|
LAZADA - Mua Sắm Online
Mua sắm trực tuyến với giá rẻ nhất tại Lazada ![]() |
cũng không phải là người thích lo chuyện bao đồng gì, chuyện gì của trường thì hắn cũng không thèm nghe làm gì cho lãng phí thời gian….Thà đi tìm nó còn tốt hơn. Nghĩ vậy không thèm trả lời lại cái tên đang nhìn hắn mong đợi một giây thần kinh nào đó nhiều chuyện từ hắn…..Hắn đứng lên , định bước đi….Biết hắn không có kiên nhẫn nghe mình vòng vo, Ngạo Vũ lại nở them một nụ cười “chết ruồi” của mình rồi nói một câu bình thản mà khiến hắn không có máu nhiều chuyện cũng phải đứng lại mà đợi chờ nghe tin
_A…….Thật đáng tiếc nha! Tớ đang muốn nói với cậu về tiểu mĩ nhân….
“Tiểu mĩ nhân?” ý tên đó nói không phải nó sao. Chưa để Ngạo Vũ nói hết câu, hắn lập tức quay phắt lại ngáng lời
_Làm sao, cô ấy xảy ra gì sao?
Thấy hắn bỗng trở nên vội vàng…..Ây da…..thật là thỏa mãn long hư vinh của mình nha….Nghĩ vậy Ngạo Vũ càng giả bộ lấp lửng chần chừ không chịu nói…..Đến lúc sắp sửa bị hắn cho ăn đấm mới chịu đứng đắn….mà nói đứng đắn của tên này không bằng 10 cái đùa giỡn của người khác
_Nè, làm gì mà căng vậy. Tờ muốn nói tiểu mĩ nhân của chúng ta bị một anh đẹp trai dẫn vào phòng y tế rồi!
Tên đó vừa nói dứt câu không thèm nghe them gì nữa hắn lập tức quay phắt người chạy ra cửa….thật nhanh đến phòng y tế….
_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_
_Em không sao đâu, cô y tế nói em chỉ bị mệt vì đi bộ dưới ánh nắng hơi lâu thôi!-giọng nói thanh thanh,ấm áp của người mà ai cũng biết là ai đó vang vọng trong phòng y tế.
Nghe anh ta nói vậy nó cũng không có gì muốn hỏi. À…mà khoan cô y tế…cô y tế trường này không phải là….là….Theo bản tính nó liền hỏi lập tức
_Vậy cô ây đâu!
_Anh cũng không rõ.Thấy cô ấy gọi một cuộc đt , rồi một lúc sau bảo đi đâu một lúc cùng một cô nữ sinh rất đẹp!
Hả? Nữ sinh sao, ủa mà cũng có gì đâu mà nó lại để ý cái cô đó làm gì. Nhưng không hiểu sao khi nghe thấy câu đó nó lại thấy có một cảm giác không an tâm trong lòng…..Tại sao vậy chứ? Nó đang suy nghĩ mông lung bỗng….
Ọt …Ọt…
Á! Xấu hổ quá…..Bụng ơi là bụng sao mày lại reo lúc này chứ, cũng tại hôm nay nó không ăn sang…..Nó xấu hổ đến đỏ mặt lấp lửng nhìn tên đang ngồi trước mặt mình, nếu giờ mà có cái hố chắc nó chui xuống đất quá….
Ai ngờ, tên đó chẳng những không true chọc nó, mà mỉm cười nhìn nó
_Em hình như đang đói, trên bàn có xoài anh gọt cho em ăn nha…..
_Nè anh, nhìn anh như công tử bột có biết gọt không đó
Tên đó nghe nó nói vậy thì bĩu môi, nháy mắt với nó một cái
_Em khinh thường anh quá đấy!
Cùng lúc đó hắn đã chạy đến trước cửa phòng y tế và nghe âm thanh bên trong
_Nè, vậy mà nói làm giỏi lắm- Giọng nó hơi trêu chọc
_Thì anh….anh đang làm đây
_Anh cầm nhẹ thôi, nó chảy hết nước ra rồi kia
_Anh đã nhẹ lắm rồi
_Làm được thiệt không, hay để tôi
_Thôi em cứ nằm im đó , anh là con trai mà, để anh
Chết tiết! Qúa sức chịu đựng của hắn rồi đó, họ thật ra đang làm cái trò gì trong đó mà cuộc trò chuyện chẳng có chút gì là trong sang hết vậy (Anh ơi, chứ với anh sao mới là trong sáng@.@!) Và tiếp theo là
Rầm!………Ầm!……..Thiếu Gia ! đồ bá đạo – Phần 9
CHAP 28:
Cánh cửa vì sức mạnh rất chi là táo bạo của hắn mà bị đá văng sang một bên.
Hai người đang ngồi trong phòng cũng đình chỉ ………..ăn , 3 đôi mắt nhìn
nhau………Đơ!
What đờ heo? Cái gì thế này , hắn từ đâu bay ra vậy. À Không! Mà nó cũng thấy
hắn từ đạp lên “thân xác” của cái cửa chứ ở đâu. Mà tự nhiên hắn vô đây làm gì,
nó ngập ngừng mở miệng trước
_A…anh…….
Hắn bỗng nhiền cái cảnh tượng trên giường toàn xoài không là xoài á khẩu không
đáp được cái “chi mô” gì nữa. Trời là tại đầu óc hắn quá “đen tối” hay tại lời nó
của tụi nó quá “trong sáng” vậy! Vương Thịnh cũng chỉ hơi ngạc nhiên một chút,
lập tức nở nụ cười tao nhã
_A, Đường Thiếu gia, không biết cậu có chuyện gì không?!
Hắn hơi ngại ngùng trước cái trí tưởng tượng bay cao, bay xa và suýt bay luôn
của mình. Khuôn mặt tuấn mĩ cố nặn ra một nụ cười, đúng là vẫn hơi thấy không
tự nhiên nhỉ. NHưng! Đúng rồi, hắn quên tên đó chính là tình địch của mình ,
đúng, đứng trước tình dịch hắn không được mất phong độ vậy. Hắn lập tức nhìn
tên kia rồi lại nhìn về phía nó
_Sao em ở đây?- Hắn mặc dù hiểu lầm cái cuộc đối thoại kia, nhưng là hắn vẫn
không vui khi nhìn thấy nó bên người con trai khác. Và tất nhiên, nó nghe qua
cũng biết cái tên này đang rất khó chịu. Nó chỉ cười xòa
_À, em bị say nắng…..
Chưa để nó nói hết câu hắn lập tức đi lại sờ trán nó, khuôn mặt tuấn mĩ trầm
xuống
_Tại sao lại say nắng, không phải em đi xe sao?
_Ách , cái này……..-Nó không biết phải nói với hắn làm sao nữa, chẳng lẽ lại nói
là cô Dạ Lộ kia không cho nó lên xe…Không được, nếu nói cho hắn, hắn nhất
định sẽ không để yên,k lại xảy ra chuyện khó xử cho mà coi! Vì vậy, nó chọn cách
không nói
Thấy nó im lặng , ngập ngừng , hắn biết là có điều không đúng….Nhưng….thôi
kệ, đợi lần khác vậy, thời điểm bây giờ cũng không thích hợp cho việc này. Hắn
lại một lần nữa tên con trai anh tuấn, tao nhã đang ngồi bên cạnh , gằn giọng ,
lạnh lùng nói
_Theo anh về lớp!
Nó khó xử nhìn anh rồi lại nhìn hắn.Cuối cùng cũng gật đầu.
_Ưm……Vậy….-Nó quay sang nhìn anh
_Tôi đi trước!
Không muốn để nó nói them gì, hắn khó chịu cầm tay nó kéo đi…..Bỗng Vương
Thịnh lại cầm tay nó kéo lại làm cả nó và hắn đều bất ngờ
_Phu Nhân muốn gặp em!
“Phu Nhân”? Hai từ này đã từng nghe anh nhắc tới, nhưng…..
_Bà ấy là ai? Tôi không biết?
Chưa để ai kịp tự hỏi, Vương Thịnh đã cho nó ngay một cái đáp án mà khiến ai
cũng sững sờ
_Bà ấy là mẹ ruột của em!
“Mẹ ruột”? , 2 từ này tưởng rằng đối với ai cũng rất quen thuộc nhưng …………
với nó thì không, từ nhỏ, nó chỉ được gặp ba mình có một lần, trong ký ức lờ mờ
của nó, hay đúng là theo lời ông ngoại nó nói, ba nó đã mất rồi, nhưng chưa bao
giờ nghe bất cứ ai nói về từ “mẹ” này với nó, mà nó cũng không muốn hỏi, hay
đúng hơn là làm cho mình lãng quên, không biết tới từ này. Lúc nó đang ngơ
ngẩn đến tột đó, hắn ngạc nhiên hỏi
Vương Thịnh
_Anh nói mẹ của cô ấy sao?!
Vương Thịnh chỉ ừm một cái coi như là đáp án. Rồi cả căn phòng lại chìm trong
im lặng….Nửa ngày, nó mới mở miệng ra được một câu
_Bà ấy ở đâu?
Ai cũng bất ngờ về câu hỏi của nó, nhưng Vương Thịnh vẫn cứ nói
_Đang ở chỗ rất gần đây , đợi em!
_Đưa tôi đến đó được không?
Nó không biết tại sao lại muốn như vậy, có lẽ là tình mẫu tử đang trỗi dậy trong
nó sao…..hay…….chỉ là………tò mò…..Vương Thịnh lại Ừm một tiếng muốn kéo
tay nó đi thì bị hắn giữ lại
_Khoan đã, anh đi với em!
Nó nhìn hắn mỉm cười trấn an
_Không cần, em muốn gặp riêng bà ấy
_Nhưng…..-Không để hắn phản bác hết câu, nó đã gỡ tay hắn ra và đi ra phía
cửa cùng với Vương Thịnh……
Chỉ Còn mình hắn đứng ở trong phòng, không hiểu khi nó gỡ tay hắn ra và đi
theo tên đó, hắn cảm nhận thấy một sự mất mát và bất an trong lòng, tựa
như……sẽ là lần cuối hắn nhìn thấy nó. A! Hắn đang suy nghĩ bậy bạ cái gì vậy,
cùng lắm chỉ là đi gặp mẹ nó , tại sao hắn lại có suy nghĩ thiếu nông cạn vậy chứ!
Hắn đang định quay người đi ra phía cửa thì….
_A, Thế Phong! Cậu sao lại ở đây, tớ đang muốn tìm cậu nè!- Ân Ân nhìn hắn
cười xinh đẹp, nụ cười đúng với nghĩa “hồn xiêu phách lạc” làm biết bao nhiêu
người có thể ngả rụp dưới chân cô, bất quá…..ngoại trừ hắn!
Hắn gặp cô cũng cảm thấy không mấy tự nhiên, có lẽ là vì chuyện đó chăng.
Miễn cưỡng nặn ra nụ cười ,hắn nhìn cô
_Cậu tìm tớ? Có việc sao?
Cô nhìn hắn cười ngại ngùng, khuôn mặt xinh đẹp hơi ửng đỏ
_À….Cũng….không có gì…..Chỉ là, chuyện tớ nói với cậu, không cần để ở trong
lòng được không!
Hắn nhìn thấy thái độ lung túng của cô thì bật cười, xoa đầu cô
_Đồ ngốc, tớ không có để trong lòng đâu, cậu lo gì chứ!
Cô Gái thấy hắn nói vậy thì đôi mắt to tròn lóe sang, cười đến rất vui vẻ
_Thật sao?! Vậy chúng ta vẫn là bạn chứ!
Hắn nhìn cô cười “ Ừ” một tiếng. Bỗng cô đưa ra trước mắt hắn một lon nước
_Cậu uống xong lon nước này đi, rồi coi như xóa bỏ hết chuyện đó được không?
Hắn nhìn hành động trẻ con của cô thì bật cười
_Có cần phải làm vậy không?!
Cô quyết liệt nhìn hắn
_Cần, cậu mà không uống cói như cậu vẫn không muốn lại làm bạn với tớ!
Hắn bất đắc dĩ cười, cầm lấy lon nước đưa lên miệng uống vai ngụm…..
1S
2S
3S
4S
5S
Ưm….Tại sao hắn thấy đầu óc choáng vàng như vậy. Rầm, hắn bỗng ngả xuống
dưới đất, bất tỉnh….
HaHaHa…….Một giọng cười man rợ vang lên đằng sau cánh cửa, cô gái xinh
đẹp nở nụ cười với Ân Ân
_Làm tốt lắm, sau lần này cậu ta và con nhỏ đó sẽ không còn cơ hội đến với
nhau nữa đâu!
Chap 29:
Nó theo Vương Thịnh đến một ngôi biệt thự rất xa hoa với phong cách cổ kính, đa phần đều được sơn màu trắng
Like để ủng hộ YenBai.Mobi:
