![]() |
SUB - ZALO - HÌNH NỀN ĐIỆN THOẠI
Hình nền đẹp nhất cho điện thoại Android ![]() |
sao,” Leila lẩm bẩm. Trước kia cô không có thời gian cho những chuyện như thế, nhưng năm nay lại khác. Có lẽ vì cô vừa bước sang tuổi ba mươi. Có lẽ cũng bởi ngày giỗ thứ hai của cha cô sắp đến, ông qua đời do một cơn đau tim, hoặc có lẽ vì Elliot đã nhắc đến chuyện kết hôn. Năm nay cô đã dành ra vài tuần để nhìn lại những thành tựu đã đạt được và xem xét mình đang ở vị trí nào trong cuộc đời này. Leila luôn quyết đoán trong mọi việc.
Về sự nghiệp, cô chẳng có gì phải phàn nàn. Cô có một công việc ưng ý và thành công với vị trí một kế toán độc lập ở New York. Cô biết mình muốn gì với những thứ liên quan đến tài chính, công việc, vấn đề nằm ở phần còn lại trong cuộc sống của cô – nhà cửa, các mối quan hệ, gia đình – những thứ mà cô đang thiếu. Cuộc sống riêng bên ngoài văn phòng của cô đáng nhận một con số không to tướng.
Ngay cả Elliot cũng khó tạo được cú huých cho chỉ số hạnh phúc của cô. Nhưng những đứa trẻ – những đứa con – sẽ tạo ra sự thay đổi. Đúng không nhỉ?
“Năm nay anh chỉ có duy nhất một mục tiêu,” Marsh lên tiếng. “Giành lại quyền kiểm soát cuộc sống,” Anh mỉm cười rầu rĩ. “Gần đây toàn xảy ra những chuyện bất ngờ.”
“Em rất tiếc khi nghe về vụ hỏa hoạn,” Leila nói. Máy bay của cô vừa hạ cánh xuống đường băng nhỏ xíu trên đảo, Simon đã rót đầy tai cô các sự kiện xảy ra trong trấn. Bạn thân của Leila, Frankie, đã lấy được giấy phép hành nghề thám tử tư. Triệu phú Preston Seaholm đã quay về đảo, không có vợ. Con của Noah và Kim Kavanaugh sắp chào đời. Hội đồng thị trấn đã thuê một nhân viên cứu hộ bãi biển mới. Và do chập điện, ngôi nhà lớn nằm trên mũi đất nhô ra biển của Marsh Devlin vừa mới bị lửa thiêu rụi.
Marsh lại mỉm cười, nhưng lần này nụ cười cứng nhắc và xa cách, hàm răng trắng đều tăm tắp khuất dưới bờ môi. “Anh chắc em chẳng vui vẻ gì khi nghe chuyện đó,” anh nói. “Nhất là vì anh đang sống ở đây, trong nhà anh trai em, và có trời mới biết trong bao lâu. Chắc chắn trong hai tuần em về thăm nhà, anh vẫn phải ở đây.”
Marsh cao h một mét tám, nhưng đôi giày cao gót giúp Leila đứng ngang anh, mặt đối mặt. “Em không có ý đó,” cô gay gắt.
“Xin lỗi.” Anh hạ mắt xuống, và cuối cùng, cuối cùng cũng đưa tay vuốt tóc khỏi mặt. “Xin lỗi, anh… xin lỗi. Giai đoạn này thật khó khăn. Anh rất mệt mỏi, và… xin lỗi em.”
“Anh có mất mát nhiều trong vụ hỏa hoạn không?” Leila dịu giọng hỏi.
“Tất cả mọi thứ,” anh đáp, liếc nhìn cô. Một lần nữa, cô thấy rõ ánh mệt mỏi trong mắt anh. “Ngôi nhà chỉ còn bốn bức tường. Tất cả những gì anh có đều bị lửa thiêu rụi.” Anh dang rộng hai tay. “Anh đang mặc bộ đồ đi mượn. Anh còn hai cái quần jean trong văn phòng, một tá sơ mi chỗ hiệu giặt, song chỗ đó – cộng với quần áo trong túi xách – là những gì còn lại.”
“Ôi Chúa ơi, Marsh. Em chẳng thể nói gì hơn-”
“Thiệt hại lớn nhất là những tấm ảnh,” anh nói với cô.
“Em biết bộ sưu tập ảnh của anh không? Những tấm ảnh của Simon, em và anh, từ lúc Si và anh còn học đại học, em vẫn là một con nhóc. Cả những tấm ảnh ở London. Những tấm ảnh của mẹ anh…”
Anh nhìn ra ánh đèn đủ màu sắc ngoài sân. Trong ánh sáng mờ tỏ, trông gương mặt anh đượm buồn.
Leila sửng sốt.
Trong trí nhớ của cô, Marshall Devlin chỉ có hai trạng thái cảm xúc. Anh luôn lãnh đạm và xa cách, đôi lúc tức giận hoặc bất cần. Và chỉ có thế. Leila từng tự hỏi liệu Marsh có những cảm xúc hỗn độn và phức tạp khác không. Buồn bã, đau khổ, cô đơn. Cả những cảm xúc đối lập: hạnh phúc, hưng phấn, yêu thương. Nhất là yêu thương.
Lúc này nhìn anh, thấy nỗi đau và sự cô đơn hằn sâu trên nét mặt, Leila biết Marsh có tất cả những cảm xúc đó. Chỉ là anh giấu kín chúng. Kìm nén lại.
Sẽ như thế nào khi gỡ hết những lớp vỏ lạnh lùng của Marsh? Ẩn bên dưới là con người như thế nào? Ý nghĩ này kích thích trí tò mò của cô. Hiển nhiên Marsh bị suy sụp do vụ hỏa hoạn. Nhưng trước thời điểm này, cô không hề tin anh có thể suy sụp vì bất cứ chuyện gì.
Trong những năm tháng quen biết anh, Leila chưa từng nghĩ sẽ có lúc mình đi an ủi Marsh. Ngayhoảnh khắc này, cô chưa từng nghĩ anh cần điều đó. Nhưng rõ ràng anh cần. Và nếu anh là bất kỳ ai khác, Leila sẽ choàng hai tay qua người và ôm anh thật chặt. Nhưng đứng trước mặt cô lại là Marsh Devlin.
Cho nên Leila chỉ chạm vào cánh tay anh. Tay anh rắn rỏi, chắc nịch. Và ấm áp. Cô có thể cảm thấy sức nóng của cơ thể anh qua ống tay áo sơ mi. Anh không lạnh chút nào.
Đó là một ý nghĩ ngớ ngẩn. Đương nhiên không hề lạnh khi chạm vào anh. Xét cho cùng anh cũng là một con người. Cách xử sự của anh mới lạnh. Không phải cơ thể.
Nhưng khi anh liếc nhìn cô, ngạc nhiên bởi cái chạm bất ngờ, thì có một thoáng ấm áp và băn khoăn hiện trên mặt.
Đây là lần đầu tiên cô chạm vào Marsh Devlin, Leila lơ mơ nghĩ khi nhìn không chớp mắt vào những đốm xanh và vàng ẩn hiện trong đôi mắt nâu của anh. Họ đã biết nhau mười chín năm kể từ ngày Marsh đặt chân lên đảo, thận trọng thăm dò nhau, đấu khẩu bằng những từ gai góc và miệng lưỡi sắc bén, nhưng chưa bao giờ từng chạm vào nhau. Như thế chẳng phải là quá kỳ lạ sao?
“Em rất tiếc về vụ hỏa hoạn,” cô nói. Nhìn xuống tay mình, cô nhận ra anh đã phủ tay lên đấy. Những ngón tay anh to hơn và hơi thô ráp do hoạt động ngoài trời. Đó là đôi tay đẹp.
“Cám ơn Leila,” anh nói nhẹ nhàng. “Anh không biết Simon kể gì với em, nhưng dạo này xảy ra quá nhiều chuyện ngoài ý muốn.”
Anh nhìn thẳng vào mắt cô trong một lúc, ngoài nỗi đau và sự mệt mỏi, cô còn thấy cả hi vọng, sự ấm áp và hứa hẹn. Anh để cô nhìn thấy tất cả và nhiều hơn thế. Anh không cố giấu cô điều gì. Lại một việc lần đầu xảy ra nữa.
Leila lắc đầu. “Simon không kể gì với em cả.” Giọng cô nghe như hụt hơi.
Anh rời mắt khỏi cô, liếc nhìn biển người đang di chuyển trên sàn nhảy. “Đừng hiểu lầm,” anh nói, nhìn trở lại cô. “Anh thích ở Sunrise Key này. Nhưng anh đang nghĩ -”
Trước khi anh kịp nói hết, một anh hề xiếc, một ma cà rồng, và một ngôi sao phim câm ào qua bãi cỏ, dẫn đầu một đoàn khoảng mười lăm người tiến về hiên nhà. Họ tràn qua chỗ Marsh và Leila, và một người trong đó, một thị nữ mang mạng che, giơ tay vẫy lúc đi qua.
“Hey!” Cô ta hét vọng qua vai. “Hôn phu của cậu đâu rồi? Tớ tưởng cậu mang anh ấy về cùng. Anh ấy tên gì?”
“Elliot,” Leila đáp lại. “Và anh ấy chưa phải…” Nhưng cô gái đã đi khuất. “… hôn phu của tớ,” cô vớt vát nói thêm.
Cô lại liếc sang Marsh, nhưng tất cả những điều sâu kín và ấm áp anh từng để lộ lại được giấu kín hơn.
“Anh nghĩ… về chuyện gì cơ?” Cô biết anh sẽ không trả lời, bọn phá đám đã đột ngột cắt ngang lời anh.
“Về Elliot,” Marsh đáp. “Thôi, anh phải lên lầu thay y phục trước khi bị Simon bắt gặp và kết tội vi phạm nội quy bữa tiệc.”
Trong cô nhói lên một cảm giác thất vọng và chán nản. Anh sắp sửa thổ lộ với cô, sắp nói với cô điều gì đó quan trọng và riêng tư, nhưng lại bị phá hỏng. Anh định nói gì? Tại sao thường ngày anh không nói với cô theo cách đó – chân thành, từ trái tim.
“Đi cùng anh vào nhà, và kể anh nghe cái gì đã cầm chân bạn trai em,” Marsh nói tiếp. “Elliot. Người trong mộng của em, cứ gọi thế. Gặp trở ngại hay khó khăn gì à?”
“Không.” Chiếc váy của cô tạo ra âm thanh loạt xoạt trên mặt đất theo bước chân. “Là do công việc.”
“Công việc. Từ ghép tệ hại nhất. Anh ta làm nghề gì, bác sĩ à?” Marsh hỏi. “Có ca mổ khẩn cấp mà chỉ anh ta mới thực hiện nổi khiến anh ta không thể ở bên em sao?”
Sự tức giận của Leila đột nhiên biến thành khó chịu. “Không phải ai cũng là một bác sĩ tỉnh lẻ tối quan trọng đâu.”
“Chỉ là tò mò thôi.” Anh phớt lờ câu móc mỉa của cô. “Đêm Giao thừa và Valentine là những ngày lễ cực kỳ quan trọng với các cặp tình nhân. Thật lạ khi anh ta không ở đây với em.”
Leila và Elliot không phải là tình nhân. Mối quan hệ của họ không phát triển theo hướng ấy. Ít ra là chưa. Và lúc này Leila chưa muốn thay đổi. Nhưng cô không đính chính với Marsh và cho anh thêm vũ khí để nhắm vào Elliot.
“Một khách hàng của anh ấy có chuyện gấp,” cô nói. “Một chuyện liên quan đến tiền bạc rất quan trọng. Elliot là một cố vấn tài chính.”
“Tuyệ Marsh nói, quá nồng nhiệt. “Thực nhẹ lòng khi biết em nghĩ đến chuyện sống trọn đòi bên gã đàn ông xem túi tiền quan trọng hơn thứ tình yêu cũ rích ngớ ngẩn. Tất nhiên mọi chuyện diễn ra tốt đẹp bởi em cũng đâu có yêu anh ta.”
Leila lắc đầu bực bội. “Simon đã kể cho anh chuyện Elliot cầu hôn phải không? Chúa ơi, em không biết tại sao mình lại ngạc nhiên nữa. Anh ấy kể cho anh hết thảy. Đúng là không giữ được bí mật nào ở Sunrise Key hết.”
“À, lại là sự riêng tư bị xâm phạm. Nhưng không phải vậy. Lúc Simon tình cờ bảo em sẽ đưa anh chàng Elliot về cùng, anh chỉ hỏi thêm vài câu.”
Leila lườm anh. “Anh nghĩ em tin có người chưa nghe chuyện em định đưa một người đàn ông tới đảo à?”
“Tất nhiên là không.” Marsh mở và giữ cánh cửa dẫn vào nhà. “Ở thị trấn nhỏ này, tin tức về cưới xin và sinh nở lan nhanh như gió. Đương nhiên ai nghe về Elliot đều cho rằng em yêu anh ta. Chỉ có vài người biết chân tướng sự thật. Anh phải nói rằng, lấy một người vì túi tiền của anh ta… Không hiểu sao,
Like để ủng hộ YenBai.Mobi:
