watch sexy videos at nza-vids!
*
Wap Tai Game, Phim di động
Tải Game Miễn Phí, Đọc truyện hay
* | Game Online | Game Offline | Phim Cho Điện Thoại | Truyện Hay | GiftCode | Game Android
» Bầu Cua Online - Đổi Thẻ Điện Thoại
» Avatar Online - Ngôi Nhà Hạnh Phúc
» Mobi Army 2 Online - Game Tựa Gunny
» Phong Vân Truyền Kỳ - Công Thành Chiến
» IWIN Online - Game cờ bạc số 1
» Ngôi Làng Của Gió Nông Trại Cho Java Android IOS
» GoPet 1.3.3 - Hội Thú Chiến
» ANDROID STORE - Là kho lưu trữ các ựng dụng phổ biến và hoàn toàn miễn phí trên Android vượt trội hơn cả CHplay.

[QC] Fakesmspro.cf - Trang Fake sms, Gửi tin nhắn giả mạo

Speed Video Downloader - Android
Tải Video Từ Youtube Nhanh Và Miễn Phí
tai Tải Về Máy

Game Mobile đẳng cấp cho dế yêu

Game Online / Game Offline / Ứng dụng
- Đăng Ngày: 16:14 - 30/06/2015
- Đăng Bởi: Nguyễn Quân
- Lượt Xem: 1846 Lượt

vậy! Tôi sững người lại giây lát vì có lẽ tại chất giọng ấy mà cũng có lẽ vì sung sướng khi đã bậy được miệng cô bé ra.

– Chị Trang ơi!-Giọng của cô bé ban sáng vang lên sau cánh cửa phòng vừa mở hé hé.

- Sao em?-Tôi ngạc nhiên. Cái con bé ma ca rồng này cũng chịu nói chuyện với tôi cơ à.

- Chị nói chuyện với em 1 lúc được không?-Giọng con bé lý nhí.

- Ờ!-Tôi ngồi bật dậy.

- Đã bao giờ chị cảm thấy buồn chưa?-Con bé nhìn tôi với ánh mắt u buồn rồi lại nhìn lên những tấm hình dán kín mít trên tường. Hai bàn tay nó đan chặt vào nhau.

- Có chứ! Sao em hỏi lạ thế?-Tôi ngạc nhiên khi con bé đặt cho tôi câu hỏi đấy.

- Chị buồn vì ai!-Nó nói giọng nhỏ lí tí.

- Vì bố!

- Em cũng vì bố.

- Bố em làm sao?

- Bố em…mất…rồi!-Con bé khóc nấc lên.

Ngạc nhiên chưa! Tôi không nghĩ con bé sẽ nới chuyện với tôi sau thái độ lạnh lùng khi nó bước vào cửa nhà. Vậy mà giờ đây nó đang tâm sự với tôi cơ đấy. Ôm chặt con bé vào lòng, tôi cứ mặc để cho nó khóc. Khi mất đi 1 người thân ai cũng sẽ rất đau buồn và nhất đây lại là 1 người bố thì càng đau buồn hơn. Tôi tự hỏi lòng liễu nếu bố mình mà có mệnh hệ gì mình sẽ ra sao? Ngồi khóc lóc thảm thiết như cô bé này hay không hay tự ôm tay trước ngực mà bảo rằng : “Đấy là báo ứng cho tất cả những gì ông đã làm đối với mẹ tôi chăng.”
Cho Em Gần Anh Thêm Chút Nữa – Phần 5

Sáng sớm hôm sau.

– Dậy đi thôi!-Tôi nhấc đầu cô bé lên. Nằm ê hết cả chân chị rồi!

Con bé đưa hai bàn tay lên dịu đôi mắt rồi quay sang nhìn tôi với ánh mắt đầy kinh ngạc.

- Hôm qua em ngủ ở đây ạ!

- Không ngủ ở đây thì chân chị đã không tê!-Tôi cười nhìn cô bé.

- Ôi em xin lỗi, em không cố ý đâu ạ!-Vừa nói nó vừa sờ sờ vào chân tôi.

- Dê xồm!-Tôi hất tay nó ra cười khanh khách. Bé tí mà dê quá!

- Đâu!-Nó xua tay. Em không có ý đó! Em chỉ muốn làm cho chị đỡ tê thôi.

- Chị đùa thôi mà! Tẹo chị dẫn đi chới nhé!

- Vâng!-Con bé mỉm cười.


– Xem phim nhá!

- Tùy chị thôi!-Con bé cười.

- Tốt quá! Chị mày chỉ chờ mỗi câu đấy thôi em ạ! Mày không đi xem phim là tiết kiệm cho chị cả 1 khoản tiền to đùng đấy!-Tôi cười hả hê.

- Vâng!

- Mà em tên gì!-Tôi hỏi con bé mặc dù rõ ràng nhớ mang máng nó trong tấm ảnh của anh Tùng.

- Nhi ạ! Vũ Kiều Nhi!

- Chị biết ngay mà! Chị đã từng thấy em trong

ảnh của anh Tùng!

- Tùng nào ạ?-Mặt con bé ngơ ra.

- Tùng nào á!-Tôi cũng ngơ người. Nó chơi với anh trai mình mà lại kêu là Tùng nào mới sợ chứ. Tùng đại ca của An ấy em! Em đừng có nói là em không biết An nào nhá!

- Em không biết thật ạ!-Mặt nó có vẻ thực sự thành thực.

- Thôi!-Tôi gạt phắt đi. Tôi cảm thấy giường như càng nói càng loanh quanh.-Chị em mình đi ăn kem đê.


Cô bé bám chặt áo tôi khi nhìn đứng trước cái đu quay khổng lồ.

- Em sợ à?-Tôi hỏi cô bé.

- Có lẽ vậy!-Nó cười nhạt, ánh mắt lỗ rõ sự e ngại.

- Không sao! Chỉ bảo vệ em mà!-Tôi cười khúc khích làm dáng lực sĩ cho xua tan sự sợ hãi trong lòng cô bé.

- Dạ!


Tôi và Nhi bước lên trên vòng quay. Chà! Con bé này khỏe ghê cơ! Trông nhỏ con con thế thôi mà khi sợ thì bám chặt vào lấy tay tôi, đáu thắt! Chà! Thú vị thật đấy! Nhìn vẻ mặt con bé đấy trông ngộ ngộ vừa buồn cười vừa thương thương.

- Chờ cho tớ đi ké với!-Một giọng nam từ dưới vang lên.

Vòng đu dừng kịch lại làm cho chúng tôi giật nảy mình. Ngẩng đầu lên… chính là… An mà. Cậu ấy có lẽ chưa nhận ra chúng tôi cho đến khi ngồi yên vị vào chỗ. Há hốc mồm, tôi nhìn cậu ấy, cậu ấy nhìn Nhi, cứ thế mà nhìn nhau cho đến khi Nhi lên tiếng.

- Chị Trang ơi! Chị quen anh này à mà cứ nhìn mãi!-Nó lác mạnh tay tôi thì thầm.

- Ờ! Nhưng em chẳng phải hàng xóm của nó sao?-Tôi còn ngạc nhiên hơn.

- Hàng xóm nào ạ!-Miệng nó há hốc ra.

- Không quen à!-Tôi giật nảy mình, quay sang nhìn An. Ngậm mồm vào đê! Đây là Nhi! Kiều Nhi đấy!-Tôi chỉ thẳng vào Nhi đang ngơ ngác.

Cậu ta lấy lại bình tĩnh, tiến tới chỗ Nhi đang ngồi trong vẻ mặt lo lắng sợ hãi của cô bé. Nó chạm nhẹ bàn tay đàn ông của mình vào đôi tay trắng của con bé. Đương nhiên, con bé hất tay hắn ra 1 cách mạnh mẽ nhất có thể. An quỳ xụp xuống trông rất đau khổ. Còn Nhi thì trông có vẻ sợ hãi lắm! Tôi vẫn chưa hiểu gì cả nhưng tôi có cảm giác mình như 1 người thừa mà không có chỗ nào chui vào cả.

- Em khỏe không?-An lên tiếng. Giọng nói nấc nghẹn lên trong khi tôi thấy 2 khóe mắt của cậu ấy đã bắt đầu rưng rưng.

- Tôi bình thường! Anh làm ơn bỏ tay tôi ra được không!- con bé cố gỡ bàn tay của An ra.

- Anh…

An chưa nói hết câu thì Nhi đã vùng đứng dậy mở cửa và bước ra khi vòng quay vừa kịp dừng lại. An đuổi theo. Còn về phần tôi thì đứng im mà chờ thôi.
…5 phút…
…15 phút…
…30 phút…
…45 phút…
…1 tiếng đồng hồ…
Trôi qua!

Đúng như tôi nghĩ, mọi chuyện mới chỉ bắt đầu thôi và tôi vô tình đã chính là người bắt đầu mọi chuyện…. Tôi đã bắn rơi máy bay khi chính tôi là người lái nó và ở phía dưới kia… là mặt đất với đầy rẫy các loại xe qua, trong đó có cả… taxi và xe bus…. Tất cả đều bị mảng vỡ của máy bay rơi làm cho nát vụn…

Tôi nhận được tin nhắn lúc 2h sáng, một tin nhắn dài của một người đàn ông ko lạ và tất nhiên là từ một số quen… Tin nhắn khiến cho tôi hụt hẫng cả đêm và nổi điên ngay tức khắc…. Tôi bám lấy khoảng ko gian là những bức tường lặng lẽ và sợ hãi trốn tránh những tấm gương đột nhiên cảm giác như chi chít trong phòng….

Tôi sợ hãi và kinh tởm chính tôi, tôi ko còn dám soi mình nữa…. ko còn dám nhìn thấy tôi nữa…

Cái tin nhắn ấy đã biến tôi thành con quái vật… Hay chính tôi đã là một con quái vật từ lâu rồi và giờ tin nhắn đó giúp tôi nhận ra điều hiển nhiên ấy…. Nước mắt ko chảy, cơ hàm ko cử động để rên lên những tiếng kêu đau đớn… nhưng sự cào cấu đến rách cả mảng vôi vữa tường rơi lả tả….

“Anh xin lỗi em vì tất cả, anh đã rất hối hận vì đã ko tốt với em nhưng điều anh hối hận hơn là đã yêu em và làm em yêu để khiến em trở nên tàn nhẫn…. Sự thật này đã khiến anh nhận ra rằng anh là người có lỗi và sai lầm trong tất cả mọi chuyện, nhờ cú shock đến từ em, anh sẽ thay đổi… nhưng em à, em cũng sẽ hãy thay đổi nhé…. Đừng nhẫn tâm và độc ác như thế, nó ko giống em…. Đứa con gái ấy, chỉ mới lớp 11 thôi mà em, tại sao em lại làm vậy. Cô ấy đã tự tử đấy… Em à, rất may là ko sao, nhưng cái thai đã bị sẩy. Anh ko trách em, anh chỉ trách mình. Anh ko xứng đáng với ai cả. Anh chỉ nhắn tin để xin lỗi vì tất cả, xin lỗi về khoảng thời gian qua và xin lỗi vì đa làm em thay đổi tồi tệ đến thế.Cám ơn em! Ko phải nhắn lại đâu!”

Tôi… tôi đã làm gì vậy? Tôi đã làm gì thế này… Tôi vẫn cứ nghĩ đây chỉ là một trò chơi và trò chơi đã kết thúc khi tôi đóng khép tất cả lại bằng 1 cú hích…. nhưng ko… tôi đã bắt đầu một nỗi đau… Nó xuất phát từ một người đàn ông nhưng nó lại đi đến với rất nhiều người đàn bà…. ít nhất… là 2 người… tôi và cô bé đó…. Tôi nghĩ là cô ấy ko có…. ko có cái thai nào cả…. Nhưng tôi đã sai ư? Ko có… thì làm sao mà sẩy…..

Lương tâm và sự cắn rứt sẽ dìm chết tôi mỗi ngày… ko phải là nỗi đau thể xác mà sự tan nát của tâm hồn … và tâm hồn ấy sẽ điều khiển bản thân tôi tự thiêu đốt thể xác yếu đuối này….

Tôi ko biết nghĩ gì cả, chẳng thế nghĩ gì cả, chỉ thể quay cuồng cho qua khỏi cơn say đến nghẹt thở đêm này… Cái đêm tôi nhận ra mình chẳng phải thiên thần mà hoàn toàn chỉ là…. quái vật!

- Hãy đến thăm nó, vì chúng ta đã sai – Bạn tôi mạnh mẽ nói, cô ấy ko chút sợ hãi, một nét nhíu mày, hay 1 cử chỉ nhăm nhúm nào trên cơ mặt đang căng ra bình thản – Nhưng dù sao cái thai thì cũng sẽ phải phá, mày đừng hoảng loạn, tự tử chỉ là cách ngu dốt của 1 con đàn bà yếu đuối. Nó còn quá trẻ và nó đã làm vậy, điều ấy… chẳng phải lỗi của mày, hiểu ko? Dù sao thì nó vẫn còn sống, tức là ông trời ko cho nó chết và ông trời cũng nói với mày rằng, mày chẳng hề sai tý nào!

- Nhưng tao… tao…

- Thôi nào, tất cả chúng ta đều là đàn bà, hại nhau ko có nghĩa là ko yêu thương nhau….. Hại nhau chỉ vì chưa tìm được cái đàn bà cùng đau trong nhau mà thôi. Tao nói rồi mày ko sai. Còn lời xin lỗi của bọn con trai…. hãy chấp nhận nó như là mày có thể… thế thôi….

đừng suy nghĩ về sự ăn năn của bọn nó… Chỉ là 1 cái xe, hết xăng và trục trặc máy ko thể đi nên trùng lại, nhưng khi lại có thứ nó cần rồi… nó sẽ lại lăn bánh và chà đạp con gái như sàn bằng trên những con đường bánh xe chèn qua… Thế thôi!

- Tao thấy tao thật độc ác, tao kinh tởm tao! Tao ko muốn gặp ai cả – Tôi hoảng loạn và gào khóc…

Vẫn cái giọng bình tĩnh trịch thượng, con bạn nói đều đều… Nó bước đến bên chiếc pianovới những phím nhô đên trắng ko đều ấy… Và bắt đầu chơi 1 bản nhạc dài….. Bản nhạc xoáy sâu vào lòng tôi tan nát…. Những âm hưởng dữ dội vang lên và đi vào trái tim tôi bóp nghẹt hơi thở tôi sợ hãi… “Định mệnh – số 5″ của Beth… Tôi hiểu

Trang: [<] 1, 5, 6, [7]

Like để ủng hộ YenBai.Mobi:

Từ Khoá:
4 5 6 7 8 9 10 11 12 14 16 20 21 22 23 24 25 26 28 30 31 32 33 34 35 36 37
DMCA.com Protection Status
U-ONC-STAT