watch sexy videos at nza-vids!
*
Wap Tai Game, Phim di động
Tải Game Miễn Phí, Đọc truyện hay
* | Game Online | Game Offline | Phim Cho Điện Thoại | Truyện Hay | GiftCode | Game Android
» Bầu Cua Online - Đổi Thẻ Điện Thoại
» Avatar Online - Ngôi Nhà Hạnh Phúc
» Mobi Army 2 Online - Game Tựa Gunny
» Phong Vân Truyền Kỳ - Công Thành Chiến
» IWIN Online - Game cờ bạc số 1
» Ngôi Làng Của Gió Nông Trại Cho Java Android IOS
» GoPet 1.3.3 - Hội Thú Chiến
» ANDROID STORE - Là kho lưu trữ các ựng dụng phổ biến và hoàn toàn miễn phí trên Android vượt trội hơn cả CHplay.

[QC] Fakesmspro.cf - Trang Fake sms, Gửi tin nhắn giả mạo

Hồng Nhan 3Q - Cho Iphone
Hồng Nhan 3Q là gM SLG với chủ đề lịch sử tam quốc cho Iphone
tai Tải Về Máy

Game Mobile đẳng cấp cho dế yêu

Game Online / Game Offline / Ứng dụng
- Đăng Ngày: 12:01 - 01/07/2015
- Đăng Bởi: Nguyễn Quân
- Lượt Xem: 9038 Lượt

đến khi nào tôi mới có thể học được cách nói hai từ tha thứ. Có thể là một năm, năm năm, hoặc cũng có thể là cả đời. Không biết nữa!
Hãy để tất cả trở thành kỉ niệm!…..

Chap 66: Cuộc sống mới

Có người đã nói, khi một cánh cửa khép lại cũng là lúc một cánh cửa khác mở ra. Điểm kết thúc, chính là điểm bắt đầu cho một khởi đầu mới. Và tôi, cũng đang mở ra cánh cửa khác của chính mình.
***
Lục Ngạn vào mùa mưa có cảm giác thật lạ. Xanh mướt một màu. Nhìn từ xa như một bức tranh màu nước vừa mới sơn, màu còn chưa kịp khô. Ươn ướt mà tràn đầy sức sống.
“Tách” “Tách”
Tiếng máy ảnh vang lên thật khẽ, tôi đưa tay chỉnh lại khung hình, mỉm cười rồi lại tiếp tục đi. Những cánh rừng ở đây còn chưa bị phá hoại nên vẫn còn vẻ hoang sơ, bí ẩn. Vẻ đẹp mộc mạc và nguyên thủy khiến người ta không thể không tìm cách lưu lại. Tiếc là trong túi chỉ còn lại cuộn film cuối cùng, tôi tiếc rẻ đẩy chúng vào góc trong cùng rồi cất máy ảnh. Ở trên này mà hết film, chẳng biết lúc nào mới mua được. Xốc lại balo trên vai, tôi hào hứng đi về phía trước. Hai hàng cây bên cạnh trải dài, màu xanh nối liền với chân trời xa tít, cả không gian bao la bị nhấn chìm trong sắc màu dịu mắt. Không khí trong lành này đúng là khiến người ta cảm thấy dễ chịu.
Tôi dừng chân bên một tảng đá, cởi giày rồi lội xuống khe suối gần đó. Vốc nước lên mặt, cả người như tỉnh ra, không còn chút mệt mỏi sau quãng đường dài. Nước suối mát lạnh thấm vào da mặt, vị nước chạm vào đầu lưỡi có chút ngọt ngọt. Tôi đưa tay thích thú hất nước lên cao tạo thành một vòng lượn làm chú sóc trên cành gần đó giật mình chạy biến.
Thả mình xuống đám cỏ xanh mượt gần đó, tôi thư thả ngồi ngắm trời mây. Làn gió thổi qua mái tóc như một bàn tay vô hình, vừa nâng niu, vừa tinh nghịch hất tung chúng khỏi chiếc cặp màu hồng hờ hững trên tóc. Hai mắt tôi lim dim, cuối cùng ngủ gật lúc nào không biết. Lúc tỉnh dậy, xung quanh nắng đã nhạt dần. Không gian xung quanh có chút tĩnh mịch và yên lặng hơn. Tôi vội lấy đồng hồ ra xem, không ngờ mình đã ngủ được 2 tiếng, bây giờ đã là 5 giờ. Tôi giật mình, nhanh chóng đi giầy, đeo lại balo. Đến lúc lục tìm cái la bàn để đi về, tôi mới nhận ra, cái la bàn đã không cánh mà bay.
Không phải chứ? Chẳng lẽ bị rơi rồi sao? Tôi loay hoay đặt balo xuống, lục tung các ngăn để tìm mà vẫn không thấy. Điên thật. Tôi vốn bị mù đường bẩm sinh, mà đi trong này không có la bàn, có không mù đường cũng không tìm được lối ra. Trong lòng tôi nổi lên một tia hoang mang, vừa tự trách cái tật cẩu thả không bao giờ bỏ được của mình, vừa lo lắng không biết tìm đường ra như thế nào. Ngộ nhỡ bị lạc, tối nay phải qua đêm lại đây e rằng khó sống. Cho dù nơi đây có đẹp như thế nào, ban đêm vẫn ẩn chứa rất nhiều nguy hiểm, mà tôi thì lại chẳng mang theo thứ gì để qua đêm cả.
Vài tia nắng cuối ngày len lỏi qua tán cây cổ thụ rải lên lớp lá rụng cuối mùa một màu vàng nhạt, tôi vừa đi vừa nhìn trời, hi vọng cứ đi về hướng mặt trời lặn là ra được. Thế nhưng mặt trời lặn còn nhanh hơn tôi nghĩ, thoáng chốc xung quanh đã bao trùm một màu xám ảm đạm, xung quanh lại có quá nhiều cây cối, xem ra muốn ra được cũng không phải dễ. Chẳng lẽ đêm nay thật sự phải ngủ lại trong rừng? Nghĩ như vậy tôi có chút nổi da gà.
Đúng lúc đó, một loạt tiếng loạt xoạt thu hút sự chú ý của tôi. Trong đầu tôi không ngừng tưởng tượng, liệu có phải là thú dữ không? Hay là mấy bộ tộc da đỏ hay ăn thịt người trong phim? Tôi bắt đầu sợ hãi, vội vàng nép vào một gốc cây ở gần đó. Tiếng xột xoạt văng vẳng bên tai nhưng không tiến đến chỗ tôi, dường như cái thứ đó không nhìn thấy tôi. Tôi đưa đôi mắt đang núp sau lớp lá rậm rạp, cẩn thận quan sát. Ở cách tôi khoảng một trăm mét, có một người đang lúi húi trải một sợi dây thừng. Khỏi nói cũng biết tôi vui mừng cỡ nào, giống như tìm thấy cứu binh, vội vàng chạy ra khỏi chỗ nấp. Tiếng bước chân hấp tấp của tôi chạm vào thảm lá thành tiếng động không nhỏ, khiến người kia quay lại. Thế nhưng vừa thấy tôi đang chạy đến thì anh ta lại hốt hoảng, không ngừng xua tay. Miệng còn nói
– Này! Dừng lại! Cẩn thận!
Tôi vẫn không giảm tốc độ, trí não còn bận phân tích biểu hiện cùng câu nói của anh ta thì đã thấy bước chân mình dẫm phải cái gì đó mềm mềm. Còn chưa kịp xác định nó là cái gì, tôi đã rơi thẳng xuống dưới. Thân hình tôi tiếp đất một cách đau đớn, tiếp đến là một lớp rơm lẫn cỏ đã khô nhẹ nhàng phủ lên đầu. Tôi nghĩ, nhất định tình trạng hiện giờ của mình không thua một cái tổ chim. Người kia chạy đến chỗ tôi vừa mới bị rơi, lo lắng nói vọng xuống
– Cô không sao chứ?
Tôi khó nhọc nhìn lên miệng hố bên trên, đẩy lớp rơm cỏ đang che kín mặt, thấy rõ người thanh niên lúc nãy. Anh ta lại nói
– Chờ tôi một chút nhé, tôi sẽ kéo cô lên!
Nói rồi người thanh niên lấy từ trong túi ra một đoạn dây thừng khác, thả xuống cái hố mà tôi mới bị rơi xuống. Người thanh niên ra hiệu cho tôi nắm lấy một đầu dây, còn anh ta nắm đầu còn lại. Khó khăn lắm mới lôi tôi ra khỏi cái hố, nhưng cả người tôi đã dính đầy rơm rác cùng với đất cát. Còn chưa kể thương tích khi bị rơi xuống hố. Đúng là tôi chưa bao giờ hết gặp xui xẻo mà.
Người thanh niên nhìn bộ dạng thảm hại của tôi, hình như có chút buồn cười nhưng cố nén lại, hỏi
– Cô có sao không? Không bị thương chứ?
Tôi lấy tay phủi phủi đất còn dính trên người, cười cười
– Vâng! Em không sao! Cảm ơn anh đã cứu em!
Người thanh niên lắc đầu
– Ở trong này chúng tôi làm nhiều bẫy để bẫy thú rừng lắm. Cô đi không cẩn thận nên mới bị rơi xuống ấy. Chân cô còn đi được chứ?
Anh ta liếc xuống chân tôi, tôi mới bước một bước, đã thấy đau đau. Thảmrồi. Chắc tại đang chạy mà bị ngã xuống hố nên chân cũng bị trẹo theo. Tôi nhăn nhó nhìn anh, anh ta lại cúi xuống nắn nắn chân tôi.
– Chắc là bị trẹo chân rồi. Cô cố chịu một chút nhé!
– A..Vâng!
Tôi còn chưa kịp nói hết câu thì cái chân khốn khổ của tôi đã “rắc” một cái, ngoan ngoãn trở về với mấy khớp xương. Tôi đau suýt cắn vào lưỡi. Người thanh niên ra hiệu đã ổn rồi nhìn tôi, tôi còn bận thương xót cho cái chân của mình nên chỉ có thể nhăn nhó cười cảm ơn anh.
Người thanh niên thu dọn hết đống dây dợ với đồ đạc trên mặt đất cho vào một cái gùi sau lưng. Trời đã hơi tối, thấy tôi cà nhắc bước đi, anh lên tiếng
– Trời cũng sắp tối rồi, cô mau về nhà đi, ở đây nguy hiểm lắm! Mà…cô có đi được không?
Tôi lúng túng nhìn anh, lại nhìn xuống cái chân đáng thương của mình, ấp úng nói
– Chắc..chắc là được.
Anh ấy nhìn tôi một hồi, dường như suy nghĩ điều gì đó, đưa tay chỉ về phía xa xa
– Tôi là Hoàn. Nhà tôi cũng ở gần đây, nếu cô không ngại, có thể đến đó. Tôi có một ít thuốc có thể giúp chân cô bớt đau.
Tôi như chết đuối vớ được cọc. Vui mừng cảm ơn anh. Hoàn giúp tôi cầm cả balo rồi dẫn

Trang: [<] 1, 80, 81, [82]

Like để ủng hộ YenBai.Mobi:

Từ Khoá:
4 5 6 7 8 9 10 11 12 14 16 20 21 22 23 24 25 26 28 30 31 32 33 34 35 36 37
DMCA.com Protection Status
U-ONC-STAT