watch sexy videos at nza-vids!
*
Wap Tai Game, Phim di động
Tải Game Miễn Phí, Đọc truyện hay
* | Game Online | Game Offline | Phim Cho Điện Thoại | Truyện Hay | GiftCode | Game Android
» Bầu Cua Online - Đổi Thẻ Điện Thoại
» Avatar Online - Ngôi Nhà Hạnh Phúc
» Mobi Army 2 Online - Game Tựa Gunny
» Phong Vân Truyền Kỳ - Công Thành Chiến
» IWIN Online - Game cờ bạc số 1
» Ngôi Làng Của Gió Nông Trại Cho Java Android IOS
» GoPet 1.3.3 - Hội Thú Chiến
» ANDROID STORE - Là kho lưu trữ các ựng dụng phổ biến và hoàn toàn miễn phí trên Android vượt trội hơn cả CHplay.

[QC] Fakesmspro.cf - Trang Fake sms, Gửi tin nhắn giả mạo

LAZADA - Mua Sắm Online
Mua sắm trực tuyến với giá rẻ nhất tại Lazada
tai Tải Về Máy

Game Mobile đẳng cấp cho dế yêu

Game Online / Game Offline / Ứng dụng
- Đăng Ngày: 09:42 - 18/06/2015
- Đăng Bởi: Nguyễn Quân
- Lượt Xem: 4292 Lượt

Tôi không thích nằm ì trên giường. Tôi có một thói quen là khi thức dậy rất ồn ào. Cao Phi bị tôi đánh thức xong luôn chằm chằm nhìn tôi, ánh mắt như dao, lời nói như tên, chỉ sợ tôi không thương tích đầy mình, anh nói: “Hà tiểu thư cô rỗi rãi như vậy, chẳng lẽ ngay cả thời gian nghĩ cho người khác cũng không có à?”

Lúc trước tôi đã từng nói, tôi sợ anh gọi tôi là Hà tiểu thư, lạnh nhạt mà mất tự nhiên, châm chọc mà bài xích. Tôi nở nụ cười, vô cùng tươi tắn. Tôi tin chắc nụ cười của mình có thể lấn át cả ánh mặt trời sớm mai, chỉ là dù chiếu sáng đến thế nào cũng không chiếu tới được trong lòng anh. Tôi dán sát vào người anh: “Đánh thức anh à? Về sau em sẽ chú ý một chút, anh cứ ngủ đi, em đi chuẩn bị bữa sáng.” Sau đó trao cho anh nụ hôn buổi sáng. Mà anh mỗi lần đều híp mắt, lau sạch nước miếng của tôi, bực bội quay đầu ngủ.

Hôm nay có lẽ do âm thanh của tôi không lớn, không đánh thức Cao Phi, anh vẫn đang say giấc, cánh tay trần đặt trên nệm, quay lưng về phía tôi ngủ. Tôi khẽ khàng ngồi dậy, thò nửa người ra nhìn anh. Tôi nhìn thấy gương mặt đó, lại không thể kiềm chế, cẩn thận rướn người, nhẹ nhàng cúi xuống hôn, trong lòng hét to: “Cao Phi, em yêu anh, không có ai sẽ yêu anh hơn em.”

Hôn xong, tôi hài lòng thỏa mãn.

Rời giường chuẩn bị bữa sáng cho anh.

Cao Phi thích nhất là mì trộn thơm phức, một nắm mì, một chút bơ đậu phộng đã có thể khiến anh hài lòng, tôi nhớ lần đầu tiên lấy danh nghĩa bạn bè hẹn anh, tôi vốn đang ngồi ở bàn đặt trước trong khách sạn tốt nhất thành phố, đợi ăn một bữa thật ngon với anh.

Nhưng Cao Phi của tôi chính là đáng yêu như thế, lịch sự lễ phép như thế, biết nóng biết lạnh như thế, quan tâm người khác như thế, không kiêu ngạo sĩ diện, không xấu hổ, không ra vẻ. Anh đứng trước mặt tôi, áo trắng quần tây, đơn giản gọn gàng. Anh nhìn đại sảnh khách sạn xanh vàng rực rỡ cười: “Hà tiểu thư, hay là chúng ta đừng ăn ở đây đi.”

Tôi đang say mê đắm chìm trong nụ cười của anh, lại nghĩ là anh muốn từ chối, vội vội vàng vàng nói: “Không sao, không sao.”

Vô cùng khẩn trương.

Nhưng Cao Phi vẫn ga lăng như cũ, “Cũng không phải ăn cơm với sếp, cần gì lãng phí như thế, khéo ăn xong bữa này cũng đi mất nửa tháng lương của tôi với cô đấy. Chúng ta đi tìm chỗ nào ăn đơn giản thôi. Đương nhiên nếu như đây là Hà tiểu thư dùng danh nghĩa nhân viên công ty với đơn vị công tác ăn cơm với tôi thì tôi sẽ chiều theo ý cô.”

A, bạn xem, Cao Phi, làm sao anh có thể không khiến cho lòng em rung động được. Anh cũng biết rằng em, người trước mặt anh đây, dù cho một năm 365 ngày, ngày nào cũng mời anh ăn bữa cơm xa xỉ như thế cũng không thể phá sản được. Cho nên Cao Phi, em yêu anh cũng có một phần lỗi của anh, nếu như anh không ưu tú như thế, nếu như lúc đó anh có thể thô bỉ, tục tĩu như tất cả bọn đàn ông trên thế giới này, em cần gì phải yêu anh, cần gì phải bất chấp thủ đoạn lấy anh.

Mì trộn mặc dù đơn giản nhưng cũng không dễ làm. Lúc tôi mới bắt đầu làm món này, có khi cũng phải tốn mất gần trăm cân mì sợi để tập thử. Mỗi ngày không có việc gì làm, nghiên cứu món ăn Cao Phi thích nhất đã trở thành thú vui duy nhất của tôi.

Đều nói quen tay hay việc, ông trời cũng không phụ người có lòng. Mì tôi làm, mặc dù Cao Phi chưa bao giờ khen ngợi, nhưng có thể từ cảm xúc hiếm hoi trên khuôn mặt anh nhìn ra được anh coi như hài lòng.

Làm mì trộn phải chú ý hai điều, đầu tiên là cách làm sao cho sợi mì ngon vừa miệng, thứ hai là bơ đậu phộng phải giữ nguyên được hương vị ban đầu, phải làm đến khi mì có mùi thơm phức mà không ngấy dầu mỡ. Mì sợi thì tôi luôn chọn loại mì tốt nhất, nhưng phải nắm vững được thời gian và độ lửa to nhỏ. Nếu để quá mì sẽ nhão, ăn như hồ dán, nhưng nếu vớt mì ra quá sớm cũng không được, quá cứng, ăn khô không khốc.

Về phần bơ đậu phộng, để đảm bảo tươi ngon, tôi luôn luôn tự làm. Đặt nóng chảo trên lửa vừa sau đó cho một lượng vừa đủ dầu ăn với hột đậu phộng, đảo đều đến khi gần như toàn bộ hột đậu phộng đổi màu vàng óng thì để nguội. Trộn hột đậu phộng với đường, vừng bỏ vào máy xay xay nát đến khi đặc quánh trơn mịn

Lúc bắt tay làm tôi có cảm giác như không phải mình đang làm một bát mì, mà là hoàn thành một tác phẩm nghệ thuật, chứa đựng trong đó tất cả tình yêu nồng nàn tôi dành cho Cao Phi. Tôi không còn cách nào khác để biểu đạt, ngoại trừ mỗi ngày không ngại làm phiền người ta nói “Cao Phi, Cao Phi, em yêu anh”, tôi cũng chỉ có thể làm những thứ này.

Ước lượng tốt thời gian, một đĩa mì trộn thơm ngon màu vàng khảm hoa được đặt trên khay sứ, tỏa hương thơm lừng bốn phía, không trang trí thêm gì cả bởi vì Cao Phi không thích hành tỏi, kể cả hành lá cắt nhỏ tôi cũng không rắc thêm.

Để khay xuống, tôi về phòng ngủ lấy đồ uống, lúc đi ra thì Cao Phi đã đứng trong phòng ăn, tay trái đang bận cài cúc áo sơ mi bên tay phải, cũng không nhìn tôi mà là nhìn chằm chằm đĩa mì trộn, rồi kéo ghế ra ngồi xuống. Tôi đặt đồ uống xuống trước mặt anh, hy vọng anh có thể khen ngợi vài câu. Ở thành phố A, người có thể khiến tôi cam tâm tình nguyện xuống bếp chỉ có mình anh, khiến tôi tình nguyện chịu đựng thiếu ngủ thật nhiều cũng chỉ có anh.

Kỳ thật tôi vốn không cần làm những việc này. Lúc mới kết hôn, cha tôi cũng không tiếc tiền thuê rất nhiều người giúp việc, sinh hoạt hàng ngày cơm nước giặt giũ, từ trong ra ngoài, đều có thể chăm lo cho tôi chu đáo. Hai mươi năm, tôi lần đầu tiên rời nhà, cha tôi vốn cưng chiều con gái như mạng sống làm có thể chịu được đứa con cưng của mình sớm hôm vất vả.

Nhưng tôi lại không đồng ý, sa thải hết tất cả mọi người. Cao Phi, trên thế giới này em chỉ muốn có anh, cũng tình nguyện vì anh làm một Hà Du Cẩn mà anh muốn.

Anh có bao giờ nghĩ, em làm như vậy, chẳng qua chỉ vì một lời nói tốt đẹp của anh.

Nhưng Cao Phi lại không cho, đặt đũa xuống, bộc lộ rõ ràng không bằng lòng khi tôi cứ nhìn anh không chớp mắt như thế: “Hà tiểu thư, sáng ngày ra có chuyện gì muốn sai bảo à?”

Thời gian gần đây số lần anh gọi Hà tiểu thư càng ngày càng nhiều, tôi bất giác có nỗi hoảng sợ không rõ từ đâu, lắc lắc đầu, nuốt nước mắt chảy trở về trong lòng, ngồi xuống đối diện với anh lại ngẩng đầu và cười: “Không phải. Cao Phi, anh chẳng lẽ không nếm được hôm nay mì trộn có vị gì khác sao?”

Anh nhìn tôi bực mình lắc đầu: “Không!”

Tôi chỉ ậm ừ mấy tiếng. Tôi bỏ dấm ăn thay xì dầu, Cao Phi tại sao lại không biết có sự khác biệt vậy, hay là ở bên tôi lúc nào cũng chán phèo nhạt nhẽo, bất kể thức ăn nào cũng chỉ có một hương vị.

Rất nhanh chóng, Cao Phi đã ăn xong rồi, vội vàng trở về phòng ngủ thay quần áo. Tôi cũng không để ý đĩa mì của mình, đi theo. Lúc mở cửa, Cao Phi vừa vặn đang thay quần tây, cả người từ trên xuống dưới chỉ độc một cái quần lót trắng. Anh nhìn tôi một cái như có lời muốn nói, nhưng vẫn cúi đầu quay lưng về phía tôi không nói ra. Tôi biết rõ anh muốn nói gì, Cao Phi đã nói với tôi vô số lần, anh không thích tôi nhìn anh lúc anh đang thay quần áo, cũng như không thích tôi nhìn anh lúc đang làm tình, anh hoặc sẽ bất cần thúc thật nhanh cho đến khi tôi cam tâm tình nguyện nhắm mắt lại, hoặc sẽ thô bạo bực bội che mắt tôi lại, không chừa lại cho tôi một chút ánh sáng nào.

Có điều tôi là một đứa trẻ dạy mãi không biết sửa sai, lúc anh nói tôi sẽ cười toe toét, anh chịu không nổi, đành phải mặc kệ tôi gây rối.

Tôi đi đến trước tủ quần áo lấy quần áo của anh ra, sau đó cầm cà vạt nhìn anh. Đúng vậy, tôi làm tất cả những chuyện gây rối đó, chẳng qua cũng chỉ để được tự tay đeo cà vạt cho anh mà thôi.

Cao Phi đối với tôi không còn cách nào. Sau một thời gian dài, anh đối với tôi ngoại trừ nỗi hận ra còn có bất đắc dĩ, bất đắc dĩ sâu tận xương tủy, bất đắc dĩ hận không thể loại bỏ ngay lập tức, mà tôi chính là dựa vào cái bất đắc dĩ này, mót chút ngọt ngào từ anh.

Tôi thật cẩn thận thắt xong cà vạt, vuốt phẳng nếp, ngước mắt nhìn Cao Phi. Không ngoài dự đoán, mắt anh vẫn nhìn về phía trước, cũng không nhìn tôi. Thấy tôi làm xong rồi, anh lùi ra sau vào thư phòng lấy cặp tài liệu.

Cao Phi đi làm, căn phòng to như thế thoáng cái trở nên trống rỗng, ánh nắng rọi vào từ ba cái cửa sổ lớn sát đất không tạo nên được một chút ấm áp nào. Nhìn bữa sáng của mình trên bàn, tôi chẳng muốn ăn, cũng chẳng có hứng thú, đem đổ sạch.

Kỳ thật, Lan Lan nói rất đúng, vì sao tôi lại phải ở trong một căn phòng rộng như vậy, rồi còn muốn ở cùng với một người như thế. Câu đầu tiên Lan Lan thích nói nhất là: “Hà Du Cẩn, thật ra cậu cũng được coi là chim sa cá lặn, bế nguyệt tu hoa, cho dù không có Hoàng Thượng chống lưng, cũng không cần phải tìm một anh học trò nghèo nàn, cả người hèn mọn, còn hơi tí là tỏ thái độ không tốt. Cậu rõ ràng là công chúa, phải được người ta tôn sùng.”

Tôi lần nào cũng không ngừng cười như nắc nẻ.

Lan Lan là bạn tốt duy nhất của tôi, nhưng đừng hiểu lầm, cho rằng cô ấy là người dùng thân thế đánh giá người khác. Cô ấy xuất thân cũng không tốt, là tầng lớp công nhân bình thường, thậm chí ngay cả học phí học đại học cũng là đi vay. Gia thế của cô còn không bằng Cao Phi, nhưng cô chỉ là cảm thấy đau lòng bất bình thay tôi.

Trang: [<] 1, [2] ,3,4 ,13 [>]

Like để ủng hộ YenBai.Mobi:

Từ Khoá:
4 5 6 7 8 9 10 11 12 14 16 20 21 22 23 24 25 26 28 30 31 32 33 34 35 36 37
DMCA.com Protection Status
U-ONC-STAT