|
Phần mềm lướt web - UC Web MINI
Lướt web nhanh hơn và tiết kiệm tới 95% chi phí. ![]() |
hiện lên mang theo Cáo xinh đẹp bây giờ và hỏi cả thế giới rằng: Có phải các người đánh rơi cô gái này không? Cả thế giới cùng đồng thanh: Không phải. Cô gái của chúng tôi xấu xí hơn nhiều. Cảm kích trước sự trung thực của thế giới, vị thần đã để Cáo xinh đẹp lại với họ. Còn Cáo xấu xí trước kia đã bị người đời lãng quên dưới giếng sâu.
Điểm giống nhau duy nhất giữa Cáo xấu xí và Cáo xinh đẹp là chiếc mũi vẫn vẫn thú vị như xưa.
Cáo kéo tôi vào một quán café gần đó, thậm chí quên cả gọi đồ uống, cô bắt đầu thao thao bất tuyệt update thông tin suốt ba năm qua cho tôi nghe. Cô kể về những mối tình ngắn ngủi như mùa thu mà chẳng đọng lại một chút tiếc nuối, cô khoe suất học bổng tám mươi phần trăm của Đại học Cambridge mà cô đã bỏ vì lý do “học lắm chỉ tổ ế chồng”, cô hồi tưởng lại chuyến đi Hong Kong – Macau để đời năm ngoái đã giúp cô trải nghiệm rất nhiều, cô kể về những dự định sẽ làm sau khi Tốt nghiệp vào mùa hè năm nay. Cô kể từ chuyện giảng đường ra đến căng tin, từ nhà ra đến ngõ, từ bạn gái cho đến bạn trai, từ chuyện nhỏ như con ếch móc chìa khóa đến lớn như con voi nhồi bông phố hàng Mã.
Cuối cùng khi đã nghĩ mãi chẳng nhớ thêm chuyện gì để kể, cô mới hỏi thăm tôi. Sau đó, Cáo rủ tôi về nhà ăn trưa, ngôi nhà chung cư nằm trên khu đô thị Mỹ Đình mà bố mẹ cô mới mua cho. Chẳng có lý do gì để tôi từ chối.
***
Ngoài trời, mưa lạnh buốt đọng lại sương muối điểm xuyết cho không khí rét hại đang bao phủ khắp miền Bắc. Trong nhà, toàn bộ rèm cửa và cửa sổ đều được đóng kín, bốn bề chìm vào bóng tối cùng sự im lặng, hoàn toàn chẳng nghe thấy tiếng xe cộ dưới phố, chỉ có tiếng lò sưởi điện ro ro và giọng
hát ngọt ngào của Enrique Iglesias làm ấm cả căn phòng khách nhỏ bé. Chúng tôi nằm xoay người vào nhau trên ghế xô pha, đắp chung chiếc chăn mỏng. Cáo đã thay một bộ đồ ở nhà bằng nỉ, nhưng mùi nước hoa còn vương lại trên da thịt vẫn đủ xóa tan sự ngại ngần xa cách lâu ngày.
Đến giờ tôi vẫn nghĩ đây là một giấc mơ. Tôi đang nằm trong chăn ấm với một cô gái xinh đẹp, trong một chiều mưa ảm đạm đến mức có thể giết chết cả màu sắc trên cầu vồng. Đó là cô gái mà tôi đã biết rất lâu rồi nhưng giờ lại cứ ngỡ như một người vừa quen trên phố. Dù có sử dụng cả vòng xoay ngẫu nhiên của cảm xúc hay suy nghĩ một cách thấu đáo của lý trí, tôi vẫn không giải thích được tâm trạng của mình lúc này, tất cả chỉ gói gọn trong một mớ hỗn độn bất ngờ, bối rối và hưng phấn.
Cáo không cử động dù chỉ một ngón tay, nhưng tôi biết cô chưa ngủ, nhịp thở không đều đặn đã tố cáo cô. Vài tia sáng hiếm hoi lách được qua rèm cửa giúp tôi nhìn thấy mũi của Cáo. Tôi nhẹ nhàng chạm mũi mình vào mũi cô rồi day khẽ như nụ hôn Eskimo. Sau đó tôi ngửa cằm lên cho đến khi môi tôi chạm vào môi cô. Cáo vẫn để mặc cho tôi tự do khám phá. Một lúc sau, cô bắt đầu đáp trả bằng cách xiết chặt môi tôi, cô đưa lưỡi vào miệng tôi và tôi cũng đưa lưỡi vào miệng cô. Chúng tôi phối hợp thật nhịp nhàng, ăn ý, chính xác là Cáo đang nắm quyền điều khiển còn tôi càng lúc càng rơi sâu vào mê hồn trận.
Tôi lướt nhẹ trên má cô, rồi tiến dần sang tai, hơi thở từ mũi tôi đập vào tai Cáo khiến cô thấy nhột không chịu nổi phải phá lên cười. Sau đó tôi chuyển dần xuống cổ, tôi đặt lên đó một vết cắn êm dịu mà chẳng con ma cà rồng nào đủ khéo léo để làm được. Cáo thở nhanh hơn, tôi có thể nghe thấy tiếng tim cô đập dồn dập, nhất là khi tay tôi tìm được đầu phẹc mơ tua áo khoác nỉ rồi kéo nó xuống thật dứt khoát, để lộ chiếc áo tank top màu xanh tím than và phần cơ thể tuyệt đẹp từ cổ cho đến sát ngực, phía sau chiếc áo, bộ ngực cô hờ hững đầy ma lực.
Chưa bao giờ ham muốn trong lòng tôi lại dâng cao đến thế, như một ngọn lửa sắp bùng phát thành trận hỏa hoạn thiêu cháy các cánh đồng, càn quét qua thành phố và nhấn chìm thế giới trong biển lửa. Nhưng Cáo đã kịp hắt một gáo nước lạnh vào ngọn lửa đó. Ngay khi tôi sắp chạm vào ngực cô, Cáo nắm lấy tay tôi và giữ chặt ngang eo, một vị trí an toàn.
“Hóa ra anh cũng chỉ tầm thường như những thằng con trai khác. Thế mà em từng nghĩ anh tốt hơn cơ.” Cáo thì thầm, dường như cô đang bĩu môi.
“Hai chúng ta đều nghĩ sai về nhau. Hòa nhé.” Tôi trả lời.
Vì Cáo chưa vào năm học còn tôi đang thất nghiệp nên cả hai có thể quấn lấy nhau hàng ngày mà không gặp trở ngại gì. Sáng nào tôi cũng gõ cửa nhà cô với một đống đĩa phim mua mười lăm nghìn đồng một chiếc ở Hollywood CD Shop. Chúng tôi nằm, ngồi, nằm lên nhau, ngồi lên nhau trên ghế xô pha, ăn thịt bò khô uống coke và xem phim trên chiếc Laptop Vaio của Cáo. Tôi ăn trưa ở nhà cô, đôi khi cả ăn tối. Cáo nấu ăn rất ngon, đảm đang việc nhà và giỏi tính toán. Nhiều lúc tôi nghĩ chỉ còn thiếu khoản làm tình nữa thôi là chúng tôi giống một cặp vợ chồng rồi.
Ngoảnh đi ngoảnh lại còn chưa dứt nụ hôn thì đã chẵn một tuần trôi qua. Cáo nói muốn kỷ niệm dịp này nên đề nghị tôi ra ngoài chơi. Phố xá ban đêm lạnh kinh người nhưng Cáo không ôm tôi khi chúng tôi đang ngồi trên xe máy. Sau một lúc lượn lờ, Cáo chọn một quán Trà đạo kiểu Trung Hoa ấm cúng với ánh đèn đỏ, cây cảnh bonsai và nhạc phim cổ trang.
“Anh có giận em vì những gì đã gây ra cho anh không?” Lần đầu tiên kể từ khi gặp lại, Cáo đề cập tới chuyện quá khứ.
Sau một lúc im lặng, tôi quyết định sẽ nói ra suy nghĩ của mình.
“Ban đầu anh cũng giận em, nhưng chỉ một thời gian ngắn thôi, em biết anh đâu phải người hay để bụng mà, đúng không?”
“Và thực ra, tôi nói tiếp sau khi dừng lại một chút, trong cái rủi cũng có cái may. Mãi sau này anh mới phát hiện ra rằng từ khi vẫn còn hẹn hò với anh, cô ta (bạn gái cũ của tôi) đã lén lút quan hệ với nhiều thằng con trai khác. Anh thật ngốc, bị cắm sừng mà chẳng biết. Nếu không có em, có lẽ anh sẽ bị lừa dồi đến cuối đời mất.”
“Còn em đã phát hiện ra chuyện đó từ khi mới biết chị ta. Trực giác của em nhạy lắm. Ai nghĩ gì trong đầu em đều biết cả. Nhưng em không thể đứng trước mặt anh mà nói rằng bạn gái anh đang phản bội anh, em không có bằng chứng, em sẽ biến thành một con ngốc cho cả trường cười vào mũi mất. Chẳng còn cách nào khác nên em mới phải làm thế. Em không muốn anh bị tổn thương.” Cáo nói.
“Thì ra lý do chỉ vì thế thôi ư?” Tôi thở dài.
“Nhưng thực sự là em cũng yêu anh.” Cáo nắm lấy tay tôi. “Anh là người duy nhất đối xử tốt với em không toan tính. Anh là người bạn đầu tiên của em nơi đất khách quê người. Mỗi khi nghĩ đến anh, em lại thấy tất cả những người con trai khác thật tầm thường.”
“Em biết trước đây anh chỉ coi em là bạn. Trong một tuần vừa rồi mọi thứ có tiến triển hơn, nhưng anh vẫn đang giao động, không xác định được rõ ràng về mối quan hệ hiện nay. Anh đang cô đơn và cần một điểm tựa để tìm lại phương hướng mà thôi, có thể một lúc nào đó anh sẽ không còn cần em nữa.”
Tôi không tìm ra được từ ngữ nào để biểu lộ cảm xúc của mình, Cáo đã đọc thấu tim gan tôi rồi.
“Anh hơi ngạc nhiên đấy.” Tôi nói. “Nếu em đã không chắc chắn vào thái độ của anh, tại sao còn để mọi chuyện đi xa đến mức này? Chẳng phải em là người khi đã chắc chắn điều gì thì mới làm sao?”
“Anh có biết vì sao em sống dễ hơn những người khác không?”
Tôi lắc đầu.
“Thật sự em không hiểu tại sao mọi người cứ phải thế này, cứ phải thế kia, sao không thế này mà lại là thế kia. Em nhìn đời bằng con mắt đơn giản, không quan tâm đến những nguyên tắc cũ mòn. Bản thân em luôn thôi thúc mình hãy sống trọn vẹn ngày hôm nay. Nếu mơ ước của em là chinh phục cả vũ trụ thì em cũng sẽ nói ra mà chẳng sợ người khác cười nhạo. Em yêu anh và không muốn che giấu điều đó, dù sau khi anh đã rời khỏi trường nhiều năm, người ta vẫn nhắc lại chuyện đó để chế nhạo em, nhất là những gã con trai bị em từ chối. Nhưng em không quan tâm.”
Cáo khẽ thở dài và cười đầy buồn bã.
***
Tôi đưa Cáo về nhà lúc mười một giờ đêm, mưa lất phất rơi dưới ánh đèn cao áp, các quán xá quanh khu nhà đã đóng cửa gần hết, chỉ còn chúng tôi và cái lạnh buốt giá vẫn đang hiện hữu.
Cáo đề nghị tôi tiễn cô đến tận cầu thang máy. Chúng tôi đi ngang qua ông bảo vệ già đang ngủ gật giữa ca trực, phía trước mặt là một đống màn hình camera cũng đang im lìm như chính ông. Cô bấm nút gọi thang máy.
Cáo hôn tôi, rất sâu và rất lâu, chưa bao giờ trong suốt một tuần qua, chúng tôi hôn mãnh liệt đến thế. Nụ hôn diễn ra trong sự tĩnh lặng giữa hai tâm hồn mỏng manh như sắp không thể chống chọi được với cái giá rét của cuộc đời.
Cửa thang máy bật mở, Cáo đẩy tôi ra rồi bước thật nhanh vào chiếc hộp khổng lồ được treo bằng dây cáp.
“Khi nãy anh có hỏi vì sao em không chắc chắn vào tình cảm của anh mà vẫn để mọi thứ đi xa đến mức này.” Cáo đứng từ trong thang máy nói vọng ra. “Đơn giản vì em không quan tâm đến tình cảm của anh, em chỉ muốn đạt được mục đích của mình thôi. Lẽ ra em đã giữ đúng lời nói là chỉ xin anh một ngày, nhưng anh quá ngọt ngào nên em đã tăng lên thành một tuần, coi như là để bù đắp vì anh đã không yêu em trọn vẹn.”
Cửa thang máy đóng lại.
Trong một vài phút, thế giới xung quanh tôi bỗng trở nên yên lặng và tăm tối. Tôi nhớ lại những gì Cáo từng nói với tôi, với bạn gái
Like để ủng hộ YenBai.Mobi:
