|
LAZADA - Mua Sắm Online
Mua sắm trực tuyến với giá rẻ nhất tại Lazada ![]() |
lớp phó nhanh nhảu bước lên bảng và nháy
mắt với gã. Nhún vai, gã quay bước trở lại chỗ ngồi. Trong lúc đó,
ánh mắt của gã không hề liếc đến nhỏ Nhã ngồi phía sau mình dù
chỉ một cái.
Tay cầm cuốn vở của mình định đưa cho gã, nhỏ bỗng
nhiên dừng lại, vì lúc này gã đã quay sang nói chuyện với cô nàng
Đan ngồi cạnh mình một cách rất vui vẻ, có vẻ như không hề quan tâm
đến việc chép phạt lại bài.
Ánh mắt của nhỏ ảm đạm hẳn, cười chua chát thu tay
lại.
“Có vẻ như hắn quá ngốc thì phải nhỉ? Hay là cả
hai người đều quá ngốc?”
Bên cạnh nhỏ vang lên một giọng nam trầm thấp. Nhỏ
ngẩng đầu nhìn lên, vừa vặn bắt gặp nụ cười đầy ẩn ý của Tuấn.
“Bạn cũng vậy thôi, Tuấn à… Tránh né, không phải là
điều tốt đẹp gì đâu.”
Lời của nhỏ nói khiến gương mặt luôn mang vẻ cười
đùa của Tuấn dần phai hẳn đi. Hắn… dường như cũng quá ngốc thì
phải? Nhưng có thật là đối mặt với sự thật có thể làm thay đổi được
gì không? Hay nỗi đau đã cố chôn giấu tận sâu trong trái tim ấy lại
ngày càng đau rát?
Hắn bỗng nhớ đến cô bé ngây thơ năm xưa, quấn quít
bên mình như một chú chim nhỏ, lòng không hiểu sao lại cảm thấy thật
khó chịu…
Chương 2
Ba Năm… Kết Thúc Rồi…
“Chào bạn, mình là Sơn, rất vui được làm quen. Nhã
vẫn thường hay nhắc về bạn lắm.”
Một tên bảnh trai lái chiếc Honda Zoomer-X dừng lại
trước gã. Phía sau hắn là Nhã, đang nhìn gã bằng một loại ánh mắt
phức tạp. Lúc này đã là sau tan trường hơn mười phút, khi mà gã vừa
chen lấn xong để lấy cho được chiếc xe đạp cà tàng của mình từ trong
bãi gửi chật như nêm cối.
Gã không nói gì, chỉ lạnh nhạt gật đầu, thậm chí
còn không có ý đưa tay để bắt lại tay tên Sơn kia vừa đưa ra.
“Vậy thôi, khi nào có dịp mình sẽ rủ bạn đi đâu đó
nói chuyện chơi. Giờ thì chào nhé, hẹn gặp lại.”
Tên Sơn rất ưu nhã thu tay lại, không có chút nào tỏ
vẻ phật ý vì hành động bất nhã vừa rồi của gã và nói. Sau đó,
hắn đưa cho nhỏ một chiếc nón bảo hiểm và vẫy tay chào gã. Chiếc xe
có giá trị không hề nhỏ của hắn dần len vào dòng người đông đúc
trên con đường quốc lộ, rồi sau đó biến mất khỏi tầm mắt gã. Cái
cuối cùng mà gã thấy, đó chính là cái nhìn có chút ai oán của một
ai đó. Nó làm cho gã cảm thấy khó chịu lạ thường.
“Lỗi, đi thôi nào.”
Giọng một người con gái vang lên phía sau gã.
“Đan này, thật sự mình rất ngốc phải không?”
Gã chầm chậm quay lại, ngắm nhìn người con gái xinh
đẹp vẫn hay bị thằng Tuấn gọi là điệu đà kia, trầm thấp hỏi. Lúc
này đây, người con gái ấy chẳng có chút gì như những biểu hiện thường
ngày cả. Gương mặt đẹp với mái tóc dài để xoã bây giờ mang theo một
vẻ đẹp giản dị lạ lùng, đôi mắt to tròn đượm lên một nét buồn bã
khó hiểu.
“Không phải, mà chỉ là vì cậu đang sợ thôi.”
“Sợ? Mình sợ gì chứ?”
Gã quay đầu đi, ngắm nhìn dòng người tấp nập bên
dưới, gượng cười hỏi.
“Cậu hiểu mà, phải không? Kể từ lúc cậu từ chối
mình vào lần đó, cậu đã biết rồi.”
Đan đưa tay vén vài sợi tóc vừa rũ xuống mắt, cười
buồn nói.
“Ha! Được rồi… Mình về thôi…”
Ngẩn người nhìn về phía chiếc xe của Sơn vừa biến
mất, rồi gã bật nói, đưa tay vỗ nhẹ lên ghế sau. Đan lặng lẽ nhìn
gã, rồi rất vâng lời gật đầu, ngồi lên ghế sau, hai tay ôm chặt lấy
hông gã.
“Ba năm… Kết thúc rồi…”
Theo gió, tiếng thở dài như một gợn sóng khẽ lan ra,
rồi chìm ngay vào thanh âm huyên náo của một cuộc sống mà tại đó quá
khứ không thể nào có thể quay trở lại…
“Mày là Lê Lưu Lỗi, lớp B7 trường Xuân Lộc?”
Sau khi chở Đan về, gã ghé quán net Cao Tốc như
thường lệ. Nhưng hôm nay gã vừa đi tới đầu đường thì đã bị một nhóm
thanh niên chặn lại. Gã không biết chúng là ai, nhưng có vẻ như cũng
không phải là dân lương thiện gì.
“Là tao, bọn mày là…?”
Gã bước xuống xe, dựng nó sang hàng rào ở bên cạnh,
nhíu mày hỏi.
“Không có gì… Chỉ là thay mặt một người bạn tặng cho
mày món quà gặp mặt thôi.”
Tên cầm đầu, một gã cao gầy tóc nhuộm vàng chói
nhếch môi nói.
“Quà gặp mặt? Tao cũng được ưu ái quá nhỉ?”
Gã cười nhạt, đút hai tay vào túi, ung dung hỏi.
“Ra chỗ kia nói chuyện chứ?”
Tên tóc vàng nhún vai, hất đầu vầ phía bãi đất
trống ở phía xa.
“Nếu tao không muốn?”
“Mày có thể thử. Bảy thằng đàn em tao dạo này hơi
bị nóng tính, nếu mà mày còn dài dòng thì không biết chúng sẽ làm
gì mày đây? Nếu muốn được “ưu đãi” thì nên nghe theo lời tao. Có lẽ
sau đó mày còn lết về nhà được. Haha!”
Bảy tên phía sauhắn bật cười, hưng phấn bẻ tay rôm
rốp, hướng về gã ném ra những cái nhìn đe doạ. Gã híp mắt, rút tay
ra khỏi túi quần, nhìn tám tên đang áp lại gần mình, môi vẫn mỉm một
nụ cười nhàn nhạt.
“Đi thôi. Chỉ hi vọng là bọn mày sẽ không hối hận.”
Vứt lại một câu đe doạ, gã quay người bước về bãi
đất trống.
“Theo nó.”
“Đầu vàng” vung tay lên. Bọn hắn cùng gã bước nhanh
tới nơi “vắng vẻ, dễ giải quyết kia”.
Nơi bãi đất trống, tám tên lưu manh vây lấy gã, dáng
vẻ có chút dữ tợn nhìn chằm chằm vào gã. Tên đầu vàng lúc này
lấy từ trong người ra một thanh sắt, to chừng ngón cái và dài gần một
mét, chỉ chỉ vào gã và nói:
“Tốt nhất là an phận chịu chút đòn đau đi, bọn tao
cũng không được nhờ vả để lấy đi tay hay chân của mày đâu nên cứ yên
tâm. Nếu không đừng nói sao tao không cảnh cáo trước.”
“Thằng nào thuê bọn mày tẩn tao? Thằng Long Gù hay
Thanh Sấu?”
Gã vẫn giữ vẻ bình thản hỏi.
“Đánh nó!”
“Đầu vàng” bỏ ngoài tai câu hỏi của gã và hét lên.
Bảy tên lưu manh hung ác từ từ vây chặt lấy gã. Lúc này, hiển nhiên
là gã phải chịu đòn đau rồi.
Bỗng gã giật mình nhớ lại, lúc rời đi, trên môi tên
Sơn kia đã thoáng nở một nụ cười rất cay độc. Nhỏ Nhã không thấy
điều đó nhưng gã vẫn nhạy cảm nhận ra được. Nụ cười đó, là nụ cười
vui sướng khi thấy kẻ khác gặp nạn.
“Thằng khốn…”
Gã dữ tợn thì thầm. Ánh mắt đảo ra phía sau bọn
lưu manh, gã cáu tiết nói:
“Bọn mày tới trễ quá đó!”
“Thằng này! Vừa nhận được tin nhắn của mày là tao
lập tức dẫn bọn nó chạy đến đây ngay đấy. May cho mày là tụi tao ở
ngay trong quán net chứ nếu không thì… Haha…”
Từ đầu bãi đất trống vang lên tràng cười khả ố của
tên Tuấn. Phía sau hắn, sáu, bảy tên thanh niên dáng vẻ nịnh bợ vội
vàng đi theo sau.
Tên đầu vàng ngẩn ra khi nhìn thấy gã có tiếp viện,
gương mặt đầy mụn của hắn nhanh chóng sa sầm lại. Lúc này hắn chợt
nhớ tới hành động đút tay vô túi quần của tên kia, hàm răng bỗng
nghiến lại thành một nụ cười dữ dằn. Liếc mắt nhìn những thằng còn
bự con hơn bên mình đi phía sau tên kia, hắn liếm liếm môi, lành lạnh
nói:
“Bọn mày đừng có nhiều chuyện xen vào việc của bọn
tao. Nếu không, sau này có hối cũng không kịp đó.”
“Nếu tao vẫn muốn xen vào?”
Tên Tuấn thờ ơ hỏi lại, đưa tay ngoáy ngoáy lỗ tai
mình, dáng vẻ rất lông bông.
“Tụi tao đi theo anh Bá.”
“Đầu vàng” lạnh lùng nói, nhưng vẫn không giấu đi được
sự đắc ý trong giọng điệu của mình. Anh Bá, cái tên ấy
Like để ủng hộ YenBai.Mobi:
