|
BÁ CHỦ TAM QUỐC
Bá Chủ Tam Quốc là game chiến thuật "quốc chiến". ![]() |
tổ chức liên hoan. Lớp tôi định về nhà cô Trâm nấu gì đó.
Tôi nhìn cô Trâm, cô cũng hiểu tôi đang nghĩ gì. Cả lớp chơi vui vẻ như vậy, nếu tôi ngồi im không nói, chắc chắn sẽ rất khó coi, nhưng tôi lại không thể nói. Chính vì vậy, cô cho phép tôi vắng mặt.
Cả lớp rời đi, còn lại một mình, tôi không về nhà ngay, thơ thẩn đi đến thư viện. Ngày hôm nay, thư viện hoàn toàn vắng vẻ, người thủ thư cũng đang chuẩn bị ra về nghỉ Tết.
Tôi chọn một cuốn sách vô thưởng vô phạt, ngồi xuống đất, dựa vào kệ sách, bắt đầu đọc. Nhưng chưa được mấy trang, sách của tôi bị Minh Nhật lấy đi.
– Nghỉ ngơi đi! Lúc không phải học, nên tranh thủ nghỉ ngơi. – Nhật vừa nói vừa đặt cuốn sách lại chỗ của nó trên kệ.
Ngồi xuống cạnh tôi, cậu ta tiếp tục: Tết này cậu có định đi đâu chơi không?
Tôi đương nhiên vẫn im lặng. Sự im lặng của tôi có lẽ làm rất nhiều người cảm thấy bị coi thường, trong đó có Nhật. Cậu ta đẩy tôi ngã xoài xuống nền gạch bông, chồm người lên, mặt hằm hằm: Chẳng lẽ cậu ghét tớ đến mức một từ cũng không muốn phí phạm? – Nhật không quát lên, là vì đang ở trong thư viên.
Tôi dùng hay tay đẩy cậu ta ra, nhưng lại bị cậu ta nắm lấy. Hai tay tôi bị Nhật ghì chặt trên đỉnh đầu bằng một bàn tay. Đôi mắt nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống: Cậu làm tớ bực rồi đấy. Cậu có nói chuyện với tớ không thì bảo?
Tôi im lặng, nghiêng mặt, không nhìn vào Nhật nữa. Tôi đã không còn khả năng cảm nhận và nói chuyện nữa rồi. Cậu ta có nổi điên thế nào thì tôi cũng chỉ có nhiêu đó thôi.
Đột nhiên, một bờ môi lành lạnh, ươn ướt chạm vào cổ tôi. Tôi giật mình, định rút tay lại để đẩy Nhật ra, nhưng hai tay đã bị giữ chặt.
Nhật tiếp tục hôn lên cổ tôi, không gấp gáp, sau đó cắn thật mạnh. Tôi không thể la lên, cũng không buồn phản kháng. Tôi biết, cậu ta chỉ muốn ép tôi phải lên tiếng, ngoài ra chẳng có ý gì khác. Đây là thư viện trường, có mười lá gan cậu ta cũng chẳng dám làm bậy.
Ban đầu, cổ tôi nhột nhạt, sau đó bị day cắn hơi tê, giờ thì đau buốt. Mùi máu tanh sộc lên, mặn và nồng.
Nhật nhả cổ tôi ra, cũng buông hai cánh tay của tôi. Tôi có thể thấy trong mắt cậu ta sự giận dữ cùng cực bất lực, lại có chút mất mát, tủi thân.
Dáng người cao lớn rời khỏi tôi, ngồi dựa vào kệ sách, thở dài. Tôi từ từ ngồi dậy, tay theo quán tính chạm vào cổ mình. Máu chảy ra dính lên tay tôi, không nhiều, nhưng đỏ rực. Tôi cắn cắn môi, nhìn Nhật đang ngồi cúi đầu. Trong giây lát, tôi thật sự sững sờ. Từng giọt nước mắt nhỏ xuống vạt áo trắng, Nhật đang khóc. Tại sao lại phải khóc như thế? Cậu ta tức đến thế sao?
Nghĩ cũng tội, thôi thì không dày vò cậu ta nữa. Tôi lay nhẹ người Nhật, cậu ta vẫn không ngẩng lên, có lẽ không muốn bị nhìn thấy bản thân rơi nước mắt. Tôi đành đến quỳ xuống trướng mặt Nhật, dùng tay mình nâng đầu cậu ta lên. Nhưng Nhật ghì lại, buộc tôi phải dùng cả hai tay. Bàn tay dính máu của tôi không cẩn thận chạm lên má Nhật, một vệt đỏ loang dài trên nước da trắng như đậu hũ non, tạo nên cảm giác chân thực mà cũng thật hư ảo.
Khi tôi làm cho Nhật chịu ngẩng đầu lên, nước mắt cậu ta đã khô, chỉ còn lại đôi mắt u sầu, đen nghịt lại. Nhật nhìn tôi, ánh mắt trống rỗng, giống như vừa có cơn lốc quét qua lòng, lấy đi mọi thứ bên trong cậu ta.
Tôi nhìn Nhật hồi lâu, rồi chỉ tay vào miệng mình, sau đó bất lực lắc đầu.
– Cậu… – Nhật là người thông minh, đương nhiên hiểu ý tôi. Phản ứng của cậu ta y hệt cô Trâm, vừa xót xa, lại cũng rất nghi ngờ: Không thể nào! Một người không bị câm tại sao giờ lại không nói được? Đi bệnh viện! Chúng ta đi bệnh viện kiểm tra! – Nói rồi Nhật toan đứng lên, muốn kéo theo cả tôi cùng đứng.
Nhưng tôi ghì người lại, nhìn Nhật, rồi lắc đầu. Tôi muốn như thế này. Thực lòng tôi không muốn phải lên tiếng nói chuyện với bất cứ ai nữa. Cứ thế này, mãi mãi thế này, cũng là chuyện tốt.
Nhật ngừng lôi kéo, ngồi xuống đối diện, đem cái nhìn xoáy sâu vào mắt tôi, sau đó cất lời: Cậu vẫn còn nhớ giấc mơ du học của mình chứ?
Tôi gật đầu.
Nhật tiếp tục: Cậu muốn du học để có tương lai tốt hơn?
Tôi lại gật đầu.
– Thế không thể nói thì cậu sẽ làm gì trong tương lai?
Câu hỏi của Nhật không phải tôi chưa từng nghĩ tới. Tôi có thể làm bất cứ điều gì. Tôi tin như thế. Có rất nhiều người khuyết tật vẫn thành công đấy thôi.
– Lần đầu tiên gặp cậu, tớ bị choáng ngợp bởi vẻ tự tin và đôi mắt như luôn thách thức. Lúc đó, tớ cảm thấy, không cô gái nào trên đời này có thể đẹp bằng cậu. Tớ thích nhất là nhìn cậu đọc sách, gương mặt nghiêng nghiêng, nắng chiếu vào làm mái tóc như bừng sáng, trong đôi mắt là vô vàn kiên cường và hoài bão. Khi đó, cậu đẹp như một nữ thần. – Nhật vừa nói, tay vừa xoa nhẹ lên gò má tôi.
Tôi không tránh, cũng không gạt ra, mặc kệ cảm xúc đang dâng lên của cậu ta.
– Nhưng mà từ sau đợt tết Tây, cậu thay đổi hoàn toàn. Mắt cậu không còn sáng, nó trơ lì và trống rỗng. Cậu không còn cười nữa, gương mặt ảm đạm, cái nhìn vô hồn. Cậu yêu Ngạo Quân đến thế sao?
Tôi không gật hay lắc đầu, chỉ thinh lặng nhìn Nhật. Giá như mọi người cứ mặc kệ tôi, đừng ai để tâm đến, đừng ai nhắc cho tôi biết sự suy sụp của mình, để tôi tiếp tục tin mình chẳng sao cả. Tốt nhất là hãy cứ để tôi ngủ yên trong miền hoang hoải trống trải của riêng mình, vùi thật sâu trong lớp không khí cô tịch xung quanh, thinh lặng với cuộc đời, thinh lặng với cả chính mình. Hãy cứ mặc kệ tôi, như cách tôi mặc kệ mình. Tôi đã chẳng buồn khóc cho những bất hạnh, chẳng buồn thương xót chính mình, chẳng buồn than thân trách phận, hay một lần cố gắng níu kéo, vậy thì mọi người việc gì cứ phải xót thương tôi? Như Nhật, hay như ánh mắt bà Hạnh nhìn tôi, nó ánh lên sự thương cảm, sự bất lực. Nó như một cái tát mạnh vào mặt tôi, nhắc nhở tôi về sự đáng thương của mình lúc này.
Tôi vẫn thinh lặng, kể cả khi Nhật lại vì tôi mà rơi nước mắt, kể cả khi bờ môi cậu ấy chạm vào cổ tôi, liếm đi dòng máu nãy giờ vẫn âm ỉ rỉ ra.
Chương 22
Hôm nay chính xác là mùng mấy Tết, bản thân tôi cũng không biết nữa, chỉ nhớ từ hôm được nghỉ học, tôi ở lì trong phòng, ăn, ngủ và đọc sách. Tết nhất, công việc trên mạng cũng được nghỉ, tôi đã nhàn rỗi lại càng nhàn rỗi hơn.
Có tiếng gõ cửa, tôi nghĩ chắc lại là bà Hạnh. Không phải tôi đoán sự như thần, mà ngoài bà ta ra thì không ai có việc gì tìm tôi.
Bà Hạnh đi vào, ngồi xuống bên mép giường, nhìn tôi, rồi thở dài: Hôm nay đã mùng ba tết rồi, con không đi chúc tuổi bà con à?
Chúc tuổi bà con? Tôi làm gì có bà con. Bọn họ đã quay lưng hết khi ba tôi bị bắt rồi mà.
– Ít nhất con cũng nên xuống nhà, chào hỏi những người đến chúc tuổi. – Bà Hạnh lại thở dài.
Tôi không thể nói thì chào hỏi họ kiểu gì? Hơn nữa, tôi đâu có quen, biết ai vào ai mà chào.
– Mẹ Quân mới về, đang ngồi dưới nhà đấy. Bà ấy chưa bao giờ về đây vào dịp Tết như năm nay. Hôm nay mọi người sẽ cùng ăn cơm gia đình, tất cả phải đông đủ. Con chuẩn bị đi! – Để kết thúc màn độc thoại, bà Hạnh dứt lời liền ra khỏi phòng.
Tôi tự nhiên muốn thở dài quá. Việc phải gặp người khác làm tôi cảm thấy mệt mỏi. Nhưng biết làm gì hơn đây? Việc bà Hạnh lên gọi tôi chắc chắn là ý của ông Hùng. Dù sao tôi cũng không nên tỏ ra trẻ con khó bảo. Thôi thì thay đồ, xuống với mọi người một lúc.
Khi tôi xuống đến, mọi người đều đã ngồi bên bàn ăn. Ông Hùng ngồi nơi đầu bàn, bên phải là bà Hạnh. Một người phụ nữ ngồi bên trái ông, kế đến là Ngạo Quân. Tôi đi đến, ngồi xuống cạnh bà Hạnh, đối diện với Quân.
– Chào Minh An! – Người phụ nữ lạ cất tiếng bắt chuyện với tôi.
Tôi ngẩng lên, khe khẽ gật đầu chào bà. Bà ấy có gương mặt rất đẹp, cái nhìn hút hồn, từng đường nét ma mị câu dẫn. Ngạo Quân cũng có những điều đó, nhưng vẻ lạnh lùng và rắn rỏi lấn át đi sự yêu mị kia. Hai mẹ con họ ngồi cạnh nhau, quả thật không giới thiệu cũng biết là người nhà. Tuy nhiên, nhìn thế này, bà ấy chỉ giống như chị của Quân mà thôi, bởi trông qua trẻ và quyến rũ.
Tôi cụp mắt, không nhìn nữa, chuyên tâm ăn uống.
Khác với những cặp vợ chồng ly hôn là từ mặt nhau, ba mẹ Quân nói chuyện rất thoải mái, như hai người bạn lâu ngày gặp lại, giống như giữa họ chẳng có chung đứa con nào cả. Mẹ Quân cũng rất tự nhiên nói chuyện với bà Hạnh, như thể họ không hề có kiếp chung một người chồng, mà là chị em thân thiết.
– Minh An, mẹ cả nghe nói con học rất giỏi. – Mẹ Quân bất ngờ bắt chuyện với tôi.
Tôi giật mình, ngẩng đầu nhìn, nhất thời không biết phải làm như thế nào.
Bà ấy nheo mắt nhìn tôi, không khó chịu, chỉ là đánh giá, sau đó quay ra nói với bà Hạnh: Chị nghĩ em nên đưa An đi bệnh viện kiểm tra.
– Sao cơ? – Bà Hạnh ngỡ ngàng.
– Không lẽ em không phát hiện ra con bé không thể nói nữa? – Giọng mẹ Quân cao vút.
Dù cúi đầu, nhưng tôi có thể cảm nhận bốn con người đang nhìn chằm chằm vào mình.
– Minh An, con lên tiếng cho mẹ nghe mau! – Bà Hạnh hoang mang. Ở trước mặt ông Hùng, bà ta phải diễn vở tình mẫu tử với tôi, có lẽ sự lo lắng kia cũng chỉ là diễn.
Tôi im lặng, không ngẩng đầu, chỉ ngồi bất động.
– Minh An! – Bà H
Like để ủng hộ YenBai.Mobi:
