SUB - ZALO - HÌNH NỀN ĐIỆN THOẠI
Hình nền đẹp nhất cho điện thoại Android ![]() |
nên cũng đồng ý với cậu. Nhưng đợi một chặp vẫn không thấy người phía trước có động tĩnh gì, cậu gọi với lên “Anh gì ơi, anh đi nhanh qua một chút cho thầy trò tôi đi với. Nếu kéo không nổi thì để tôi xuống đẩy giúp anh”. Bên kia cũng không có động tĩnh, chỉ thấy chiếc đèn nhỏ treo trước mũi chiếc xuồng con kia cứ đong đưa lắc lư. Thầy giáo của cậu, thầy Hậu lên tiếng hỏi “Chuyện gì vậy con”, cậu trả lời “Dạ bẩm thầy, đàng trước có một chiếc xuồng kéo ngang sông nhưng nãy giờ không thấy người ta đi tiếp, con sợ người ta bị mắc cạn kéo không nổi nên định sang kéo giúp mà chẳng thấy ai trả lời.”Vừa nói cậu vừa cởi quần áo chuẩn bị lội xuống sông ra đằng kia để đẩy giúp người ta.
Thầy học của cậu vốn là một người kiến thức uyên bác, ông cảm thấy có vẻ bất thường nên ngăn cản không cho cậu xuống nước. Ông bảo “Con cứ chờ đó, đợi coi người ta có cần giúp thì người ta lên tiếng, chứ người ta không nhờ mình thì xăm xăm tiến lại cũng kì khôi lắm”. Cậu và thầy ngồi đợi thêm chặp nữa nhưng người phía trước cũng không có động tĩnh gì. Khúc sông bình thường nhộn nhịp là thế nhưng đột nhiên im ắng lạ thường. Bỗng dưng soạt một tiếng, chiếc xuồng phía trước và bóng đen lướt băng băng tới sát xuồng của hai thầy trò, đến tầm ngang mặt cậu Hai thì bóng đen quay sang, cậu Hai nhìn thấy khuôn mặt cậu Chiếu, nhe hàm răng trắng nhởn ra cười với cậu . Cậu giật mình suýt nữa ngã xuống nước, may là chân cậu vướng vào tấm ván ở mũi xuồng nên cậu mới không bị lật nhào xuống sông. Thầy học của cậu thấy sự việc kì dị, bèn đưa cho cậu lá bùa đeo trên người ông, còn ông đeo xâu tràng hạt của bà nhà ông thỉnh ở chùa về.
Hai thầy trò hối nhau chèo cho nhanh nhưng chiếc xuồng con không tiến lên được một chút nào hết. Ông thầy quay lại phía sau thì thấy cái bóng đen lúc nãy đang ở phía sau thuyền, đưa hai tay bấu vào đuôi thuyền, chìm nửa người dưới nước sông đen ngòm. Trước sự việc hãi hùng như vậy, thầy Hậu nhanh trí lấy chiếc dầm bơi xuồng tát thẳng vào đầu bóng đen thì thấy như đang đánh vào một đống bông gòn mềm xốp, do dùng sức quá mạnh, cùng lúc đó tràng hạt trên tay thầy bỗng nhiên bị đứt thành nhiều đoạn, những hạt chuỗi rớt xuống lòng thuyền lộp độp. Tuy không thể tổn thương bóng đen nhưng nó bị bất ngờ nên lơi tay ra một chút. Chỉ chờ có vậy, thầy Hậu quát cậu Hai nhanh chóng chèo đi một đoạn, thoát được sự ghìm chặt của bóng đen, cậu Hai phía trước không dám ngơi tay chèo trong khi ở phía sau thầy Hậu liên tục nhặt hạt chuỗi ném về phía bóng đen. Nó gào một tiếng ghê rợn rồi mất tích phía sau.
Đâu đó ven sông có tiếng gà gáy sáng lần thứ 3 nhưng trời vẫn còn tối, hai thầy trò ráng sức chèo một đoạn nữa thì gặp một đám người cũng đang chèo xuồng đi chợ sớm, cậu Hai và thầy tranh thủ đi theo đám người đó đến khu vực chợ nổi Cái Bè thì trời cũng vừa hửng sáng. Hai thầy trò cột xuồng vào đám cây ven bờ rồi lên chợ tìm gì đó để ăn. Thấy tiếc xâu tràng hạt bị đứt, lại sợ vợ la rầy vì làm đứt xâu chuỗi của bà, ông nhặt lại những hạt chuỗi còn sót dưới lòng thuyền rồi bỏ vào túi.
Quãng đường sông chỉ dài hơn 2km mà hai thầy trò chèo suốt 3 tiếng mới đến chợ. Trong lúc ăn sáng, cậu Hai có kể cho thầy Hậu nghe về chuyện ba cậu mời ông thầy Sủn đến để xây nhà và những chuyện sau đó. Cậu cũng nghi ngờ rằng bóng đen lúc nãy hai thầy trò gặp, có thể là “vong hồn” của cậu Chiếu quấy phá. Cậu Quyền cho rằng vì cô Tiến cương quyết đợi cậu mà cự tuyệt cậu Chiếu, xảy ra giằng co rồi bị cô Tiến giết chết nên trong lòng cậu Chiếu mang hận thù muốn tìm cậu để báo oán nên mới có chuyện giữa đêm mà hai thầy trò bị ma trêu. Tuy nhiên, thầy Hậu lại nghĩ mọi chuyện không thể nào đơn giản vậy. Thứ mà tối qua hai thầy trò gặp chắc chắn không phải người, vì nếu là người, khi bị mái chèo quật vào đầu như vậy thì hẳn đã mang trọng thương mà chết rồi, đằng này bóng đen vẫn không bị thương tổn gì, chỉ hơi bất ngờ. Nhưng thầy Hậu vẫn giữ nguyên mọi suy nghĩ trong đầu không dám nói ra.
Ăn xong hai thầy trò trở xuống thuyền để chuẩn bị đi thì thấy xuồng đang từ từ chìm xuống, giữa đáy xuồng là một lỗ thủng rất to, nước tràn vào ồ ạt từ đó. Hỏi han bà con xung quanh thì chẳng ai để ý sự gì lạ. Hai thầy trò mất xuồng đành lên bờ đi bộ tìm chỗ nào đó có người cho thuê xuồng thì đi tiếp. Tình cờ có một ông cụ chỉ hướng cho hai thầy trò đi vào xóm trong, ở đó có một chủ trại xuồng có cho thuê xuồn. Đi mãi đến giữa trưa nhưng cũng không thấy làng xóm gì hết, xung quanh là đất ruộng và những bụi rậm dày đặc. Lo là đã lạc đường nên thầy Hậu bảo cậu đi ngược trở lại ngoài chợ Cái Bè tìm người đưa giúp qua bên kia sông Tiền để tới bờ Vĩnh Long thì tìm xe ngựa đi về miệt Long Hồ, nhà của cậu Hai.
Chật vật tới chập tối tầm 7,8 giờ thì hai thầy trò cậu Hai về được đến chợ Long Hồ, từ chợ vào nhà cậu phải đi men theo sông một quãng lối chừng 4 cây số nữa mới tới. Đường thì nhỏ, xe ngựa không đi vào được, chiều tối vậy thì chẳng còn ai đi chợ nữa mà xin quá giang xuồng về. Hai thầy trò đành phải đi bộ. Ngày xưa chừng 6 giờ chiều là người ta rút vào nhà, đóng cửa tắt đèn hết cả, hai thầy trò đành nương vào ánh trăng để đi về nhà trên con đường dài tối đen hun hút, thỉnh thoảng có tiếng chó sủa vu vơ đâu đó.
Hơn nửa đường về nhà, cậu Hai và thầy Hậu mệt quá nên tạt ngang vào đình ngồi nghỉ trước cửa đình, ông từ đã đóng cửa đình về nhà đi ngủ từ sớm, chỉ còn bóng đèn dầu leo lét mé bên trong đình và tiếng gió xào xạc ngoài mặt sông thổi vào. Tuy biết còn có một đoạn ngắn nữa là đến nhà, nhưng thấy thầy Hậu đã thấm mệt, cậu bèn xin thầy ngồi lại nghỉ chân thêm một lúc nữa rồi hẵng về. Cậu bảo “Dạ bẩm thầy, còn cách nhà con cũng không xa, nhưng ngặt nỗi đi từ sáng sớm đến giờ, chân con mỏi quá. Xin thầy ở lại nghỉ thêm một chốc cho lại sức rồi thầy trò rảo chân một lát là về tới nhà.”. Thấy học trò đã thấm mệt, thầy Hậu cũng bằng lòng ngồi nghỉ. Gió mát thổi hiu hiu, thầy Hậu mệt quá nên nhắm mắt một lúc bỗng thấy có một người con gái mặc áo bà ba màu đen, tóc dài quấn quanh cổ mấy vòng và thả dài xuống đất.
Ông ú ớ định kêu lên nhưng không được, chỉ thấy người đó quỳ sụp xuống lạy ông và nói rằng “Con lạy ông, con là người ở cho nhà cậu Hai đây, vì oan ức mà chết. Con biết có kẻ muốn hại cậu Hai và cả nhà nhưng con là ma mới, tuy chết oan nhưng sức lực yếu ớt, con không bảo vệ nổi nhà ông bà chủ. Con lạy ông, vía ông mạnh, xin ông giúp bảo vệ cậu chủ trên đường về nhà, kẻ thù đã sắp sẵn kế định hại cậu.” Ông hỏi lại người con gái “Kẻ thù nào, hại ai? Tại sao lại phải hại cậu Hai và gia đình ông Nhơn ??”
Cô gái trả lời “Con xin ông, việc đã cấp bách lắm rồi con không kể rõ ngọn nguồn được, con chỉ xin ông giúp con bảo vệ cậu chủ về tới nhà. Phận con hèn mọn, chết không đáng kể, con nhờ ông nói với ông chủ Nhơn, nhờ ông chủ tìm cậu Chiếu trả thù cho mẹ con con. Con của con bị cậu Chiếu bắt đi làm tà linh. Con xin ông, chốc nữa ông cứ dẫn cậu chạy trước, con đi theo sau cản hậu, nếu dọc đường có thứ gì ngăn trở, xin ông ném hạt chuỗi ra trước mà dọn đường. Con xin làm hết sức để che chắn phía sau. Ông phải đánh thức cậu đi ngay trước giờ Hợi, còn hơn 1 canh nữa là nửa đêm, tới đó âm khí thịnh lên là nguy hiểm cho cậu lắm lắm”.
Nghe xong ông giật mình tỉnh giấc thì thấy gió xung quanh đã lặng, trời bức bối một cách kì lạ, người ông toát mồ hôi đầm đìa. Ông không dám chậm trễ bèn đánh thức cậu Hai dậy, hối cậu nhanh chóng chạy về nhà. Ông và cậu vừa ra khỏi đình một đoạn ngắn thì thấy phía xa xa, trên ngọn cây me trước mặt có mấy đốm lửa ma trơi lóe lên, ông không dám nói nhiều, chỉ hối cậu chạy thật nhanh. Cậu Hai thấy sự lạ nhưng thấy thái độ ông Hậu vậy cũng đành cắm cúi chạy theo thầy mau mau chóng chóng về nhà. Hai thầy trò còn cách khoảng vài trăm thước nữa là về đến nhà, bỗng nhiên bụi tre nơi chôn cậu Chiếu và cô Tiến vít ngọn xuống sát đất cản đường hai người, do bụi tre cũng khá dày nên không thể nào leo qua được. Thầy Hậu nhớ lời cô gái đã dặn, lấy số chuỗi hạt trong túi ra ném vào phía bụi tre, cây nào bị trúng tràng hạt bỗng dưng bật vút lên như cánh cung, vừa ném gần hết số tràng hạt thì may thời là dọn cũng hết đám tre, hai thầy trò cắm đầu chạy tiếp, phía sau đám lửa ma trơi đã bắt đầu dí sát lưng, ngọn lửa không nóng như lửa bình thường mà cứ âm u lạnh lẽo bám theo sau nhưng không hiểu tại sao mỗi lần một đám lửa định bu lấy người cậu Hai thì lại bị dội ngược trở ra. Vào đến cổng nhà thì đám lửa dừng lại phía ngoài ranh giới đất không dám đuổi theo tiếp, cậu Hai và ông thầy Hậu mệt quá nằm té xuống bất tỉnh nhân sự. Cùng lúc trong nhà thấy lao xao ngoài cổng nên ông tổ chạy ra xem. Những chuyện kế tiếp thì ông Nhơn kể lại cho ông thầy Hậu và cậu Hai nghe.
Nghe xong thầy Hậu lắc đầu, thầy nói với ông Nhơn rằng “Dạ thưa ông anh, tôi nghĩ, những sự việc kì lạ liên tiếp gần đây không thoát khỏi liên quan đến hai cha con ông Sủn. Nhưng tôi không rành về những chuyện như vậy, nhưng tôi có cậu em họ, trước đây học với thầy trong chùa, cũng có nghiên cứu về mấy phương pháp tiêu tai giải hạn, tôi sẽ biên thơ mời cậu em tôi về đây
Like để ủng hộ YenBai.Mobi:
