![]() |
LEO Privacy Guard - Diệt Virus
Phần mềm diệt virus và tăng tốc android của bạn. ![]() |
nhìn vào ánh mắt ấy tôi cũng có chút xao xuyến nhưng ngay bây giờ đây nó lại làm tôi càng thêm tức giận.
Tôi siết chặt lấy hai vai cô ta, gằn giọng hỏi:
-Là cô phải ko?
-Hero! Anh nói gì em ko hỉu?-Yoo tròn mắt nhìn tôi.
-Cô làm ơn đừng giả bộ ngây thơ trước mặt tôi nữa đi.Chuyện của Eun Hye là cô nói, đúng vậy ko?
Yoo Ha Na thoáng chút ngỡ ngàng rồi cúi đầu xuống, ko trả lời.Hành động đó của cô ta cũng đủ làm cho trái tim tôi đau nhói.Trước giờ tôi vẫn yêu thương, coi cô ta như một đứa em gái vì Yoo Ha Na rất giống Jen, trong sáng, thánh thiện.Vậy mà giờ đây cô ta đã làm sụp đổ hình ảnh đó trong lòng tôi mất rồi.
-Tại sao? Chẳng phải cô đã hứa với tôi sẽ ko nói ra còn gì?Trả lời đi chứ?-tôi gắt.
-Anh đến đây chỉ vì cô ta thôi sao? Tôi đã rất hạnh phúc khi thấy anh đứng trước cửa.Đây là lần đầu tiên anh đến nhà tôi kể từ khi anh giúp tôi chuyển về đây.Vậy mà hóa ra cũng chỉ vì con nhỏ giết người đó.
BỐP…-tôi thật sự đã ko thể kiềm chế bản thân khi nghe hai từ “giết người”.Tôi ko biết mình đã làm gì, sau khi sực tỉnh thì Yoo Ha Na đã ngã xuống dưới đất.Có lẽ tôi đã tát cô ấy.
-Yoo…anh…-tôi ấp úng.
-Im ngay! Đừng bao giờ gọi tôi bằng cái giọng thân mật ấy nữa.Anh đánh tôi sao?Tôi đã nói gì ko đúng nào? Con nhỏ đó đã giết chết anh Song Chul của tôi còn gì?Vậy mà tại sao anh cứ luôn đứng ra bảo vệ, che chở cho nó chứ?Ngày ấy cũng vậy, bây giờ cũng vậy, có đáng ko?-Yoo nói trong nước mắt.
-Cô điên mất rồi.-tôi rít qua kẽ răng.
-Đúng vậy, tôi điên rồi đây.Nó thì có gì ghê gớm mà tại sao các người ai cũng lo lắng cho nó? Anh tôi cũng vì nó mà chết, còn anh thì vì nó mà đánh cả tôi.Nó còn có gia đình chăm sóc, vậy mà các người cứ nhào vô là sao? Còn tôi là gì chứ? Tôi ko đáng để các người quan tâm sao?
-Đó là tất cả những gì cô nghĩ sao? Cô bị sự ghen tuông làm mờ mắt mất rồi.Tôi thật sự ko thể ngờ…-tôi bỏ dở câu nói.
-Được rồi, dù sao anh cũng đâu có coi tôi ra gì.Từ nay tôi sẽ ko ngu ngốc để bị anh sai khiến nữa đâu, tôi sẽ làm cho con nhỏ đó phải điêu đứng, sống dở chết dở.Để xem anh có thể bảo vệ cô ta được bao lâu.-cô ta đưa tay lau nước mắt và trừng mắt nhìn tôi ra vẻ thách thức.
Người đứng trước mặt tôi là Yoo Ha Na sao?Tôi ko thể tin được những lời nói này lại được thốt ra bởi cô ấy.Tôi thật sự sai lầm khi đã tin tưởng cô ta.
Tôi bỏ đi mà ko nói thêm một lời nào.
******************************
Yoo.
Hero đi rồi, chỉ còn lại một mình tôi cô đơn trong căn phòng lạnh lẽo này.Tôi làm sao vậy hả trời? Làm sao tôi có thể thốt ra những lời cay độc đó?Giờ thì hết thật rồi! Hero sẽ ko bao giờ còn nhìn tôi bằng ánh mắt trìu mến, ko gọi tôi bằng cái tên Yoo một cách thân mật nữa.Anh ấy sẽ coi mày là kẻ thù từ đây Yoo Ha Na ạ.Cũng đáng đời mày lắm.Ai bảo mày lại đi làm cái chuyện xấu xa đó….
Ko! Như vậy ko thể được.Mình ko thể đầu hàng một cách yếu hèn như vậy chứ? Mình mà thua con nhỏ đó sao?Yoon Eun Hye! Tôi ko muốn *** hại ai cả nhưng cô đã giành mất anh Song Chul của tôi, giờ lại cướp lun Hero.Tôi ko thể để cô lấy mãi những thứ của mình.Tôi phải giành lại, giành lại cho bằng được…
Jenny.
Chỉ còn ko đầy hai tiếng đồng hồ nữa là tôi phải “lên đoạn đầu đài” roài.Jenny này trời ko sợ, đất ko sợ vậy mà hôm nay lại run vì bố mẹ Max.Thật là xấu hổ quá đi! Đang ngồi thẫn thờ thì Max từ đâu “chui” vào phòng tôi.
-Hey! Đi thôi-anh ta giục.
-What? Còn lâu mà?-tôi nhìn đồng hồ.
-Ai bảo là đến đó ngay đâu? Phải đi chuẩn bị trước chứ? Chứ ko lẽ em định ăn mặc như thế mà đến gặp bố mẹ anh sao?-Max chỉ tay vào bộ cánh trên người tôi.
-Thì đã làm sao nào? Bộ này em mới mua ở shop về đấy.Đắt lắm chứ bộ.
-Nhưng ai lại mặc áo phông quần bò đến ra mắt người lớn bao giờ? Lại còn đầu tóc thế kia nữa.Thôi đi đi mà tiểu thư!Đừng nhõng nhẽo nữa-anh ta kéo tôi đứng dậy.
-Được rồi, nhưng nói trước là em ko có “xiền” đâu à!
-Ôi giời, chuyện đó nhỏ như con thỏ ăn cỏ trong giỏ.Ko việc gì phải lo.Đại gia ở đây mà sợ thiếu tiền sao?
-Trời đất! Lần sau chắc em phải đứng cách xa anh 10m chứ nếu ko bị “văng miểng” như chơi ấy chứ.Người gì mà “nổ banh nhà lầu”.-tôi thốt lên và đứng dịch ra xa anh ta.
-hì hì-Max nhe răng ra cười nham nhở-thôi đi mau lên ko trễ h đấy-anh ta giục.
-Khoan đã! Anh đã nói với mấy người kia chưa?-vừa ra khỏi cửa tôi sực nhớ chuyện đó nên hỏi ngay.
-Yên tâm! Anh xin “giấy phép thông hành” từ Mic rồi. Anh ta cho chúng ta đi đến 10h lận đấy-Max hí hửng thông báo.
———————————————————
Mất 45 phút chọn trang phục, 60 phút “tút” lại nhan sắc, cuối cùng chúng tôi cũng đã đến địa điểm hẹn.
Ko hỉu sao lúc này đây tôi lại cảm thấy bình tĩnh hơn bao giờ hết.Lúc trước lo lắng bao nhiu thì giờ lại bình thản bấy nhiu.Lạ thật!
Khi chúng tôi đến thì bố mẹ Max đã ở đó từ lúc nào rồi.Trông họ ko có vẻ gì “ghê gớm” như tôi vẫn tưởng tượng.Sau khi đã thực hiện các nghi thức chào hỏi, chúng tôi lập tức bị cuốn vào cuộc “tra hỏi”.
-Jenny học cùng lớp với Max hả?-mẹ anh ta hỏi.
-Vâng-tôi khẽ gật đầu.
-Hai đứa “mến” nhau từ lúc nào?
-Sao mẹ lại hỏi chuyện đó?Chuyện riêng tư của người ta.Tự dưng…-Max nhăn nhó.
-Anh lạ nhỉ?Tôi còn chưa hỏi tội đấy nhá-mẹ anh ta lừ mắt.
-Thôi mọi chuyện để sau đi, bây giờ ăn cơm trước cái đã-bố Max đột nhiên lên tiếng.
Bữa tối diễn ra xuôn xẻ, ko gặp bất cứ trở ngại nào.Không khí ko đến nỗi ngột ngạtlắm.Bố mẹ Max cũng khá là vui vẻ và “nhân hậu” nên tôi cũng chẳng gặp khó khăn gì.
Không biết sau bữa ăn này thì mọi chuyện có chấm dứt được dễ dàng như lời Max nói hay ko?Nhỡ đâu tin tôi là bạn gái của Max lọt ra ngoài thì coi như sự nghiệp của cả tôi và anh ta đều “the end”.
-Tôi ko phải là người khắt khe gì nhưng phải chi Chang Min giới thiệu về cô sớm hơn một chút có lẽ mọi chuyện sẽ tốt đẹp.Nhưng rất tiếc gia đình tôi và gia đình Tae Hee đã có qua lại.Vậy nên đây là lần đầu tiên và cũng là cuối cùng chúng ta gặp nhau.-trước khi lên xe ra về, bố Max đã “dặn dò” riêng với tôi mấy câu như thế.
Và việc này cũng đồng nghĩ với việc tôi bị “từ chối”.Đáng ra tôi phải vui vì như vậy thì coi như tôi đã hết trách nhiệm với Max, từ nay đã có thể ăn ngon ngủ yên, ko phải lo lắng gì nữa.Nhưng ko hiểu sao khi nghe xong câu nói ấy tôi lại cảm thấy có một nỗi buồn mơ hồ dâng lên trong lòng.Sao tôi lại thế này cơ chứ?
Khi bố mẹ Max đã đi khuất, anh ta mới quay sang hỏi tôi:
-Lúc nãy bố anh thì thầm gì với em thế?
-Chẳng có gì-tôi nhún vai.
-Em đừng giấu anh.Nhìn em thế kia anh cũng biết.Chắc ông già đã nói gì ko phải với em…-giọng anh ta trầm hẳn.-thôi!đừng để ý làm gì au già.Hai đứa mình đi dạo phố đêm đi-Max rủ rê.
-Để hôm khác! Em mệt rồi, chỉ muốn về nhà thôi-tôi từ chối.
-Ngốc! Mệt mới phải đi chơi chứ? Nếu mà về nhà ôm gối gậm nhắm nỗi buồn một mình
Like để ủng hộ YenBai.Mobi:
