|
Phần mềm lướt web - UC Web MINI
Lướt web nhanh hơn và tiết kiệm tới 95% chi phí. ![]() |
Khả Chiêu.
“ Thật xin lỗi! Chúc anh tìm được hạnh phúc của riêng mình.”
Bầu trời trong xanh, phi cơ cất cánh mang một người đi, mang theo cả một tình yêu. Là tốt hay xấu cũng chưa biết?
Kết thúc nơi đây!
Một tình yêu sẽ kết thúc hay lại bắt đầu?
——————————————
Đọc tiếp: Đã Có Tôi Bên Em – Chương 66 : MEN SAY LÀM NGƯỜI TỈNHCũng có những chuyện kì lạ, anh muốn vùi mình vào men say cố quên đi em nhưng sao càng uống lại càng tỉnh.
Dù biết rằng giữa hai chúng ta từ lâu đã không còn gì để níu kéo để luyến tiếc nhưng anh vẫn là đau âm ỉ.
Hơi rượu nồng đậm mang theo vị chua xót.Thứ hương vị cay cay nồng nồng có thể giúp người ta say, giúp người ta quên đi đau khổ. Nhưng đối với Khả Chiêu, rượu vào càng nhiều càng tỉnh táo, càng đớn đau vô cùng. Không thể có cách khác, làm sao cô gái đó không lời từ biệt mà ra đi như vậy. Làm sao cứ mỗi lần cậu ta bước một bước, cô lại lui một bước? Làm sao mà khi cậu ta cố vươn tay ra nắm, cô lập tức thu tay về? Cậu ta rất muốn tìm cô nhưng không có can đảm. Cậu ta sợ một khi tìm được cô lại lãng tránh cậu ta như vậy có ích gì sao? Với khả năng của FA muốn tìm một người con gái chân yếu tay mềm như Y Ngân hoàn toàn dễ dàng, chỉ tiếc cậu ta không muốn miễn cưỡng cô. Cô đã muốn đi thì cậu ta cho cô đi. Nếu như thật sự có thể gặp lại thì là duyên còn không thì xem như chưa hề biết đến nhau. Nghĩ là như vậy nhưng Khả Chiêu hoàn toàn không làm được. Cậu ta sẽ không gặp cô như ý cô muốn nhưng lại vùi mình trong đau khổ. Cô là vì cậu ta mới trở nên như vậy ngang nhiên lại muốn biến mất khỏi cuộc đời cậu ta.
– Y Ngân…em…thật…quá vô tình._Khả Chiêu vì say mà nói trong đứt quãng.
Đây chỉ là một quán nhậu vô cùng bình thường, không sang trọng cũng không hoa lệ. Khả Chiêu không muốn đến những nơi sang trọng, những nơi dành cho tầng lớp tượng lưu. Cậu ta bỗng muốn có một cuộc sống bình dị như bao người khác, không quyền không thế không chừng sẽ có một tình yêu mãn ý. Cậu ta thật ân hận tại sao khi quen cô, cậu ta không thể hiện ra một chút tiền đồ nào để cô tin tưởng. Năm đó, trong mắt cô cậu ta chỉ là một thiếu niên
thích ăn chơi. Nhưng có một điều đối với tình cảm của cô cậu ta chưa bao giờ đùa giỡn nhưng cô lại không tin tưởng.
– Em…nhẫn tâm lắm Y Ngân. Anh vẫn vậy không đổi thay vì sao…vì sao như vây?
Khả Chiêu uống hết ly này đến ly khác, cạn chai này lại đổi chai khác. Làm người ta còn tưởng đó là nước lã. Màn đêm đen kịt bao phủ bên ngoài, trong quán cũng dần thưa khách. Kẻ đến rồi cũng đi, cứ như vậy cho đến nữa đêm cũng chỉ còn một mình Khả Chiêu. Sương đêm bên ngoài cũng bắt đầu làm cho không khí có chút giá lạnh.
– Anh à đến giờ chúng tôi phải đóng cửa rồi, phiền anh thanh toán tiền._người phục vụ nhẹ nhàng nói.
Nhìn xung quanh Khả Chiêu là một đống chai rượu, mùi rượu cũng dâng lên nồng đậm khiến người ta không khỏi nghẹt thở.
– Mấy giờ…mà…đóng cửa hả?_Khả Chiêu đôi mắt lạnh băng chứa sự không vừa lòng.
Người phục vụ là một cô gái ăn mặc kín cẩn, thái độ hết sức ân cần. Cô thầm đánh giá người con trai này cũng thật điển trai. Đáng tiếc lại chôn mình trong men say có lợi gì chứ?
– Thật xin lỗi, quán chúng tôi kinh doanh nhỏ chỉ hơn mười giờ là đóng cửa rồi._người phục vụ vẫn như vậy không tức giận.
Bản chất của một người phục vụ là như vậy luôn xem khách là thượng đế mà.Huống hồ nhìn trang phục của Khả Chiêu cũng xem như không thuộc hạng tầm thường. Cái làm người ta thắc mắc là tại sao cậu ta không đến những quán rượu hạng sang hay những họp đêm như vậy có uống đến sáng cũng không ai cản.
– Tôi sẽ trả…gấp mấy lần giá bình thường._Khả Chiêu vẫn uống không có ý định rời đi.
– Thật tiếc đây là nguyên tắc kinh doanh của chúng tôi. Khách đến uống chúng tôi rất hân hạnh nhưng dùng rượu để hành hạ bản thân thì thứ lỗi chúng tôi không tiếp.
– Cô…đúng là con gái._Khả Chiêu mở mắt nhìn người phục vụ mở miệng cười nhạt.
Cô phục vụ vì một câu này mà đứng hình, người con trai này say quá hóa rồ rồi sao? Cô không là con gái chứ con gì. Cô gái trừng mắt nhìn Khả Chiêu muốn mắng nhưng không mắng được. Cô rõ ràng nhìn ra gười con trai này nở nụ cười chua xót. Cô đoán không lầm thì cậu ta thất tình nên có chút không vừa mắt với phái nữ.
– Mời anh thanh toán tôi còn phải đóng cửa.
– Được rồi… cô…đúng là con gái thật phiền phức.Hước…hước…cô nói xem đụng đến con gái có phải…rất phiền phức không?
– Tùy người._giọng một cô gái vang lên có chút tức giận.
Cô phục vụ giật mình nhìn lại một lúc sau lại nở nụ cười.
– Hà Lam cô sao trễ như vậy còn xuống đây?
– Tôi không ngủ được muốn tìm bia uống rất tiếc trong tủ lạnh hết nên muốn xuống hỏi cô xem có còn không?_Hà Lam gương mặt xinh đẹp mỉm cười.
Cô phục vụ hiểu ý gật gật đầu đi vào, chẳng qua căn hộ của Hà Lam gần đây. Cô thường xuyên ghé qua đây nên riết thành quen. Không ngờ hôm nay cô không ngủ được muốn tìm chút bia uống lại không có mới xuống đây mua lại gặp người con trai ngu ngốc này. Dù tiếp xúc không nhiều nhưng cô cũng có ấn tượng khá tốt với người con trai này. Gương mặt đẹp trai, ánh mắt biết cười lúc nào cũng buông lời đùa cợt hôm nay lại biến đâu mất. Trước mắt cô, người con trai này chật vật vô cùng không nhìn ra lại là người thừa kế tập đoàn thời trang KC Fashion.
Khả Chiêu bị giọng nói của Hà Lam làm cho ngẩn người. Đôi mắt lờ đờ vì hơi men chớp động nhìn cô, trước mặt cậu ta chính là một cô gái xinh đẹp. Không biết cậu ta nhìn bao lâu vào Hà Lam mà chỉ thấy cậu ta đứng dậy làm một hành động khiến người khác không khỏi giật mình, Hà Lam cũng nhất thời run rẩy.
– Y Ngân…là em có phải không?_Khả Chiêu đột ngột ôm lấy Hà Lam .
Từ lúc cô bước vào trong mắt cậu ta lại hiện ra bóng dáng ấy. Cậu ta hoàn toàn không để tâm đến cái tên mà cô phục vụ nói. Cứ như vậy cho dù là mơ cũng được cậu ta muốn thấy người con gái đó. Cô phục vụ định quay lại hỏi cái gì liền bị một màn này làm cho há hốc mồm kinh ngạc. Hà Lam thì ngây người mắt mở trừng trừng rơi vào vòng tay Khả Chiêu. Bị hơi men nóng từ hơi thở kia phả vào cổ khiến cô rùng mình một cái. Cô lập tức ý thức được chuyện gì đang xảy ra. Hà Lam vội đẩy Khả Chiêu ra có chút tức giận, khuôn mặt đỏ bừng.
– Buông ra…cậu say quá rồi. Tôi không phải Y Ngân.
Khả Chiêu sống chết không buông khiến Hà Lam sắp ngạt thở đến nơi rồi.
– Không phải…em là Y Ngân.
Hà Lam bực mình vô cùng hơi dùng sức hơn đẩy Khả Chiêu ra, đưa tay tát mạnh một cái vào gương mặt kia.
– Cậu tỉnh lại cho tôi. Nhìn cho kĩ tôi là ai!
Khả Chiêu hơi loạng choạng, ngây ngẩn một lúc đôi mắt như cũ mông lung không có lối đi nhưng đã nhìn rõ người trước mặt là ai. Cậu ta không tức giận, Khả Chiêu hơi cười
Like để ủng hộ YenBai.Mobi:
