|
BÁ CHỦ TAM QUỐC
Bá Chủ Tam Quốc là game chiến thuật "quốc chiến". ![]() |
nổi mẹ của Long gặp lần hai phải thốt lên.
Đẹp là một điều kiện cần thiết. Còn điều kiện đủ nữa đề Thanh Thanh đường đường chính chính bước chân vào gia đình họ Nguyễn. Nhưng với Thanh Thanh và gia đình cô điều kiện đủ này vô cùng khó khăn.
Cho đến một ngày.
“Cháy… cháy… rồi bà con ơi!”
Giọng nói phát ra từ một tầng của khách sạn nhà Long. Mọi người nhanh chóng bỏ chạy ra ngoài, dẩm đạp lên nhau để thoát thân. Long và Thanh Thanh đi ăn về thấy nhà mình đang cháy liền chạy tới hỏi quản gia:
– Mẹ tôi đâu rồi?
– Bà chủ hình như còn kẹt trong đó.- Giọng nói của quản gia già.
Như nghe được hung tin Long phi thẳng về phía ngồi nhà đang cháy dữ dội. Thanh Thanh thấy thế cũng lao theo Long. Cả hai nhanh chóng tìm lên đường lên phòng của mẹ Long. Long thấy mẹ nằm bất tỉnh dưới nên nhà liền cùng Thanh Thanh đỡ mẹ dậy.
– Mẹ, mẹ có sao không, tỉnh dậy đi mẹ. Giọng Long lo lắng cho mẹ biểu hiện rất rõ.
Ngọn lửa trong căn nhà càng ngày càng bốc lên dữ dội. Mọi thứ xung quanh như bị nó nuốt trọn bắt đầu đổ xập xuống. Khó khăn lắm Long và Thanh Thanh mới xuống được tầng trệt ra ngoài. Tưởng chừng như mọi chuyện đã êm đẹp Long và Thanh Thanh nhìn nhau cười. Nhưng khi vừa gần ra đến cửa thì một khối bê tông đổ sập xuống. Long đang dìu mẹ nên chỉ biết đứng như bất động thì Thanh Thanh đã đẩy Long và mẹ thoát khỏi vị trí đó. Một cây sắt trong khối bê tông đã rạch một đường dài trên khuôn mặt của mẹ Long còn khối bê tông chính đè nên nữa người của Thanh Thanh. Cô chỉ biết thét lên:
“Á… á… á”
Long và mẹ được đẩy ra phía ngoài ngôi nhà thì cũng là lúc ngôi nhà bắt đầu đổ sụp xuống. Long gáo thét muốn xông vào cứu Thanh Thanh người con gái mà anh yêu nhưng mọi người cản lại. Anh chỉ biết nhìn vào trong tuyệt vọng.
Các anh lính cứu hỏa lúc này mới đến dập tắt ngọn lửa hung tàn vừa cướp đi mạng sống người con gái anh yêu.
Các người lính cứu hỏa đưa thi thể của Thanh Thanh ra khỏi đống đổ nát. Long không thể kìm được nước mắt, hai dòng lệ cứ thế chảy dài trên má. Nữa thân dưới của Thanh Thanh đã dập nát, rất may ngọn lửa không làm cháy đen phân trên của cô. Hai người lính đưa xác cô lên xe cứu thương chuẩn bị đưa đến nhà xác thì:
– Cô ấy còn sống… cô ấy con sống.- Bất chợt một anh Lính nói.
Không chậm chân một bước nào Long chạy hết sức có thể đến ngay xe cứu thương. Bàn tay Thanh Thanh khẽ động đậy. Chiếc xe cứu thương chạy nhanh nhất có thể đến bệnh viện, trên đường đi Thanh Thanh thều thào gì đó Long ghé sát tai mình vào để nghe.
– Em… sắp… đi… rồi, anh… hãy… hứa… với… em… hãy… sống… thật … tốt nhé… Em… yêu… anh.- Giọng Thanh Thanh vừa dứt chiếc xe cũng vừa đến bệnh viện nhưng mọi chuyện đã quá muộn. Thanh Thanh đã đi, đi thật xa, bỏ lại tình yêu, ước mơ và một tương lai rộng mở phía trước.
Bầu trời bắt đầu đổ mưa, một cơn mưa rất to như than khóc cho một thiên thần vừa chết đi. Trời khóc, Long khóc nhưng bây giờ nước mắt anh không còn rơi nữa mà trái tim anh như đang khóc, nó co thắt lại làm anh quạnh thắt. Anh gào lên như muốn xóa tan mọi thứ.
Xác của Thanh Thanh nhanh chóng được đưa đến nhà xác. Long nghĩ bây giờ làm sao mà báo tin cho gia đình cô ấy đây. Long bắt một chiếc xe taxi đến nhà của Thanh Thanh để thông báo tin nhưng chuyện không ngờ đến đã xảy ra.
– Cháu chào cô ạ.- Giọng Long lễ phép chào mẹ của Thanh Thanh.
Người phụ nữ trung niên ngạc nhiên nhìn Long:
– Sao cháu đến đây giờ này? Thanh Thanh không đến cùng cháu à???- Người phụ nữ hỏi Long
– …………….
– Sao cháu lại không nói gì ???
– Cháu…cháu…
– Cô hỏi cháu Thanh Thanh đâu rồi???- Người Phụ nữ bắt đầu cảm nhận được sự lo lắng từ Long. Bà hỏi gắt
– ………- Long vẫn đứng bất động, anh không đủ can đảm chấp nhận sự thật này, sự thật anh đã mất người con gái anh yêu quý nhất.
– Không lẽ……- Giọng Long ngập ngừng đã tố cáo tất cả, người phụ nữ gục xuống.
– Cháu.. cháu.. xin lỗi cô…cháu xin lỗi cô.- Long nghẹn lời thốt ra từng lời nói mà suốt đời có thể anh không bao giờ quên
– ……………….
– Do cháu không tốt…..do cháu không tốt…cháu đã không bảo vệ được Thanh Thanh, cháu xin lỗi.- Long cũng rơi lệ khẽ ôm người phụ nữ đỡ bà dậy.
– Thôi..thôi..thôi… Cô biết mà… cô biết mà… lúc nãy cô đã cảm nhận được điều gì đó rồi… Làm sao, làm sao cô ăn nói với ông chủ và bà chủ đây?- Người phụ nữ vừa khóc vừa lắc đầu.
Vừa nghe đến ông chủ và bà chủ Long sửng người:
– Cô nói vậy là sao? Cháu không hiểu.- Long chợt ngẩn người.
Người phụ nữ lau nước mắt, tiếng khóc đã giảm bớt:
– Cô chỉ là vú nuôi của Thanh Thanh thôi. Thanh Thanh là tiểu thư của tập đoàn công ty X của miền Trung. Cô ấy không muốn dựa vào gia đình nên…nên….- vừa dứt lời người phụ nữ lại tiếp tục òa khóc.
Sự thật quả là quá trái ngang, Long tự nghĩ thật ra mình đã hiểu Thanh Thanh được bao nhiêu? Yêu cô ấy nhiều như thế nhưng ngay đến thân phận thật sự của cô mà anh còn không biết rõ. Anh bước chân nặng nề rời khỏi căn hộ cấp 4 nơi Thanh Thanh ở mà trong lòng có vô vàn câu hỏi cần được giải đáp.
Sáng hôm sau gia đình tập đoàn công ty X của miền Trung đã có mặt tại bệnh viện. Một người đàn ông sang trọng và một người phụ nữ quý phái cầu kì bước ra từ chiếc xe ô tô Audi đắt tiền. Long nhìn họ bình thản trước sự việc một cách lạ lùng. Cả hai đến nhà xác nhìn thi thể Thanh Thanh rồi nhanh chóng bước ra phòng làm thủ tục nhận xác rồi rời đi. Tính cách của hai người quả thật Long không thể tưởng tượng được hoàn toàn khác xa với Thanh Thanh mà anh biết.
Sau sự việc với Thanh Thanh mẹ của Long thay đổi tính tình hoàn toàn. Bà không còn khắc khe hay khinh thường người khác như xưa nữa. Nhiều lúc Long thấy mẹ sờ lên vết sẹo dài trên mặt mà nước mắt chảy xuống. Có lẽ bà ấy đã hiểu ra không nên đánh giá một con người quả vẻ bề ngoài. Vẻ đẹp bên trong mới đáng giá và thiêng liêng nhất mà không có tài sản nào sánh bằng………
.
.
.
Bức
tranh quá khứ tua lại thật nhanh, Long quay trở lại hiện tại thấy Dương đang khoanh tay trước ngực:
– Tôi hỏi lần lại, tỉnh lại chưa? Chúng ta đi nào.
Em xinh đẹp rồi mình chia tay nhé – Trang 4
Chương 9: Lời tỏ tình bất ngờ
Bức tranh quá khứ tua lại thật nhanh, Long quay trở lại hiện tại thấy Dương đang khoanh tay trước ngực:
- Tôi hỏi lần lại, tỉnh lại chưa? Chúng ta đi nào.
Bất chợt Long đứng lên ôm chầm lấy Dương:
- Anh… anh làm cái gì thế?- Dương ngạc nhiên.
- Làm người yêu anh nhé!.- Long nói rất dứt khoát.
Mặt Dương đỏ lên chống chế:
- Anh đang nói lung tung gì thế? Mình đi khỏi đây thôi.
Long buông Dương ra. Mặt Long và Dương lúc này cách nhau một đoạn rất ngắn Long nhắc lại câu nói vừa rồi.
- Làm người yêu anh nhé.
Dương chưa kịp nói gì môi Long đã chạm vào môi Dương. Cô tròn mắt ngạc nhiên rồi dần dần nhắm mắt lại. Đôi tay trước ngực cũng buông ra vòng ra sau cô Long.
Nụ hôn đầu tiên của Dương liệu cũng là nụ hôn cuối không? Cô không quan tâm nữa cô chỉ biết tận hưởng những phút giây hạnh phúc của mình. Khung cảnh hai người hôn nhau giữa một đống hổn độn đang bốc cháy khắp nơi giống thật đẹp nhưng cũng thật bi thương.
Hai con người đang quấn lấy nhau thì…
“Bốp… ” một cục gạch nhỏ ném trúng đầu của Long.
- Ui da.- Anh buông Dương ra và sít soa.
- Hai cô cậu muốn chết ở đây hay sao mà còn đứng đó hôn nhau? Nhanh lên đi thôi nào.- Một người lính cứu hỏa đang đứng bên ngoài cửa sổ của phòng nói vọng vào.
Dương nghe xong hai má đỏ ửng lên vì xấu hổ, mặt cúi xuống đất bước đi ra cùng Long ra ngoài nơi anh lính cứu hỏa đang đợi. Chỉ sau 2 phút Long và Dương đã được đưa xuống mặt đất an toàn. Cô Lan vui mừng ra ôm lấy con trai sờ nắn khắp nơi hỏi han:
- Có sao không con?
- Có bị thương chổ nào không?
- Đư a mẹ xem con nào
Liên tục là những câu hỏi dồn dập từ cô Lan dành cho Long cậu con trai mà cô yêu thương nhất. Rồi lôi Long ra một xe cứu thương đậu gần đó nói với ý tá điều gì đó.
Nhìn cảnh Long bị mẹ lôi đi Dương nhìn khẽ cười nhẹ. Long cũng quay lại cười với cô. Nguyên nãy giờ cũng chứng kiến toàn bộ sự việc từ đầu chí cuối, trong lòng cô cảm thấy nôn nao rồi cô từ từ bước tới chổ Dương, mặt Dương trùng xuống:
- Cậu có thể ra ngoài kia nói chuyện với tớ một chút được chứ?.- Nguyên nói.
Dương không nói gì chỉ khẽ gật đầu rồi bước đi theo Nguyên. Long nhìn thấy vậy nhướn người bước đến thì Dương đưa tay ra hiệu Long cứ ở đó.
Cả hai đi ra bờ sông gần đó cách khách sạn nhà Long chỉ khoảng 200m. Gió lúc này bắt đầu thổi mạnh, Dương cảm thấy hơi lạnh nên khẻ rùng mình. Nguyên dừng bước quay lại nhìn Dương:
- Mình đã thua, thua cậu thật rồi. Mình cứ nghĩ mình yêu anh Long. Yêu thật sự nhưng đứng trước sự lựa chọn sự sống và cái chết tớ đã có một sự lực chọn có lợi cho mình thôi. Cậu thì khác tình yêu của cậu là một sự hi sinh cho người mình yêu. “Chúc cậu hạnh phúc”.- Nguyên điềm tĩnh nói ra những điều mà có lẽ cô cũng không ngờ mình sẽ thốt ra
Nhưng câu nói của Nguyên là những gì cô ấy muốn nói với Dương ngay khi cô thấy Dương lao vào trong ngôi nhà đang bốc cháy. Nơi mà tình yêu đích
Like để ủng hộ YenBai.Mobi:
