![]() |
SUB - ZALO - HÌNH NỀN ĐIỆN THOẠI
Hình nền đẹp nhất cho điện thoại Android ![]() |
Tác Giả: YenBai.Mobi
-Đứng lại!! Nhã Tử Đông Thy! Em có đứng lại cho tôi không hả??
Ông thầy giáo đầu hói vừa chạy vừa đuổi theo cô. Cô cắm đầu cắm cổ chạy nhưng miệng vẫn cười tươi không vẻ gì sợ hãi cả.
Ngày nào trong trường cũng có cuộc rượt đuổi giữa 2 thầy trò với lý do cũ rích: Điểm kém ạ.
“ Lão này dai ghê, chạy mãi chả thấy đuối sức gì cả nhỉ??” – cô thầm nghĩ rồi hừ một tiếng.
Đông Thy nhanh chân trèo lên cái cây gần đó ( cây cau ạ) khiến ông thầy giáo đứng dưới hét muốn nổ họng luôn.
Cô ở trên lè lưỡi lại thêm vài trò chọc tức làm ông thầy thét lên như lợn bị chọc tiết:
-Nhã Tử Đông Thy, em cứ ở đó đi rồi xem!! Tôi phạt em làm vệ sinh 1 tuần. Cọ toa- lét.
Cô nhăn mặt gọi vói xuống chọc:
-Em sẽ làm ạ! Cứ tính thử rồi em kêu lũ đàn em chúng cọ sạch không chút bụi lun hà!
Thầy hói ( tạm gọi thế) dậm chân một hồi dưới gốc cây rồi bỏ đi với cái mặt hậm hực giận dữ không thể level thêm.
Nhã Tử Đông Thy là “khách quen” ở văn phòng, ngày nào cũng “đươc” uống trà đàm đạo với thầy giám thị – thầy hói ban nãy đó.
Cô là chị hai ở trường. Phạt gì cô cũng OK rồi kêu lũ đàn em trung thành “ làm giúp”. Dần dần cũng lỳ ( lợm ) cái mặt ra.
…..
-Chị lại bị phạt ạ? – Chi Mai hỏi.
Chi Mai là bạn học cùng lớp nhưng khi nào cũng gọi cô là chị ( chị Hai), trung thành hết biết luôn.
Cô gật đầu mặt bộ làm hề:
-Em không biết đấy thôy. Lão á, mặt đỏ như con gà tây bỏ đi luôn hà.
Mai Chi nhắc nhở:
-Cẩn thận đó chị. Lão có thể đứng gần đây rình rập lắm.
-Hè hè… – Cô cười tươi – Em quên là trình độ ma-ra-tông của chị đỉnh lắm à? – Cô nói nhỏ như lẩm bẩm – Cũng nhờ lão ấy mà chị lên level liên tục trong khoản này đấy!
Vào lớp cô nói với Mai Chi:
-Để cho chị ngủ nhé! Thức chị dậy là không xong đâu đấy!
Trong lớp học không khí như bị bóp nghẹt. Tất cả lặng lẽ như câm điếc.
Làm cái gì cũng hết sức nhẹ nhàng. Híc. Ai bảo lớp chúng có một chi Hai cơ chứ?
Vinh dự đến đau đớn luôn…
Đột nhiên cửa mở mạnh cái, cả lớp lấm lét nhìn ông thầy dạy Hoá bước vào. Chết rồi.
Cô cựa mình, nghiến răng ken két văng tục:
-Mạt hạng nhà tụi bây, đứa chó đẻ nào dám làm tao thức giấc thế hả?
Cả lớp đang tâm thương cảm cho ông thầy nhưng đành hy sinh thầy để cứu 40 sinh mạng nhỏ nhoi thôy.
Chúng đồng loạt chỉ tay vào thầy giáo. Ông thầy tái mét mặt nhưng cô giữ vẻ đĩnh đạc để không rung chân mà quỵ xuống luôn.
Nhà Đông Thy không giàu có nhưng cô đc cái thích gì làm nấy, ai không nghe theo thì chỉ còn nước đợi ngày vào bệnh viện thôi. +_+
Đông Thy sừng sộ nhìn thầy:
-Ông không thấy tôi đang ngủ à???
Thầy Hoá lắp bắp:
-Em.. Em không… được ngủ… trong h học!
Đông Thy giận càng giận thêm gằn giọng :
-Biến ngay! Giờ này ông khỏi dạy.
Thấy ông thầy còn loay hoay lưỡng lự, cô quát lớn:
-Biến ngay lúc này, hoặc ông cuốn xéo khỏi trg này luôn đi!!
Thầy giáo lật đật bối rối và hoảng hốt thu dọn cặp mà hai ba lần rớt, mới ra được khỏi lớp.
Cô lại gục xuống bàn tiếp tục sự nghiệp “ tán gẫu với Chu Công” của mình. Mai Chi im lặng quan sát rôì đột nhiên thở dài.
……
Cô uể oải xách cặp ra về miệg lẩm bẩm với Mai Chi:
-Chị Buồn ngủ chết được đây này! Học hành thật là mệt mỏi!
Mai Chi lắc đầu cười:
-Suốt buổi chị có học tý nào đâu! Em thấy chị ngủ suốt à.
-Ngủ đâu? – Cô cãi – Chị nhắm mắt mà vẫn nghe thầy giảng đấy chứ?????????
-Thế à? – Mai Chi hỏi lại.
Cô gật đầu rồi chaỵ biến vào nhà. Mai Chi thầm nghĩ: “Đến khổ. Như trẻ lên ba”
…..
-Đông Thy! Vào đây ngay!
Nghe tiếng ba gọi cô chạy vội vào, linh cảm bất an rồi. “ Chuyện gì mà giọng ba không vui thế nhỉ?”
Từ trước đến nay, ba luôn luôn yêu quý cô nhất nhà. Thương ba cảnh gà trống nuôi con, cô cũng hết mực cô gắng thương yêu ba. Tình cảm vốn rất tốt. Hừm. Chẳng lành. Chẳng lành.
-Có chuyện gì vậy ạ?
-Thầy giám thị lại gửi giấy về nhà con à.
Giọng ba vẫn thế nhưng có chút khó chịu.
-Dạ.
-Thầy nói con lại vi phạm nội quy, điểm
thi lại rất thấp. Yêu cầu ba chuyển trg cho con chứ thế này thì không được.
Cô thấp thỏm:
-Sao ạ?
Trong bụng thì nguyền rủa thầy hói: “ Chết tiệt! Ông ta đúng là điên mà! Chết với tôi”
-Ba chuyển trg cho con thôy.
-Chuyển đy đâu?
-Anh con bảo sẽ cố xin cho con vào trg anh.
-Ơ, nghe nói…. Trg anh cấp cao lắm mà?
-Nhưng anh bảo xin được. – Ba khẳng đinh rồi nói – Lên phòng đi con.
Cô ỉu xìu như bánh đa nhúng nước, bước lên phòng. Khỉ thật!
Hừm! Thế là một kỷ nguyên mới xuất hiện rồi! Híc!
…Tối hôm đó……
Cô ngồi vừa mân mê cây bút vừa liếc mắt “đưa tình” với đống bài tập đáng ghét. Số là thế này, đúng lúc cô đang nhắn tin trò chuyện rôm rả xôm tụ với lũ bạn trên yahoo với FB thì ba cô lên => tịch thu điện thoại. Thế là cô đành ngậm ngùi cho chiếc dế yo “ một đi không trở lại”. Chết mất! Cô vò đầu.
Bỗng dứơi nhà có tiếng gọi:
-Thy, Mai Chi đến tìm này!
Cô chạy sầm sập cầu thang xuống, nhìn Mai Chi như cứu tinh khiến Mai Chi trố mắt ra.
Cô nói với ba:
-Mai Chi với con lên phòng đk k ạ? Con có bài cần nhờ Mai Chi.
Ba cô gật gù hài lòng vì sự “ngoan ngoãn đột xuất” của con gái mà k nghi ngờ gì cả.
Cô hí hửng kéo Mai Chi lên phòng. …
-Sao nào? Chị lại gặp rắc rối gì ạ?
-Ừh. Ba lấy luôn đt của chị rồi. Tệ thật! – Cô thở dài rồi lén nhìn trộm Mai Chi.
Mai Chi mỉm cười lấy chiếc Iphone ra.
-Được rồi nhé!
Cô vừa nghịch đt vừa nói:
-Ừhm. Chị báo cho em một tin nhé!
-Dạ!
-Chị chuẩn bị chuyển trg rồi.
Nghe cái giọng có phần dửng dưng của cô, Mai Chi hoảng hốt :
-Thật sao? Bác nói vậy à?
-Ừ. Do lão hói đó. – Cô bấm máy liên tục miệng nói cũng liên tục. ( hừ! Không chết ms lạ)
Mai Chi nói:
-Em cũng chuyển đến đó nhé?
-Khỏi đy. Em làm như chị là con nít vậy!
Cô uể oải phán một câu rồi nghịch đt tiếp không để ý Mai Chi đang dần sa sầm lại đến đen kịt.
Mai Chi kìm nén cơn giận hỏi:
-Chị chuyển đến trg nào?
-À… trường của anh Kiên ấy!
Mai Chi ngạc nhiên:
-Sao chị chuyển được đến đó?
Cô cười lộ chiếc răng khểnh rất duyên:
-Thế mới tài chứ lỵ!
Mai Chi cười khẽ:
-Em tin là chưa đc 3 ngày đâu.
-Sao? – Cô ngạc nhiên hỏi lại.
-Ở đây chị còn được “ngửi” mùi tiền đy chỗ khác thỳ e rằng…..
Cô bật cười thành tiếng:
-Đến lượt em lo? Chị á? Đi đâu cũng kiếm đk tiền hết.
Mai Chi không nói gì nữa, xem đồng hồ rồi nói:
-9h rồi. Em về chị nhé!
-Ừ! Trả em nè.
Mai Chi gật đầu chạy biến.
Cô lại vân vê cái bút, miêng tự nhiên xuất hiện một nụ cười.
“ Ha ha. Trường quý tộc ư? Một kho tiền hời đây! Sao mình lại thông minh như thế nhỉ??????? Cười lên mới chạm được vào đô-la chứ?”
Cô nghĩ thầm rồi ngủ thiếp đi trên môi vẫn nở nụ cười sung sướng.
…..
Ba cô vào. Thấy con gái gục xuống ngon lành trên bàn, ông khẽ khàng dìu cô lên giường. Cô vừa ngủ vừa lẩm bẩm, nc miếng tràn ra khoé miệng. Ông chỉ nghe loáng thoáng: tiền hay cái gì yêu yêu. Hừm. Con bé này. Thật là….
…..
Sáng hôm sau, anh cô từ nội trú về nhà, xềnh xệch lôi tuột cô từ trên giường xuống. Híc.
Cô gào ầm lên bất mãn:
-Anh à, mới… 6h 35’ thoy mà! Anh vừa vừa thôi chứ!!!!!!!!!!
Anh trai cô ( từ nay xưng là Prince) nhăn nhó:
-Thôi đi! Mới à?? “Cô” muốn muộn thì cũng đừng làm “ tôi” muộn cùng nhé!
Cô lẩm bẩm mắt thì vẫn lim dim:
-Từ từ đã nào.
Cô lê bước vào nhà vệ sinh…
…… 15’ sau….
-Quái lạ! Con nhóc này làm gì mà lâu thế???
Prince bực bội độc thoại rồi như không chịu được nữa anh chạy vào nhà vệ sinh đá cửa. Phát hiện một hình ảnh “ rất đẹp” của cô em gái. Thì ra để mặc anh chờ dài cổ, cô vẫn thong thả khò khò …. Ngay trong NHÀ VỆ SINH.
Anh định lôi bật cô dậy thì đột nhiên một nụ cười gian manh xuất hiện trên môi anh. “ nhóc, cứ chờ đó! Anh cho nhóc thân tàn luôn nhé!”
“ Tách” “Tách”
Mỉm cười lần nữa với hai tấm ảnh, anh từ tốn bc đến kéo xệh cô em gái ra khỏi WC, khiến cô chả biết mô tê gì.
Cuối cùng, sau một hồi “làm việc cật lực”, Prince đã hoàn tất công việc buổi sáng cho cô.
…..
Trèo lên xe của anh trai, cô lầm bầm đầy tức tối:
-Anh đi chầm chầm thôi. Em đag mệt.
Prince nghiến răng không thèm để ý lời cô, nói:
-Bám chắc vào.
Rồi đôi chân dài của anh guồng đi nhanh chóng khiến cô tưởng chừng như rớt lại nửa ng đằng sau. Híc.
-Chậm thôi.
-Muốn muộn hay sao? – Prince nói.
Cô ư ử ( từ này dành cho dog nhưng phù hợp cho trg hợp lúc này nên mk mạn phép dùng nốt) rồi im bặt chỉ dám tức một mình.
……
-Đến rồi. May quá!
Cô phụng phịu nhìn anh trai để xe vào rồi bc lại gần cô,
-Sao? Như cung điện đúng k?
-Nhà tù thì có. – đang sẵn tức cô trả đữa anh trai mặc cho câu nói của cô cắt tất cả hứng thú của Prince.
Cô cầm gói cơm hộp mặt nhăn nhó vừa quay ra sau **** anh trai vừa đi… Thế là…
“ BỐP”
“ BỐP”
-Á! Đ..au ! – Cô nhăn nhó rên rỉ.
Không thấy có tiếng đáp lại, cô rùng mình. Có khi nào là ma không? Lạ lùng! Sáng ban mai lấy đâu ra ma???
Gom hết can đảm ( cái này dũng cảm nha), cô ngẩng mặt lên, nhìn chằm chằm vào người đối diện, rồi dụi mắt và lấy tay
Like để ủng hộ YenBai.Mobi:
