![]() |
Hồng Nhan 3Q - Cho Iphone
Hồng Nhan 3Q là gM SLG với chủ đề lịch sử tam quốc cho Iphone ![]() |
hết mọi chuyện cũ, bình thản bắt đầu một chặng đường mới của cuộc đời.
Với My – vợ chưa cưới của Duy, không phải anh không có chút tình cảm nào với cô, anh cũng yêu cô, cũng rung động, cũng ngọt ngào. Thế nhưng hai người cũng là một mối quan hệ ôn hòa, yêu đương không sóng gió, một kiểu không cãi vã, sống nhẫn nhịn, một kiểu quan hệ để đi đến hôn nhân. Nó không rạo rực và mạnh bạo, không cuồng nhiệt và điên rồ như Duy đã từng có với Khanh một thời. Thế nhưng nó khiến cho người ta có cảm giác gắn bó và an tâm dựa dẫm.
– Duy, ngày trước là em sai, em bỏ đi không lý do vì em cứ ngỡ sẽ bắt đầu một con đường mới cho mình, chúng ta sẽ chấm dứt những chuỗi ngày cãi cọ và giận dỗi. Một ngày nào đó em sẽ trở về, và anh sẽ vẫn đợi em. Em đã tin vào anh, tin vào tình yêu của chúng ta. Nhưng tại sao anh lại chóng lãng quên như thế? Em sai, nhưng không phải anh cũng sai?
Khanh khóc, qua màn nước mắt, vẻ tiều tụy càng hiện lên trên khuôn mặt cô. Ba năm sống cực nhọc ở nước ngoài, mặc dù đã có thể vẻ vang ngẩng đầu, mặc dù đã có thể trở lại bên Duy với một tư cách khác xưa, không còn tự ti về hoàn cảnh gia đình thua kém xa nhà anh, cũng không còn là một cô gái tầm thường ngày nào. Giờ đây mọi mâu thuẫn ngày xưa có lẽ sẽ không còn lặp lại nữa, nhưng khi cô trở lại, bên Duy đã có một người khác.
Mặc dù cô đã từng ích kỷ, đã từng sai lầm, đã từng bỏ rơi anh. Nhưng thời gian 3 năm đâu phải quá dài, để đến nỗi anh có thể quên đi sạch kỷ niệm của hai người, rũ bỏ tình cảm và nhung nhớ dành cho cô, để kết hôn với một người con gái khác.
– Nhưng anh hãy làm ơn nói thật với em đi Duy, anh không hề yêu vợ sắp cưới của mình, đúng không? Anh thật ra vẫn còn yêu em, nếu không yêu em anh sẽ không chăm sóc em, không cho em vào nhà, không nhìn em bằng ánh mắt như thế kia phải không? Chỉ cần anh cho em biết sự thật, em sẽ không đòi hỏi gì nhiều, em về cũng chỉ để biết điều này mà thôi!
Như một đứa trẻ vẫy vùng trong tuyệt vọng, cố tìm lấy một sợi dây cứu mạng cuối cùng, Khanh bám lấy tay Duy, giàn giụa nước mắt. Giọng cô run rẩy trong nỗi mỏi mệt của một người đối diện với sự chia ly vĩnh viễn với người mà mình yêu thương nhất, cảm giác đáng sợ đó như thể bị vứt lại một mình trong góc tối tăm nhất của thế giới này.
Duy nhìn Khanh, anh cố nhớ lại hình ảnh trước kia của cô, khi còn là một cô gái trẻ vừa ngông cuồng vừa ngạo mạn, nhưng thực chất lại là vì sợ hãi bị tổn thương. Cô đã từng khiến anh yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, đã từng khiến anh rung động từng khoảnh khắc bên nhau, đã từng là người con gái duy nhất anh muốn giữ bên đời mình.
– Phải, thực ra anh vẫn yêu em!
***
My ngồi yên lặng trong góc quán café nhỏ, một bản tình ca lặp đi lặp lại cuộn vào lòng cô như một sự trêu ngươi. Cuốn album ảnh cưới nằm lặng lẽ dưới đôi tay đang run rẩy, rõ ràng trong ảnh là hai người đang mỉm cười nhưng cô thấy cổ họng đắng ngắt, cô bạn thân ngồi đối diện lo lắng không yên tâm, không biết “tin tình báo” mình vừa nói là đúng hay là sai. Nhưng bất luận là đúng hay sai thì việc Duy trước khi làm đám cưới với My lại đón người yêu cũ vào nhà là điều không thể chấp nhận. Nhất là khi My không làm điều gì sai, quan hệ của hai người vẫn luôn tốt đẹp như xuất phát điểm ban đầu.
Có câu “tình cũ không rủ cũng tới”, thật sự là trước khi làm đám cưới vẫn nên biết mọi chuyện sẽ tốt hơn. My không phải kiểu người yếu đuối, cô lúc nào cũng rất mạnh mẽ và cứng cỏi. Một kiểu phụ nữ độc lập không thích dựa dẫm và luôn biết cách quyết định cuộc sống của mình. Khi có ý định kết hôn với Duy, tất cả mọi người đều không hiểu lý do, chỉ là đột nhiên nhận được thông báo, ai nấy đều vô cùng ngạc nhiên. Hai người mới chỉ yêu nhau được hơn nửa năm, quá sớm cho một đám cưới, và đặc biệt là quá sớm với một người con gái như My.
– Bà định thế nào hả My?
Phải một lúc My mới định thần lại được, cô sờ tay lên khuôn mặt Duy đang tươi cười trong ảnh. Một đợt sóng trào lên trong lòng, cô gấp cuốn album ảnh vào. Cổ họng đắng ngắt, một tảng đá vô hình đè nặng lên khiến toàn thân cô như tê dại đi, hít thở một hơi thật sâu, nhìn cô bạn đang ấm ức của mình mà cảm thấy tim nặng trĩu.
– Chẳng tính gì cả, đây là chuyện của Duy, không phải chuyện của tôi!
Đúng, đây chính là chuyện của Duy. Hai người vẫn chưa làm đám cưới, nếu có thay đổi vẫn sẽ thay đổi được nếu một trong hai quyết tâm. My không phải là mẫu người đa nghi hay ghen, cô biết Duy vẫn chưa thể nào quên được mối tình với Khanh, cô cũng biết nguyên nhân việc hai người rạn nứt rồi chia tay. Thế nhưng, ngoài việc chờ phản ứng từ Duy ra, cô không thể làm gì khác.
Cô không thể chạy đến đánh ghen, cũng không muốn làm ra chuyện chứng tỏ bản thân thất bại đến thế. Hôn nhân thật sự cần công bằng, nếu ngay cả chuyện này anh cũng không thể giải quyết được thì hoàn toàn không xứng đáng với cô, và với tình yêu của cô.
– Nếu anh ấy không thể giải quyết được chuyện này, thì không thể có đám cưới nào nữa!
Đọc tiếp: Em sẽ cố quên đi hạnh phúc này – Phần 2
Khi Khanh đang mê mệt trong cơn sốt thì Duy nhận điện thoại, là My gọi đến. Cô không nói gì nhiều, chỉ nhắc anh cuối tuần đi chọn thiệp. Mặc dù chỉ qua đường dây điện thoại nhưng anh có thể cảm nhận được giọng cô rất khác. Dường như là muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi. Nghĩ đến tâm trạng phức tạp của My những ngày gần đây và con người mạnh mẽ, cá tính của cô, Duy lại cảm thấy không nên gặng hỏi nhiều.
Thực ra thì một khi đã quá hiểu nhau, mọi vấn đề sẽ không còn tồn tại. Có những chuyện cả hai sẽ tự biết cách giải quyết, không nhất thiết cứ phải tìm đến nhau mới được.
Nhìn Khanh đang mê man, Duy định nói với My, anh không muốn giấu cô, không muốn rơi vào tình huống khó xử. Nhưng anh không biết phải mở lời thế nào, càng không biết phải giải thích ra sao.
Dù gì thì Khanh và Duy cũng đã từng yêu nhau, chuyện tình đã kết thúc nhưng cảm tình thì vẫn còn. Có nói thế nào, người khác cũng cảm thấy khó tin. Ngay cả một người mạnh mẽ và cá tính như My cũng chưa chắc sẽ hiểu suy nghĩ hiện giờ của anh.
– Duy, Đức Anh về nước rồi, hôm trước em có nói với anh là nhờ nó may vest cho anh và váy cưới cho em. Giờ anh có đang ở nhà không? Em bảo nó cùng qua nhà anh lấy số đo nhé?
Duy nhìn ra sofa thấy cô gái kia đang thiếp đi, trán túa mồ hôi liên tục. Nhìn lên đồng hồ cũng đã khá muộn, nên để mai thì hơn. Dẫu sao anh cũng không thể đuổi Khanh về trong hoàn cảnh này, cũng không thể để My và bạn cô ấy thấy một cô gái xuất hiện trong nhà của anh được, nhất là cô gái này lại còn là người yêu cũ của anh.
Nghĩ đến việc phải giải thích thôi cũng đã đủ mệt mỏi. Huống hồ với tính cách của Khanh, cô ấy thế nào cũng sẽ gây chuyện khiến mọi người hiểu lầm. Sự đối đầu với người yêu cũ và vợ sắp cưới, Duy bất giác thấy đau đầu.
– Hôm nay anh thấy hơi mệt, để mai thì hơn em ạ. Mai anh qua nhà đón em, ngủ sớm đi nhé!
My cũng không phản bác, cô nói thêm một câu rồi ngắt máy, trái tim như thể bị sảy chân rơi xuống một cái hố không đáy, miên man trong hoang hoải. Một tay nắm chặt lấy điện thoại, một tay run rẩy giữ bên ngực trái, có những chuyện mặc dù biết mười mươi nhưng không thể nói ra, mặc dù biết sẽ có hại cho mình nhưng không thể tìm cách loại bỏ, mặc dù đứng trên cuộc chiến tranh giành mơ hồ với một người mà rõ ràng cô ta có lợi thế hơn cô.
Thế nhưng, ngoài cách giữ vững tâm lý và kiên trì, quyết tâm, My không thể làm khác được. Quan trọng là ở Duy, cô chỉ có thể tin tưởng vào anh, hoặc chí ít là tin vào mối quan hệ của hai người.
Duy đến bên sofa, gỡ khăn mặt ra khỏi trán, thay cho Khanh một chiếc khăn mặt khác lạnh hơn. Thân nhiệt của cô bắt đầu ổn định, không còn tiếng nói mơ như lúc nãy mà thay vào đó là tiếng thở đều đặn, bàn tay với những ngón tay gầy guộc bám vào sofa, như thể đang đứng ở một nơi rất cao, sợ hãi sẽ rơi xuống.
Đang trong kỳ nghỉ lễ, tuy nhiên việc ở công ty dồn lại khá nhiều, Duy gạt mớ giấy tờ báo cáo và sổ sách của quán café sang một bên, bắt đầu mở máy tính, bắt tay vào hoàn thiện nốt mấy bản vẽ thiết kế còn dang dở. Cho đến khi nghe tiếng sột soạt ngoài phòng khách thì hai bả vai đã mỏi nhừ, anh save thay đổi vào rồi đi ra phòng khách.
Thật ra, Duy thừa hiểu hành động của Khanh hiện tại nói lên điều gì, anh cũng thừa hiểu lần trở về đột ngột này của Khanh là gì. Thế nên khi cô nói vẫn còn yêu anh, trong lòng anh không hề có chút bất ngờ. Mặc dù trong lòng vẫn còn rung động, mặc dù không thể phủ nhận tình cảm xưa vẫn còn, những gì đã từng có với nhau, không thể vì chia ly đổ vỡ và rũ tay là mất sạch. Nhưng cũng không thể phục hồi lại vẹn nguyên như lúc đầu.
– Phải, thực ra anh vẫn yêu em!
Khanh ngước lên nhìn Duy, mắt cô đã loáng thoáng vệt nước chỉ trực chờ rơi ra ngoài. Cô định nói gì đó, nhưng miệng lắp bắp mãi không thôi, cuối cùng thì cúi xuống ôm chầm lấy Duy, trong tiếng nức nở, từng câu từng chữ nghe cũng thật đau lòng.
– Duy, em xin lỗi, là lỗi của em, em quá háo thắng, em quá ngạo mạn. Có rất nhiều lần em đứng giữa đường phố tấp nập ở nơi xa lạ đó, chỉ muốn đặt vé máy bay trở về bên cạnh anh. Có những lúc em nghiến
Like để ủng hộ YenBai.Mobi:
