|
NPLAY – TIẾN LÊN, XÌ TỐ
TIẾN LÊN, MẬU BINH, XÌ TỐ, BÀI CÀO, BẦU CUA, XÌ DÁCH, PHỎM ![]() |
Bản, hơn nữa, dù có mất mặt cũngkhông thể để mất mặt người Trung Quốc được!”.
“Em không thích Nhậtà?”. Tôi hỏi.
“Không!”. Aiba trợn mắtlên nhìn tôi: “Em là kẻ xui xẻo! Cuộc đời còn bi kịch hơn cả Shakespeare! Nămxưa em là cô gái trong sáng biết bao, chỉ mong được trải qua một mối tình đángnhớ, lấy được một anh chàng, nuôi một con cún, từ đó sống một cuộc đời hạnhphúc. Kết quả khó khăn lắm mới thích được một người, m.kiếp, một người Nhậtchính cống, tệ bạc hơn người em thích lại là con gái! Em biết làm thế nào, sốphận đùa cợt với em, chẳng lẽ em lại nói cô đến từ đâu thì biến về đó, bà đâykhông chơi nữa ư?”
“Người Nhật hả? PhươngHồi là người Nhật hả?”. Tôi hỏi với giọng sửng sốt.
Aiba liền lườm tôi mộtcái: “Không phải lần trước mấy người đều nói là từ Bắc Kinh đến đó sao?”.
“Ừ, đúng, đúng rồi! Thếem… em nói người mà em thích… là người Nhật”. Giọng tôi mỗi lúc một nhỏhơn.
Aiba lại lườm tôi cáinữa: “Có phải cô nàng Hoan Hoan lại nói linh tinh gì không? Có phải cô ta lạinói em và Phương Hồi cặp với nhau đúng không?”.
Tôi liền vội gật đầu.
Aiba liền cười nói: “Anhtưởng em và Phương Hồi là les thật à?”.
Tôi ngập ngừng gật đầu,thực ra tôi cảm thấy Phương Hồi không giống kiểu người như vậy, ánh mắt của côấy còn toát lên vẻ không còn ham muốn yêu ai.
“Phương Hồi không phảilà les, mà từng đổ vỡ rất thảm trong tình yêu khác giới, ở cùng với em là vìkhông muốn cho mình cơ hội yêu ai nữa”.
Aiba đưa ánh mắt vàbuông một tiếng thở dài.
Năm tháng vội vã – Tập 1 – Phần 01: Không quên 02
Sau ngày hôm đó, tôi lạibắt đầu thấy tò mò về Phương Hồi.
Vì tôi không thể hiểutại sao cô lại nhốt mình vào thế giới không có tình yêu, không có dục vọng nhưvậy, theo như cách lí giải của Aiba đó là do thất tình, nhưng thất tình đến mứcnhư vậy ư? Nếu đúng như vậy thì nạn bùng phát dân số thế giới đã được kiểm soáttừ lâu rồi! Tôi cũng không cần phải vượt ngàn dặm xa xôi, mò sang tận Australiaăn học nữa. Tuy nhiên tôi lại không đoán ra được những nguyên nhân khác.
Tối đến tôi hỏi HoanHoan: “Nếu anh đá em thì em có hận đời mà đi tìm một người như Aiba không?”.
Hoan Hoan liền véo tôimột cái, nói: “Xí! Nếu anh mà đá em, em sẽ nếm mật nằm gai, sớm muộn gì cũngtìm được một anh chàng vừa đẹp trai vừa giàu có chọc tức anh!”.
Tôi liền túm tay cô nói:“Em sẽ không cảm thấy mệt mỏi cả về thể xác và tâm hồn, thà đi tìm một cô nàngles còn hơn là yêu một anh chàng khác nữa hả? .
Hoan Hoan liền rút tayra, trợn mắt nói: “Trương Nam, anh có ý gì thì cứ nói thẳng ra, không cần thiếtphải đặt giả thiết em là les đâu! Nói cho anh biết nhé, em thà yêu một gã tàntật còn hơn là đi tìm đàn bà!”.
Tôi vội ôm Hoan Hoan,nói: “Anh trêu em chút thôi mà, anh muốn biết mình là người quan trọng như thếnào với em, xem ra em không chịu thủ tiết vì anh đúng không, nếu chẳng may mộtngày nào đó anh xả thân nơi chiến trường thì chắc xương thịt anh chưa lạnh, emđã là Hồng Hạnh vượt tường (ý chỉ ngoại tình) rồi đúng không!”.
Hoan Hoan liền cười khúckhích, nói: “Hay là ngày mai em thử tìm Aiba xem sao, xem xem em có thể vì anhmà trở thành les không?”.
Tôi liền trở mình đèHoan Hoan xuống, nói: “Đừng đừng, nàng đừng dấn thân vào thế giới đồng tính, cứngoan ngoãn mà vùng vẫy trong thế giới của đôi mình thôi!”.
Đúng là Hoan Hoan khôngdấn thân vào thế giới đồng tính, nhưng cô đã dấn thân vào thế giới người nướcngoài rồi.
Nói một cách đơn giản làcô đã chạy theo một anh chàng nước ngoài.
Lúc chia tay, Hoan Hoanvẫn tỏ ra rất buồn, cô ấy nói thực ra cô yêu tôi hơn, nhưng sau khi sangAustralia mới phát hiện ra rằng, có rất nhiều chuyện vô cùng thực tế. Ví dụngười Hoa luôn có vị thế thấp hơn người khác, cô đã bị một người như mụ chủ béoú bắt nạt. Khả năng của cô chỉ có hạn, không thể thay đổi cả thế giới ngườiHoa, để đồng bào của mình ưỡn ngực sống một cách tự tin, nhưng cô không muốnsống cuộc sống như thế nữa và làm thế nào để thay đổi được thực trạng, chỉ còncách yêu một người nước ngoài, hòa nhập với cuộc sống của họ. Như thế cô có thểhùng hồn cãi nhau với mụ chủ nhà mà không sợ bị đuổi đi nữa. Thế nên, với tư cáchlà một người Hoa, để có thể sống một cuộc sống bình đẳng ở Australia, cô đã sẵnsàng dùng tình yêu để trao đổi, vì sự trỗi dậy của Trung Quốc mà lựa chọn mộtngười nước ngoài cô không thật sự yêu.
Tôi đau đớn thương tiếccho tình yêu của chúng tôi, đồng thời cũng tỏ ra hết sức đồng cảm và ủng hộquyết định của Hoan Hoan, vì tôi cũng không có cách nào để phản đối, một du họcsinh nghèo rớt mồng tơi như tôi thì bói ra được gì để Hoan Hoan được sống mộtcuộc sống đầy đủ ở Australia? Lấy gì để bảo vệ cô khi cô tranh cãi với ngườiAustralia bằng thứ tiếng Anh đặc mùi Tứ Xuyên?
Nói đi nói lại thì tôivẫn thấy buồn một thời gian, đặc biệt khi màn đêm buông xuống, cảm giác thiếuđi người luôn sát cánh bên mình thực sự vô cùng trống vắng.
Aiba rất thông cảm vớihoàn cảnh của tôi, thế nên mặc dù Hoan Hoan chuyển đi rồi, tôi và bọn họ vẫn làbạn của nhau. Không những vậy, tôi còn có cơ hội tiếp xúc với Phương Hồi nhiềuhơn.
Hôm đó, Phương Hồi đãchủ động sang tìm tôi, trên khuôn mặt lãnh đạm của cô xuất hiện vẻ luống cuốnghiếm thấy, cô gõ cửa phòng tôi, nói với giọng gấp gáp: “Trương Nam, anh… sangphòng em một lát được không?”.
Tôi vội vàng theo côsang phòng họ, vừa vào phòng tôi liền sững người, một mùi hôi bốc ra tận phíangoài cửa, cả sàn nhà đã ngập nước cống bẩn.
Cô đứng bên cạnh tôi,mặt đỏ bừng, nói: “Em về nhà đã thấy như thế, hình như đường ống nhà vệ sinh vỡthì phải, Aiba lại không có nhà, thế nên… anh bảo phải làm gì bây giờ?”.
Tôi kéo ngay cô ra, bướcra ngoài hai bước nói: “Em đừng ở đây nữa! Sang phòng anh mà đợi!”.
Phương Hồi liền giằngkhỏi tay tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt hồ nghi.
“Ơ, anh xin lỗi”. Tôivội vàng để tay ra sau lưng, nói: “Để anh xem, em đừng quan tâm nữa. Mau sangđi! Không ở lại đây được đâu!”.
“Cảm ơn anh”.
Tôi tưởng rằng Phương Hồisẽ thấy cảm động gì đó, không ngờ cô lại quay về với vẻ lãnh đạm như bìnhthường, quay đầu đi ra. Tôi đoán chắc là do vừa nãy tôi túm tay khiến cô thấyngại ngùng.
Sau khi liên hệ với côngti môi giới thuê nhà, tôi đã tiến hành sửa chữa tạm thời. Không thể để PhươngHồi thu dọn những sản phẩm made in Australia X X đó! Dĩ nhiên rồi, tôi đoánchắc cô cũng không biết thu dọn, nếu như có cách thì chắc chắn cô đã không sangtìm tôi.
Tôi tranh thủ quan sátphòng Phương Hồi một lúc, muốn xem có dấu vết gì liên quan đến quá khứ của côhay không, nhưng được một lúc thì tôi đầu hàng. Một là vì tôi thực sự khôngphát hiện ra điều gì đặc biệt, hai là thứ mùi kinh khủng bốc trong phòng thựcsự không thích hợp để tôi tiếp tục tìm kiếm.
Cuối cùng thì cũng đãnắm được sơ qua tình hình, tôi liền bước ngay ra ngoài, gần ra đến cửa thì bịtrượt chân, kéo theo cả lọ hoa nhỏ bên cạnh, một viên đá liền lăn đến chân tôi.
Tôi nhặt lên xem, đó làhòn đá có thể tìm thấy trên mọi sạp hàng ven đường tại Bắc Kinh những năm vềtrước, viết lên những cái tên nghiêng ngả bằng thứ bột vàng bột bạc, ví dụ “BốiBối”, “Soái Soái” gì đó, tôi cũng từng có một viên, không biết bây giờ ném điđâu rồi.
“Đưa cho em”. Chắc làPhương Hồi nghe thấy tiếng động nên đã bước vào.
“Hả?”.
Ánh mắt cô rất nghiêmkhắc, một cảm giác ức chế mạnh mẽ bao trùm lấy tôi, tôi liền sững lại.
Phương Hồi chẳng nóichẳng rằng, không thèm nhìn tôi mà cướp ngay lấy viên đá đó, tựa như sợ kẻ khácxâm phạm bảo bối gì đó.
Tôi còn chưa kịp rửatay, viên đá cũng nhuốm bẩn, thậm chí tôi còn có thể nhìn thấy rất rõ bàn taytrắng trẻo của cô bị dính bẩn từ viên đá, nhưng dường như cô không hề để tâm,chỉ nắm chặt tay, đứng thẫn thờ bên cạnh tôi, ánh mắt vô định.
“Cái này… bẩn…”. Tôikhông biết phải làm thế nào, đành phải nói một câu như vậy.
Cô run rẩy, dường như đãtrở về với thực tại, đứng phắt dậy bước thẳng ra cửa sổ, mở cửa sổ ném thẳngviên đá ra ngoài, viên đá quét thành một đường vòng cung tuyệt đẹp.
Tôi tròn mắt nhìn theobóng cô, cuối cùng đã phát hiện ra rằng mình đã tìm được đầu mối cần tìm.
Trên viên đá đó có một cáitên: Trần Tầm.
Sau đó, Phương Hồi khôngthèm nói chuyện với tôi nữa.
Nhưng tôi có ấn tượngrất sâu sắc về chuyện đó. Một người như cô, dù có đặt một con ốc biển Australiasạch sẽ trước mặt, cũng chưa chắc đã thu hút được ánh mắt của cô. Nhưng cô lạibất chấp tất cả để giật lấy một viên đá bẩn, hơn nữa sau khi giật lấy lại némđi, thật không thể lí giải. Chỉ riêng món đồ cũ rích ghi tên Trần Tầm đó cũngđã đủ để chứng minh cho sự không ổn định trong suy nghĩ của cô, có thể Trần Tầmlà một người có vai trò rất quan trọng đối với cô.
Câu chuyện bí ẩn củaPhương Hồi vốn đã giúp tôi vơi bớt được phần nào nỗi buồn thất tình, nhưng thờigian trôi qua, tôi cũng không còn hào hứng với cuộc sống của người ta nữa. Chớpmắt đã đến sinh nhật của tôi, trước đó Hoan Hoan còn hào hứng nói rằng sẽ tặngcho tôi một chiếc đồng hồ được bán ra với số lượng hạn chế, đến khách sạn đểngủ một đêm lãng mạn, thế mà giờ chỉ còn lại mình tôi, cảm giác hụt hẫng hơnnhiều
Like để ủng hộ YenBai.Mobi:
