watch sexy videos at nza-vids!
*
Wap Tai Game, Phim di động
Tải Game Miễn Phí, Đọc truyện hay
* | Game Online | Game Offline | Phim Cho Điện Thoại | Truyện Hay | GiftCode | Game Android
» Bầu Cua Online - Đổi Thẻ Điện Thoại
» Avatar Online - Ngôi Nhà Hạnh Phúc
» Mobi Army 2 Online - Game Tựa Gunny
» Phong Vân Truyền Kỳ - Công Thành Chiến
» IWIN Online - Game cờ bạc số 1
» Ngôi Làng Của Gió Nông Trại Cho Java Android IOS
» GoPet 1.3.3 - Hội Thú Chiến
» ANDROID STORE - Là kho lưu trữ các ựng dụng phổ biến và hoàn toàn miễn phí trên Android vượt trội hơn cả CHplay.

[QC] Fakesmspro.cf - Trang Fake sms, Gửi tin nhắn giả mạo

LAZADA - Mua Sắm Online
Mua sắm trực tuyến với giá rẻ nhất tại Lazada
tai Tải Về Máy

Game Mobile đẳng cấp cho dế yêu

Game Online / Game Offline / Ứng dụng
- Đăng Ngày: 12:42 - 18/06/2015
- Đăng Bởi: Nguyễn Quân
- Lượt Xem: 6184 Lượt

năm nay trời vẫn mưa, mọi năm có Thắng và Hạnh tặng quà, năm nay cũng không ngoại lệ. Hạ Vũ thấy Thắng đến, Thắng không cười đùa trêu chọc Hạ Vũ mà vẻ mặt lại trầm ngâm, buồn bã:

“Thắng đến để chào tạm biệt Hạ Vũ luôn. Mấy tuần nữa nhà Thắng chuyển vào Sài Gòn rồi, chẳng biết đến bao giờ mới được gặp lại Hạ Vũ…”

Năm đó Thắng tặng Hạ Vũ mười ba bông hồng vàng – loài hoa mà Hạ Vũ yêu thích nhất, Hạ Vũ đã ép khô cả mười ba bông và cất cẩn thận. Ngày Thắng đi, Hạ Vũ không ra ga tàu tiễn, Hạ Vũ không thích chứng kiến cái cảnh tiễn đưa, con bé sợ mình sẽ khóc trước mặt Thắng.

Lớp tám trường của Hạ Vũ được xây mới, do các phòng học cũ phải đập đi nên các khối phải thay nhau học sáng, chiều. Ba lớp A1, A2, A3 của khối tám được phân học buổi sáng, chung nhau một dãy hành lang nhỏ hẹp, khoảng sân trước mặt thì bị nguyên vật liệu xây dựng vây gần kín. Để đến được lớp học của mình, Hạ Vũ phải đi qua hành lang của lớp A1, ông trời thật tốt khi tạo cơ hội cho con bé ngày nào cũng được nhìn thấy “đối tượng” ngồi ngay bàn cuối cùng, vị trí sát cửa sổ.

Mỗi lần đến giờ trống đánh vào lớp là các bạn phải đứng dọc hành lang để xếp thành hai hàng dài, một hàng nam, một hàng nữ để đi vào. Hạ Vũ là lớp trưởng nên dĩ nhiên con bé đứng một mình ở giữa hai hàng, quay mặt đối diện với các bạn và có nhiệm vụ hô to: “Nghiêm, xếp hàng, thẳng!”. Hai hàng nam, nữ sẽ theo khẩu lệnh của Hạ Vũ mà làm, hàng nào thẳng hơn sẽ được đi vào lớp trước.

Khi Hạ Vũ đứng quay mặt lại thì ở phía bên trên hành lang lớp A1 cũng đang xếp hàng, con trai bên lớp A1 nhiều hơn con gái nên bọn chúng cứ lùi mãi, lùi mãi cho đến khi một cái lưng cao lớn đâm sầm vào lưng Hạ Vũ. Hạ Vũ đau điếng người quay mặt lại định mắng cho cái tên va vào mình vài câu thì bắt gặp ngay chính là tên họ Lại đáng ghét ấy. Cậu ta cười nhàn nhạt, không thèm xin lỗi Hạ Vũ một câu mà quay mặt đi, đứng tiến lên phía trước nói với người bạn trai đứng bên cạnh điều gì đấy.

Hạ Vũ nóng mặt, bước vội vào trong lớp. Thật không ngờ hành động ấy không biết là vô tình hay cố ý mà suốt một thời gian dài, ngày nào hàng nam của lớp A1 cũng xô đẩy nhau. Bạn trai cao lớn nhất lớp – tên họ Lại ấy liên tục bị va chạm lưng với cô bạn Hạ Vũ – lớp trưởng lớp A2 bên cạnh. Mãi cho gần đến học kỳ hai của lớp tám, lớp trưởng Thanh bên A1 quyết định đưa một số bạn nam sang hàng các bạn nữ để tránh tình trạng xô đẩy thì Hạ Vũ lại hụt hẫng, nhớ những cái “va chạm” ấy khủng khiếp.

Một lần cô giáo dạy Toán lớp A1 nghỉ ốm, tình cờ cô giáo chủ nhiệm lớp Hạ Vũ được xếp lịch dạy thay. Vừa mới trở về lớp A2, trước cả lớp cô cứ trầm trồ khen ngợi: “Hôm nay cô dạy thay bên lớp A1, bên đấy có bạn Đức Việt thực sự học Toán rất tốt. Cùng dạy trong đội tuyển Toán mà giờ cô mới phát hiện ra.”

Cô cứ khen mãi, khen mãi làm cái máu tò mò trong Hạ Vũ trỗi dậy. Giờ ra chơi Hạ Vũ vẫy tay gọi Thanh lại hỏi: “Nghe nói lớp Thanh có bạn Đức Việt học Toán giỏi lắm hả? Là ai vậy?”

Thanh tỏ vẻ thán phục: “À, Việt hả? Hồi lớp sáu, lớp bảy học cũng bình thường thôi, đột nhiên lên lớp tám lại xuất thần trở nên rất giỏi môn Toán… Kia kìa, cậu ta đang ngồi ở góc bàn cuối lớp cạnh cửa sổ đấy. Mà Hạ Vũ gặp rồi còn gì nữa.”

Hạ Vũ đưa mắt theo cái chỉ tay của Thanh và giật mình ngỡ ngàng lắp bắp: “Là… là cậu ấy sao?”

Từ một cách tình cờ cuối cùng Hạ Vũ cũng đã biết được tên người mình thầm quý mến. Cố chấp tỏ ra không thèm quan tâm, không thèm tìm hiểu nên mãi cho đến bây giờ sau hơn hai năm Hạ Vũ mới chính thức biết tên đầy đủ của chàng họ Lại kia: “Lại Đức Việt”.
Chương 2: Chương 04 – 05

Ads Thành rủ Hạ Vũ đi học thêm Tiếng Anh với cô Hoa, vì không xếp được lịch học buổi sáng do bị trùng với môn Văn và Toán nên Hạ Vũ đồng ý cùng Thành theo học thêm lớp buổi tối. Trong lớp chỉ có mười một bạn, tính cả Hạ Vũ thì là ba nam, chín nữ. Ngày đầu tiên vào lớp, người mà Hạ Vũ chú ý là Trung học lớp 8A5. Cậu ta lặng lẽ ngồi ở bàn cuối, chăm chú học, chăm chú ghi chép, thường xuyên phát biểu nhưng rất tiết kiệm lời, chẳng giao du nói chuyện với ai trong lúc giải lao. Cái hình ảnh lạnh lùng ấy đột nhiên làm Hạ Vũ liên tưởng đến Việt. Một đứa con gái ngông cuồng, bất trị trong Hạ Vũ trỗi dậy, liệu mình có chinh phục được kẻ lạnh lùng như Trung không? Nếu Hạ Vũ làm được, có nghĩa là với Việt cũng sẽ có cơ hội. Nếu không làm được thì thật là một đứa con gái kém cỏi!

Hạ Vũ đột nhiên quay sang nói chuyện với Trung rất cởi mở: “Bạn là Trung đúng không? Cùng học với nhau sao không thấy bạn nói chuyện với ai vậy?”

“Mình đang bận làm bài tập cô giao.”

“Nhưng đang trong giờ giải lao mà! Cô bảo lát nghỉ xong vẫn có thể tiếp tục làm.”

“Mình phải học, mình không có thời gian chơi.” Trung trả lời rất nhanh và cũng không ngẩng mặt lên nhìn Hạ Vũ.

“À… ai đến đây cũng để học.” Hạ Vũ nói rồi đưa tay giật mạnh lấy quyển vở Trung đang ghi ghi chép chép: “Đưa đây, mình xem bạn làm đến đâu rồi nào! Ồ, điền giới từ xong hết rồi mà sao lại bảo đang phải làm bài!”

Trung lừ mắt định giật lại quyển vở thì Hạ Vũ đã nhanh tay giơ lên cao: “Không trả, trừ khi bạn phải ra chơi cùng với tụi mình.”

Cứ như thế tuần ba buổi học, Hạ Vũ lúc nào cũng tìm cớ trêu Trung. Bạn bè trong lớp cũng hùa vào trêu hai người có tình ý gì với nhau. Đến cả cô Hoa thỉnh thoảng lại đưa ra vài đoạn hội thoại tình cảm để Hạ Vũ và Trung cùng dịch. Cô rất vui tính nên buổi học lúc nào cũng diễn ra sôi nổi. Hạ Vũ không biết Chủ nhật cô dạy thêm lớp A1 cô có vui tính như vậy không? Liệu có bạn gái nào theo đuổi Việt được cô giúp đỡ kiểu này không?

Tối đó cô Hoa mua ngô nướng về cho cả lớp ăn. Hạ Vũ tranh luôn hai bắp: “Em lấy hai bắp, giữ phần cho bạn Trung vì bạn ấy chưa đến.”

“Chết nhá, Vũ với Trung có vấn đề rồi.” Cả lớp rú ầm lên.

Hạ Vũ vênh mặt: “Có hay không có thì sao nào? Mình giữ phần cho bạn bè cũng không được à?”

Trung đến, Hạ Vũ dúi bắp ngô vào tay cậu cười điệu đà: “Phần Trung đấy, ăn đi!”

“Lần sau không phải giữ phần cho tôi như thế.”

“Thích giữ đấy, ăn hay không thì tùy!”

Tỏ ra giận dữ, Hạ Vũ ngúng nguẩy quay lên. Lúc sau nhận được tờ giấy của Trung gửi lên, viết vẻn vẹn một từ: “Sorry”. Hạ Vũ viết lại hai câu: “I want to say: I like you, like you so much!” rồi gửi trả lại.

Phía dưới truyền đến tiếng Trung làu bàu: “Vớ vẩn.”

Hạ Vũ nghe thấy hai từ “vớ vẩn” ấy thì nổi lên lòng tự ái, đã thế phải trêu cho đến cùng. Là Liên đội trưởng nên Hạ Vũ dễ dàng lấy được sổ chi đội của lớp A5, tra ra ngày sinh của cậu ấy rồi mua một chú gấu bông, viết một lá thư tỏ tình bằng tiếng Anh rồi gửi cho Trung.

Hôm sau, mấy đứa bạn cùng lớp học thêm Tiếng Anh biết chuyện. Thành vỗ vai Hạ Vũ: “Này, thằng Trung nó định trả lại quà cho bà đấy, xấu hổ chết đi được!”

Nổi giận đùng đùng, hôm sau Hạ Vũ cùng với Hạnh tìm đến nhà Trung, chỉ có ông bà Trung ở nhà, Hạ Vũ vào chào ông bà rồi lẳng lặng quan sát góc học tập của Trung. Hạ Vũ vô tình nhìn thấy hộp quà của mình đã được bóc, con gấu bông được đặt ngay ngắn trước bàn học.

“Trung là người bạn tốt, tao đã bảo rồi mà.” Hạnh thì thầm vào tai Hạ Vũ. Hạ vũ nghe xong khẽ cười thầm trong lòng.

Ngay hôm sau buổi tối đi học Hạ Vũ nhận được tờ giấy từ Trung, vẫn ngắn gọn như thế: “Hạ Vũ, đừng tin những gì người khác nói, đừng hiểu lầm Trung. Hãy đợi Trung giải thích.” Hạ Vũ đã không trả lời lại tờ giấy đấy.

Khi mọi chuyện còn mập mờ, vào một buổi học thêm, Trung lại đến muộn. Giọng cô Hoa không phải là giọng điệu hay pha trò như mọi ngày mà trầm xuống, lắng đọng: “Trung tội nghiệp lắm, bố mất sớm, mẹ ở quê làm ruộng, một mình lên thành phố ở với ông bà ngoại học tập, Trung rất chăm chỉ, các em nên giúp đỡ bạn ấy!”

Lời của cô giáo làm lòng Hạ Vũ khẽ thắt lại, lần đầu tiên trong đời, Hạ Vũ cảm thấy mình đã làm một việc cực kỳ sai trái. Trong lòng thầm nhủ có lẽ nên dừng trò chơi này lại trước khi mọi việc quá muộn. Một Hạ Vũ mềm yếu, mỏng manh xuất hiện: “Không nên đem tình cảm ra làm trò đùa được.”

Nhưng thật không ngờ, sau buổi học thêm Tiếng Anh cuối cùng để nghỉ tết âm lịch, trước mặt bạn bè Trung không hề ngượng ngùng hay ít nói như mọi ngày mà tiến về phía Hạ Vũ, nhét lá thư vào tay con bé: “Những gì cần giải thích, Trung nói hết trong này, Hạ Vũ đọc kỹ nhé! Nếu rảnh thì tết về quê Trung chơi.”

Trung trả lời thư Hạ Vũ cũng bằng tiếng Anh, chính điều ấy lý giải việc vì sao Trung phải dành nhiều thời gian cho bức thư này đến vậy. Trong thư Trung viết, ngay từ lúc Hạ Vũ giật quyển vở từ tay Trung thì Trung đã thích Hạ Vũ rồi. Trung không hề ghét Hạ Vũ, càng không xem Hạ Vũ là đứa con gái vô duyên, ngổ ngáo gì cả. Điều Trung thích chính là cá tính mạnh mẽ ấy của Hạ Vũ, hy vọng hai người sẽ thân nhau hơn. Hạ Vũ cảm thấy vô cùng day dứt:

“Hạnh ơi! Làm thế nào bây giờ? Tao không thật lòng thích bạn ấy. Thế mà tao lại đi viết thư tỏ tình. Người tao thích là Đức Việt mà!”

“Khó nhỉ? Trung cũng thích mày rồi đấy. Giờ thì phải làm sao? Nói rõ ràng là mày trêu cậu ấy à? Không

Trang: [<] 1, 2, [3] ,4,5 ,23 [>]

Like để ủng hộ YenBai.Mobi:

Từ Khoá:
4 5 6 7 8 9 10 11 12 14 16 20 21 22 23 24 25 26 28 30 31 32 33 34 35 36 37
DMCA.com Protection Status
U-ONC-STAT