![]() |
Speed Video Downloader - Android
Tải Video Từ Youtube Nhanh Và Miễn Phí ![]() |
giữa năm sáu cục kim loại đủ hình thù.
Tôi buồn cười chỉ vào cục màu đen như bao diêm.
-Điện thoại di động của tương lai đấy à?
-Không, đây mới là điện thoại.
Hắn nói rồi gỡ trên dái tai ra một viên tròn nhỏ như khuy áo. Rồi hắn chỉ cái vật hình bán nguyệt như cái đo độ của học sinh:
-Còn đây là máy thu phát tín hiệu cao tần, kiêm máy chiếu phim 6D.
Tôi cười ha ha:
-Hay đấy, thế có phim gì hấp dẫn chiếu tôi xem với. Thử cảm giác làm người đầu tiên trên thế giới xem phim 6D cái nào.
Sumô lườm tôi hờn dỗi.
-Cái chỗ lạc hậu này, làm gì có năng lượng phù hợp để khởi động.
-Ồ, chắc nó hoạt động bằng năng lượng hạt nhân à? thế thì có khi cậu phải sang Nhật Bản hoặcIranmột chuyến rồi. Bên ấy năng lượng hạt nhân sẵn lắm. Ra đường cứ gọi là lượm khoáng Uranium chọi nhau ầm ầm.
Sumô nhìn tôi hãi hùng:
-Đúng là thời đại lạc hậu. Vẫn còn dùng đến thứ năng lượng nguy hiểm ấy.
Tôi bĩu môi.
-Phải rồi, chắc 150 năm sau người ta chỉ dùng năng lượng tâm linh để điều khiển mọi loại đồ vật.
-Năng lượng tâm linh không phải ai cũng sử dụng được. Nó tạo ra nhiều hiệu ứng không mong muốn nên vẫn đang trong quá trình nghiên cứu, chưa được phổ biến rộng rãi.
Nói rồi hắn lại chúi mũi vào mấy cục sắt tinh xảo mà hắn mang theo. Tôi ngắm nghía hồi lâu cũng chán bèn hỏi.
-Thế bao giờ cậu định trở về đấy? Đến được mà đi không được à? Giống con lươn chui vào ống trúm thế nhỉ?
Sumô nhìn tôi, khá tuyệt vọng.
-Lực lượng bảo an sẽ sớm đến đưa tôi về.
Lúc trước hắn nói những điều này một cách rất quả quyết, nhưng sau cả tháng trời quay cuồng với lò bánh mỳ mà tuyệt nhiên không có động tĩnh gì từ Thế giới tương lai, sự hùng hổ của hắn dường như cũng xẹp bớt.
Tôi vẫn nửa tin nửa ngờ về gốc tích thực sự của Sumô, nhưng việc ấy cũng không có gì là quan trọng lắm. Liệu nếu bán hắn cho một toà soạn báo hoặc một chương trình truyền hình thì sao nhỉ, tôi sẽ được một món hời hay người ta sẽ tống nốt cả tôi lẫn Sumô vào viện tâm thần đây.
-Thôi làm cái gì thì làm rồi xuống ăn cơm.
Sumô hãi hùng khi nghe câu ấy, rồi nói với tôi giọng van nài:
-Tôi không ăn cơm được không?
-Chết đói ráng chịu.
-Hệ tiêu hoá của tôi vẫn chưa thích nghi mà.
Những ngày đầu mới tới, mỗi bữa Sumô dốc ba lọ ba màu ra ăn ba viên trong đó, nói rằng đã đủ chất đường, đạm và xơ rồi, nên không cần ăn cơm. Về vấn đề này tôi không có ý kiến gì, dù sao cũng là bớt tiền gạo, đỡ tốn đồ ăn. Nhưng hai hôm trước lọ lương thực của hắn đã dùng cạn, cuối cùng phải lê lết tới bàn ăn.
Cả ngày hôm đó hắn ôm cái nhà vệ sinh. Không phải tôi dùng đồ ăn thiu thừa gì đãi hắn, mà vì hắn nói thức ăn quá “thô”, hệ tiêu hoá của hắn chuyên sử dụng đồ ăn “tinh” nên bị đào thải. Biết làm sao đây? Tôi lấy đâu ra năng lực “tinh hoá” cái đống rau dưa cơm thịt ra từng viên như kẹo cho hắn xơi được.
Vì vậy mỗi bữa hắn vẫn phải ngồi vào mâm, nhai nhai nhai suốt cả nửa ngày nát từng cọng rau và từng hạt cơm chống đói. Ông tôi thi thoảng mỉm cười nhìn hắn không nói gì, còn tôi thì ăn ào ào cho xong còn đi làm nốt đống bài tập hè, thời gian đâu ngồi ngâm nga giai điệu tinh thô với hắn.
Sumô vác cái mặt phúng phính nay đã hiện lên vài nét tiều tuỵ xuống bàn ăn, thấy món rau muống luộc, canh cải và thịt kho, mặt lại héo đi một chút. Cuối cùng tôi bê ra một tô cháo, đẩy đến trước mặt hắn.
-Phần của cậu đây.
Sumô lấy thìa nhấm nháp chút cháo trong tô, khuôn mặt sáng ngời lên hạnh phúc.
-Ngon quá, chết mất!
Hai ông cháu tôi quay qua nhìn nhau cười khổ. Thế là đến bữa tôi với ông ăn cơm, đồng thời mua về một phần cháo dinh dưỡng cho trẻ tập ăn về cứu đói cho Sumô. Có lẽ được bồi bổ bằng cháo dinh dưỡng hơn hẳn đồ ăn thô, nên Sumô làm việc cũng có hiệu quả hơn chút ít, trong lò hạn chế gây đổ vỡ hơn mọi khi và thi thoảng còn phụ tôi được này kia
Năm học mới bắt đầu, tối ấy tôi treo bộ áo dài phẳng phiu lên để ngày mai khai giảng. Nghĩ lại buổi chiều đi chợ ghé vào tiệm may lấy được bộ đồ nên tôi chạy qua gác xép, giơ ra cái túi trước mặt hắn. Tên mập lấy cái túi ra, ngạc nhiên:
-Cái gì đây?
-Quần áo chứ cái gì, phải đặt may riêng cho cậu đấy.
Tôi nhớ lại lúc lấy áo về cô thợ may cứ thắc mắc mãi, còn đoán rằng tôi đặt may áo cho hình nộm hoặc ông bù nhìn trưng bày nào đó. Sumô lắc đầu.
-Tôi có áo mặc rồi, không cần đâu.
Sumô lúc tới đây trên người chỉ độc một bộ quần áo. Hắn nói chất liệu vải dệt sanspierenano đó siêu mịn, hơn nữa lại giữ ấm vào mùa đông, mát mẻ vào mùa hè, rồi tích hợp nhiều tiện ích khác. Ví dụ hắn chỉ thả vào nước vò vò mấy cái, sau đó treo lên, thì toàn bộ bụi bẩn cũng theo đó mà đi. Dù có dầu mỡ hay vết bẩn cỡ nào (kể cả đợt máu me tai nạn lần trước) chỉ cần hai vò là sạch tinh. Phơi lên năm phút sau là có thể mặc vào, vì nó đã không còn ẩm nữa. Đúng là một chất liệu thần kỳ.
Tuy nhiên để hắn mặc mãi một bộ quần áo như thế, tôi cũng thấy hơi ái ngại, nên đành bỏ tiền ra mua một miếng vải khổ siêu rộng và siêu giãn, may cho hắn bộ quần áo mới. Vậy mà giờ hắn lại chê. Đúng là phí cả tiền.
-Mai tôi phải đi học rồi. Ở lò bánh cậu chú ý giúp ông tôi một tay nhé.
Sumô nhìn tôi, ngơ ngác một lúc lâu sau đó hỏi.
-Cậu cũng phải đi học sao?
-Chứ cậu thì không à? À, hay là trốn học mới leo lên máy thời gian chạy về đây?
Tôi chỉ tính chọc hắn một câu, ai ngờ hắn lại gật đầu.
-Đúng vậy, tôi trốn viện nghiên cứu ra. Bây giờ mới thấy thật ân hận.
Trước đây tôi hỏi Sumô vì sao trở về quá khứ, hắn luôn im tịt không nói. Tôi ngờ rằng hắn đã làm một việc gì sai trái lúc còn nhỏ, cho nên muốn quay trở lại để sửa chữa. Mà việc đã làm sai tới nỗi phải lên máy thời gian đi sửa thì chắc là nghiêm trọng lắm, nên tôi cũng không nghĩ điều tra thêm. Ai dè giờ hắn lại bảo rằng vì hắn ngại đi học.
Tôi cong môi lên gạn.
-Trời, chứ cậu học lớp mấy rồi? Trốn học kiểu gì hay quá vậy?
-Tôi là nghiên cứu sinh năm cuối khoa BCA học viện nghiên cứu liên Á.
Đừng nói đến cái học viên liên Á lạ lẫm tôi chưa từng biết tới kia, riêng cái ngành học của hắn cũng thật là mới mẻ.
-Không phải cậu nói năm nay mới mười tám sao? Vậy mà nghiên cứu sinh năm hai gì? Đừng có xạo nữa đi ông nội.
Sumô lúc này ra vẻ kẻ cả, liếc xuống tôi một cái như kiểu tôi ngớ ngẩn nhất trần đời.
-Ở chỗ tôi, phân loại cá thể và khu nghiên cứu theo gene và năng lực. Bất kể cậu bao nhiêu tuổi, chỉ cần có trình độ và mã gene tốt là có thể học ở đâu cũng được.
Tôi nhíu nhíu mày:
-Thế còn BCA là rốt cuộc học cái gì? MBA hả?
-Là BioChemArt – sinh hoá mỹ thuật.
Nghe chẳng liên quan gì đến nhau. Thấy ánh mắt hoài nghi của tôi, hắn lại càng ra chiều coi thường hơn.
-Cậu nên biết, các thiên tài về ngành khoa học tự nhiên hoặc khoa học xã hội là vô cùng nhiều. Nhưng những thiên tài vừa nghiên cứu khoa học tự nhiên, vừa có khiếu thẩm mỹ tinh tế lại chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Như đụng tới vấn đề nhột nhạt bấy lâu, Sumô bắt đầu liến thoắng.
-Mẹ tôi vốn mang gene chuyên về sinh nghiệm, còn bố tôi mang gene chuyên về thẩm mĩ. Nên tôi kết hợp được cả hai thành phần trội này, do đó, gene của tôi, đặc biệt chất lượng.
Tôi phì ra cười.
-Nghe cứ như hàng sản xuất hàng loạt chất lượng cao ấy nhỉ?
Sumô bực tức nhìn tôi.
-Không phải cứ gene bên XX là sinh nghiệm kết hợp với gene XY là thẩm mĩ thì nhất định sinh ra đời F1 tiêu chuẩn như tôi đâu. Ngay cả em trai tôi, nó vẫn chỉ thừa hưởng trí thông minh logic chứ không có thành tố quyết định tư duy trừu tượng như tôi. Tôi là cá thể nằm trong tỷ lệ một trên hai triệu ba trăm mười lăm trường hợp.
Tôi nhìn Sumô một lượt từ đầu tới chân, sau đó nhớ lại hình ảnh tôi từng xem về kỷ lục cân nặng trên thế giới, sau đó gật gù.
-Cậu không phải một trên hai triệu mà là một trên hai tỷ.
Sumô trừng mắt quay lưng lại với tôi, lại hí hoáy với năm sáu cục kim loại vô dụng của mình. Tôi lò dò tới bên cạnh hắn, lại hỏi.
-Vậy là cứ gene tốt, tức khắc được nhận vào trường điểm, bất kể thực tế cậu giỏi hay dở.
-Gene đã chuẩn thì đương nhiên là giỏi rồi. Chẳng qua tôi không thích học mà thôi.
Mặt Sumô đỏ gay đỏ gắt, con mắt đã híp nay lại càng híp hơn. Tôi bĩu môi nhìn hắn, sau đó đi ra ngoài.
-Thảo nào, nghiên cứu sinh khoa BCA của học viện liên Á, tới cơm còn chẳng ăn nổi, phải ăn cháo của con nít. Đúng là gene tốt toàn người siêu phàm.
Vào năm học, tôi cực kỳ vui. Tôi không phải kiểu học sinh con ngoan trò giỏi hè về nhớ thầy mong lớp. Nhưng vừa đầu năm học mới, cô giáo chủ nhiệm xếp chỗ ngồi tôi lại ngồi cùng bàn với lớp trưởng.
Lớp trưởng lớp 12A6 của tôi – Sơn, nếu dùng một từ để mô tả, đó là siêu đẹp trai. Chỉ qua một mùa hè không gặp, bạn ấy đã trở nên dễ thương hơn tôi nhớ. Tuy ngoài mặt tôi làm ra vẻ bình thản, nhưng trong lòng thì kịch liệt đấu tranh lắm. Vừa sung sướng vì được kề vai sát cánh với người mình đã thích từ lâu, vừa chuẩn bị tinh thần đối phó với hai mươi mốt ánh mắt ghen tỵ của mấy cô bạn khác trong lớp chiếu về phía tôi.
Buổi học đầu tiên trôi qua
Like để ủng hộ YenBai.Mobi:
