watch sexy videos at nza-vids!
*
Wap Tai Game, Phim di động
Tải Game Miễn Phí, Đọc truyện hay
* | Game Online | Game Offline | Phim Cho Điện Thoại | Truyện Hay | GiftCode | Game Android
» Bầu Cua Online - Đổi Thẻ Điện Thoại
» Avatar Online - Ngôi Nhà Hạnh Phúc
» Mobi Army 2 Online - Game Tựa Gunny
» Phong Vân Truyền Kỳ - Công Thành Chiến
» IWIN Online - Game cờ bạc số 1
» Ngôi Làng Của Gió Nông Trại Cho Java Android IOS
» GoPet 1.3.3 - Hội Thú Chiến
» ANDROID STORE - Là kho lưu trữ các ựng dụng phổ biến và hoàn toàn miễn phí trên Android vượt trội hơn cả CHplay.

[QC] Fakesmspro.cf - Trang Fake sms, Gửi tin nhắn giả mạo

BÁ CHỦ TAM QUỐC
Bá Chủ Tam Quốc là game chiến thuật "quốc chiến".
tai Tải Về Máy

Game Mobile đẳng cấp cho dế yêu

Game Online / Game Offline / Ứng dụng
- Đăng Ngày: 05:28 - 17/06/2015
- Đăng Bởi: Nguyễn Quân
- Lượt Xem: 828 Lượt

hiểu làm sao, tôi tự hỏi, nếu mai này…khi tất cả chúng tôi rồi cũng phải bất đắc dĩ chia xa nhau mà thôi. Chỉ nghĩ tới đó thôi, không hiểu sao tôi thấy buồn đến tê lòng.

Lễ tốt nghiệp- Made in 12 diễn ra trong niềm vui, nước mắt, nụ cười đan xen…Chúng tôi trao nhau những lời chúc, nhắn gửi, thủ thỉ với nhau những lời yêu thương sau cuối của đời học sinh trong những giây phút còn may mắn được ngồi nán lại trên ghế nhà trường. Để kịp ghi nhớ lại những gương mặt đã từng thân quen. Những chữ kí ngộ nghĩnh, ngố tàu, sến sẩm… trên vạt áo trắng học trò. Những tấm hình được chụp, có bạn, có tôi, vành mỗi giãn nở nụ cười đấy, nhưng sâu nơi khóe mi mấp mé thứ gì đó trong suốt, ươn ướt, long lanh. Như một cách nuối tiếc thời học sinh đầy hoài niệm.

Bạn bè của tôi ơi, mai sau này, nếu có gặp lại, kỉ niệm còn được gọi tên thành cảm xúc chứ?! Nếu còn liên lạc với nhau là còn quan thiết. Riêng bản thân tôi, sẽ còn mãi coi trong và trân quý tình bạn, những khoảnh khắc khó quên lúc này về sau này nữa. Yêu thương tất cả mọi người.

5.Một ngày được nghỉ học tại lớp học ôn của thày Hòa. Tôi đã mạnh dạn và lấy hết can đảm để bấm số của Thanh. Những dòng âm thanh tút tút đổ dài làm tôi bối rối và thấy có không ít sốt ruột, mong ngóng. Nhưng rồi, đầu dây bên kia bỗng trả lời, vẫn với giọng nói nhẹ nhàng thường trực của cô bạn trước đây:

“Alo, Vinh gọi đó hả? Tớ nghe nè.”

“Thanh à, cậu có đang ở nhà không đấy, hay đang đi ôn?!- Giọng tôi cứ ấp a ấp úng và nghe ngốc xít vô cùng.

“Ừ, tớ đang ở nhà đó, Vinh.”

“À mà, cậu…cậu có rảnh chút xíu không?”

“Có! Chiều tớ không có giờ tới lớp.”

“Thế thì…tớ đến nhà cậu, để….Vì hình như, tớ nghe bảo cậu sắp đi đúng khônggggg?”

“À, thế thì cậu đến nhé! Chiều nay, tớ sẽ đãi cậu bánh tiramisu trà xanh nhé! Cậu nhớ đến nếm thử nhé! Không mai này không có cơ hội đâu đấy! Biết không?”

Rồi tôi ừ hữ, trả lời Thanh và hẹn với cậu chừng khoảng 30 phút nữa sẽ có mặt. Trong lòng tôi vui như nhảy dựng lên. Chắc chẳng thể nào đếm nổi trong bụng tôi lúc ấy có cả vô số “lá cờ” đang “mở” phấp phới trong bụng. Và tôi đi. Đặt bịch quà đã tự tay mình chuẩn bị sẵn vào giỏ xe. Tôi guồng chân đạp những vòng xe nhịp nhàng bon bon trên cung đường quen thuộc. Miệng hát vu vơ giai điệu nào đó vui tươi lắm!

“Bước xuống phố, trái tim rộn vang hân hoan.

Hát câu yêu đời…”

Nhà Thanh cách nhà tôi hai dãy phố và một khúc quẹo trái là tới nơi rồi. Mái nhà của cô bạn rợp bóng lá sa-kê bung xòe trước cổng xanh mát lành hiện ra trước mắt tôi. Nhấn phanh dừng hẳn lại, tôi với tay phải nhấn chuông cửa. Tay trái vẫn cầm chặt túi quà. Lúc ấy, không hiểu sao, tôi lại thấy bàn tay mình run nhẹ, một cảm giác hồi hộp xâm chiếm tôi bất thường.

Kính coong. Kính coong…

“A cậu đến rồi hả? Vào nhà mau đi, nay trời nắng to quá hà!”- Sự nhiệt tình, hiếu khách được biểu hiện trên gương mặt của Thanh cùng nụ cười sáng tươi đã làm tôi bớt đi phần nào chút hồi hộp ban nãy. Tôi nhoẻn miệng cười thật tươi đáp lại cô ấy.

” Cậu uống cho vơi cơn khát này.”- Tôi mau lẹ đón lấy cốc nước chanh mát lạnh từ tay Thanh. Hình như cô bạn đã chuẩn bị từ trước đó rồi.

“Sao đến nhà chơi với tớ mà còn mang theo nhiều quà cáp lỉnh kỉnh thế kia?”

“Đâu có gì đâu”- Tôi lại chợt thấy lung túng kinh khủng.

“Cho tớ xem được không?”

“À, ừ, được chứ! Quà cho Thanh mà.”

“A! Ô mai sấu, cốm xanh…Ủi ôi, ngon lành quá!”

“Hey! Đừng bóc chúng vội nhé! Tớ muốn tặng cậu mấy món đặc sản Hà Nội này để sắp tới khi đi học xa, cậu nhớ mang theo nhé, được không? Mai này vô Sài Gòn rồi, đến với ngôi trường mới, cậu cũng phải có tý chút quà ra mắt, làm quen với bạn bè trong ấy chứ! Cậu hãy giới thiệu những món quà vặt nho nhỏ, bé xinh này cho họ nghe bằng tất cả tình yêu thương của một người con gốc Hà Thành, kể cho các bạn ấy biết đôi phần nét đẹp của một thành phố yêu quý của chúng ta, về mái trường KSB và những người bạn nữa, được không Thanh?”

” Ý kiến của cậu thật tuyệt vời. Và tớ cũng đang có ý định sẽ cùng mẹ đi lựa chút quà mang theo đó! May mắn và trùng hợp thay. Tớ cám ơn cậu về những món quà đáng yêu này. Cậu quả một cậu chàng chu đáo và tâm lí! Sẽ thật may mắn cho…”

“À, không có gì đâu!” Tôi cắt ngang lời của Thanh ở lưng chừng như thế, chẳng kịp nghe vế sau đó Thanh sẽ nói gì, à mà cũng không thấy cô bạn có nhã ý nhắc lại. Đành cho qua đi vậy.

Nhưng ý nghĩ sớm muộn gì rồi cô bạn thân của tôi cũng rời khỏi Hà Nội và tôi, để đi đến vùng đất mới, tôi thấy buồn đến tê lòng. Rồi không dưng tôi ngồi ngẩn người ra, cho đến khi cô bạn gọi với tên tôi lên:

“Này, này, Vinh à! Cậu đang nghĩ vẩn vơ gì thế?”

“À không!”- Tôi lấp liếm, giấu nhẹm đi nỗi buồn vào sâu trong lồng ngực.

“Là tớ đang thử tưởng tượng xem, Sài Gòn nom sẽ như thế nào ý mà?”

“Có gì vô đó tớ sẽ chụp ảnh gửi về hòm mail cho cậu ngắm được mà. Cậu có thể yên tâm đi. Vì là bạn thân lên tớ sẽ nhất định enjoy Sài Gòn cùng cậu, ít ra là qua những bức hình, qua góc nhìn của tớ. Cậu tớ nhé! Sớm thôi hà.”

“Ừ, tớ đợi được mà.”- Tôi cố nói để giấu đi cái giọng buồn thảm như muốn chảy nhão của mình lại. Rốt cuộc, cô gái nhỏ của tôi vẫn đi thôi. Không có gì thay đổi được. Đâu đó, có nhịp buồn xông nhẹ lên tim. Trôi nhẹ đi một khoảng thời gian, tôi cứ bâng khuâng đưa mắt ngắm nhìn căn phòng khách nhà Thanh như để ghi nhớ lại không gian ấy. Biết đâu, phải thật lâu nữa tôi mới có dịp quay lại nơi này. Hoặc biệt đâu, không thể quay lại, mãi mãi.

“Cậu có muốn ăn thử chút bánh Tiramisu vị trà xanh- một thử nghiệm làm bánh mới của tớ?”

“Okie cậu! Cho tớ nếm với nhé!”

“Đợi tớ chút xíu nhé!”

Mẻ bánh Thanh mang lên thơm ngon dậy mùi. Những chiếc bánh xinh xẻo được làm ra từ đôi bàn tay khéo léo của cô gái dịu dàng mà bao năm tôi đã may mắn được làm bạn.

“Cậu ăn đi nàyyyyy.”-Tôi há miệng, đón lấy miếng bánh từ muỗng của Thanh. Tôi nhấm nhẳng bảo:

“Liệu đây có phải miếng bánh cuối tớ được nếm không?”

“Cậu đừng nghĩ vậy! Tớ sẽ rất nhớ cậu mà. Đừng bao giờ quên tớ nhé! Cậu bạn thân nhất của tớ. Có dịp, nhất định tớ sẽ về Hà Nội mà. Lúc đó, cậu có ra đón tớ không đây?”

“Ừ, Hà Nội và tớ sẽ đợi cậu về vào một ngày không xa.”

Tôi bỏ thêm miếng bánh vào miệng. Vị tiramisu trà xanh tan quyện trong miệng mịm màng và đắng ngọt.

Tôi chào thân ái Thanh. Rồi chúc cậu an lành- thành công và trở về nhà. Những vòng xe đạp chậm chạp và trễ nải. Sau lưng, những vạt nắng chiều buông hắt hiu. Rốt cuộc, tôi đã không thể làm được theo như ý định đã hoạch định sẵn trong đầu, ngoài lời chào tạm biệt và đôi món quà nhỏ. Phong thư gấp làm đôi vẫn nằm im trong túi áo khoác mỏng mà tôi đã bối rối và thật ngốc nghếch để không biết thốt thành lời nào để gửi tặng cho Thanh. Phong thư chỉ viết vỏn vẹn dòng chữ nắn nót: “Có thể cậu không biết! Tớ đã từng rất thích cậu.”. Đó là bí mật cần được nói ra, nhưng tôi đã nghẹn ngào ngôn từ mà không thể. Rõ ràng nó như nỗi buồn rơi xuống trên tôi. Rồi Thanh sẽ đi, đến một nơi xa tôi cả nghìn km đường chim bay.

6. Những ngày của mùa Hè trôi qua nhanh chóng và mùa thi cử bỏ lại sao bao cố gắng không ngừng, sau bao mệt nhọc và không quản công đã được đền đáp một cách xứng đáng và thỏa lòng. Tôi nhận được giấy báo kết quả đại học. Tôi đậu vào đúng ngành, đúng trường mình đăng ký.

Năm 18 tuổi, một trong những điều đẹp đẽ nhất đó là ta được đậu vào một trường Đại Học mà mình hằng mơ ước. Niềm vui mơn man cùng với những bữa tiệc ăn mừng của gia đinh, bạn bè. Những lời dặn dò, nhắn nhủ này nọ hữu ích và cảnh giác cho tôi trước một ngưỡng cửa của cuộc đời. Về một cuộc sống xa nhà và độc lập hoàn toàn.

Tôi biết tin Thanh cũng đã đậu vào ngành dược của đại học y TP.HCM, đúng một ngành học mà cậu yêu thích. Tôi nghĩ chắc cô bạn sẽ vui nhiều và cũng đang háo hức chờ ngày nhập học như tôi. Thanh email về, bảo vẫn nhớ và cám ơn những món quà tôi tặng bạn ấy hôm nào. Thanh hứa nhất định sẽ giới thiệu cho mấy người bạn Sài Gòn biết về Hà Nội, về mái trường KSB, về cậu bạn thân trí cốt…bằng tất cả những thương yêu và hứng khởi để kể về một nơi tớ đã từng gắn bó rất lâu. Nó tuyệt vời đến mức nào.

Tôi viết mail trả lời, cám ơn Thanh, một lời cám ơn chân thành. Tuyệt nhiên vẫn giấu nhẹm đi vụ lá thư gửi hụt của buổi chiều chia tay hôm nào. Nó như trở thành hoài niệm đắng ngọt như vị Tiramisu hôm nào tôi được nếm ở nhà Thanh.

Rồi tôi gấp laptop lại, uể oải quăng mình lên nệm giường. Những ý nghĩ miên man về một thời học sinh chạy xẹt qua như thước phim chiếu chậm đầy hình ảnh tái hiện ùa về.

Tất cả những điều ấy, đã làm nên một thời áo trắng tươi đẹp trong tôi. À mà, chắc cũng chẳng phải của riêng gì tôi đâu. Ai cũng có một thời để nhớ và niệm suy trong lòng.

Đê

Trang: [<] 1, [2]

Like để ủng hộ YenBai.Mobi:

Từ Khoá:
4 5 6 7 8 9 10 11 12 14 16 20 21 22 23 24 25 26 28 30 31 32 33 34 35 36 37
DMCA.com Protection Status
U-ONC-STAT