watch sexy videos at nza-vids!
*
Wap Tai Game, Phim di động
Tải Game Miễn Phí, Đọc truyện hay
* | Game Online | Game Offline | Phim Cho Điện Thoại | Truyện Hay | GiftCode | Game Android
» Bầu Cua Online - Đổi Thẻ Điện Thoại
» Avatar Online - Ngôi Nhà Hạnh Phúc
» Mobi Army 2 Online - Game Tựa Gunny
» Phong Vân Truyền Kỳ - Công Thành Chiến
» IWIN Online - Game cờ bạc số 1
» Ngôi Làng Của Gió Nông Trại Cho Java Android IOS
» GoPet 1.3.3 - Hội Thú Chiến
» ANDROID STORE - Là kho lưu trữ các ựng dụng phổ biến và hoàn toàn miễn phí trên Android vượt trội hơn cả CHplay.

[QC] Fakesmspro.cf - Trang Fake sms, Gửi tin nhắn giả mạo

BIGONE 2015 - Phiên Bản Iphone
Game đánh bài cờ bạc đã có mặt trên Iphone
tai Tải Về Máy

Game Mobile đẳng cấp cho dế yêu

Game Online / Game Offline / Ứng dụng
- Đăng Ngày: 02:16 - 22/06/2015
- Đăng Bởi: Nguyễn Quân
- Lượt Xem: 5340 Lượt

toát lên vẻ tao nhã, sang trọng chứng tỏ chủ nhân là người biết hưởng thụ những thú vui tinh tế, cầu kỳ. Nam Giao không thể không nghĩ đến sự hòa hợp và chênh lệch trong mối tương quan giữa Vĩnh Thông và Nhã Ca. Không mặc cảm về sự nghèo khó, chị luôn kiêu hãnh và tự tin trước anh. Vĩnh Thông vẫn đến ngôi nhà nhỏ cũ kỹ nằm sâu hút trong con hẻm nhỏ mỗi ngày, bình thường và quen thuộc giống như anh thuộc về nó vậy.

Vài nhóm nhỏ đứng rải rác theo lối đi dẫn vào nhà. Giọng bông phèn phát ra từ đám đông đứng giữa tam cấp:

− Nếu người nào đó giới thiệu với bạn “Tôi là nha sĩ”. Bạn có dám nói “Ồ vậy à? Thật thú vị. Lúc nào tay yếu chân run tôi sẽ đi nhổ răng thiên hạ” hoặc với vị luật sư đáng kính “Khi nào tai điếc, mắt mờ tôi sẽ bắt đầu sự nghiệp bảo vệ thân chủ” hay nói với bác sĩ chữa bệnh cho bạn “Khi nào về già lưng còng, tóc bạc, tôi sẽ hành nghề lang băm” nhưng nếu bạn giới thiệu “Tôi là nhà văn” thì ngay lập tức “Khi nào nghỉ hưu, tôi sẽ viết một quyển sách”.

Tiếng cười rộ lên. Nam Giao mỉm cười khi lướt qua họ, cố đoán xem ai là người vừa phát ngôn. Hẳn ông ta là nhà văn. Vài tiếng huýt sáo nho nhỏ đuổi theo cô.

Nội thất được trang trí theo phong cách hoài niệm. Đẹp quá! Cô nín thở. Màu trầm thổi vào căn phòng không gian đậm chất Á Đông, sang trọng và ấm cúng với đèn mây, bình phong, những chiếc gối dựa bằng tơ tằm màu đồng và nâu sậm. Ngọn đèn lồng tỏa ánh sáng màu vàng khiến không gian lung linh huyền ảo. Chính giữa phòng là chiếc âu theo phong cách thời Lý cắm đầy hoa. Trên giá, những chiếc bát, độc bình thời Lý Trần mang hơi hướm cổ khiến mọi người bước chân trở nên rón rén nhẹ nhàng như sợ khua vào quá khứ.

Thấp thoáng vài gương mặt quen ở Công ty, nhiều ánh mắt hướng về Nam Giao. Rụt rè, cô cười nhẹ ngỏ ý xin lỗi khi len qua đám đông để đến gần bức tranh thủy mặc được bố trí trong góc tối. Ánh sáng mờ mờ khiến bức tranh đượm vẻ u hoài đưa Nam Giao về miền hoài niệm riêng. Gương mặt thoắt rạng rỡ khi ký ức tuổi thơ vụt hiện ra trước mắt. Người phục vụ dừng lại, những chiếc ly thủy tinh lấp lánh luôn thu hút Nam Giao. Cô chọn chiếc ly có dáng đẹp. Không chỉ Nam Giao chú ý đến bức tranh, nhiều người cũng hướng mắt về nó. Cầm ly rượu trên tay, cô nhẹ nhàng di chuyển đến góc phòng. Bước chân thoáng nấn ná vì linh cảm có điều bất thường.

Nam Giao kín đáo nhìn quanh, tim đập mạnh khi người đàn ông hàng đêm vẫn giày vò cô trong ký ức chợt hiện ra, cúi chào lễ độ với ánh mắt dửng dưng. Cạnh anh là Linh Đan. Không nắm tay, không chạm vào nhau nhưng mối liên hệ giữa họ dù được khẳng định cũng không thể rõ ràng hơn. Cả hai mang vẻ mặt của người đang sở hữu vật quý. Linh Đan nói gì đấy và anh cười. Chiếc miệng có hai khóe rất rõ nhếch lên một cách ngạo nghễ. Bến đò xưa của anh. Gương mặt Nam Giao đượm vẻ liêu trai khi phản chiếu ánh sáng màu tím từ chiếc ly thủy tinh trong tay. Giấu ánh mắt vào đáy ly, Nam Giao cảm nhận cái gì đó lạnh lẽo, tàn nhẫn, trống rỗng ùa vào mình.

Dừng lại một thoáng chỉ vừa vặn một bước chân nhưng người phía sau đã chạm vào cô. Khẽ thôi vậy mà chiếc ly thủy tinh trên tay Nam Giao rơi xuống đất, vỡ tan. Âm thanh lảnh lót khuấy động không gian yên tĩnh. Người đàn ông giữ cô lại, ra hiệu cho người phục vụ khi Nam Giao cúi xuống những mảnh vụn. Vẻ thích thú hiện lên nét mặt nhưng đôi mắt thảng thốt với tia nhìn run rẩy khiến người đàn ông ngạc nhiên, chỉ ly rượu thôi mà. Dù mơ hồ nhưng rõ ràng đôi mắt có nước.

− Xin lỗi, tôi vô ý quá. Cô có đau ở đâu không?

Anh nhìn mái tóc trượt giữa hai bờ vai khi cô gái khẽ lắc đầu:

− Tôi không sao.

− Tôi mang cho cô ly khác nhé?

− Không cần đâu anh ạ. Cảm ơn anh.

Ở góc phòng đối diện, mấy thằng quỷ sứ đang nháy mắt với nhau và ra hiệu cho anh – người đàn ông luôn luôn gặp may khi phụ nữ đẹp cứ tự nguyện vướng vào. Anh không phải là gã gàn gàn dở dở càng không phải là người tôn trọng những quy tắc đạo đức xưa như trái đất nhưng anh không muốn lợi dụng phụ nữa khi họ đang bơi trong bể nước mắt. Anh tin như thế dù cô gái không hề khóc. Có vẻ như cô đang cần sự giúp đỡ nhưng không phải từ anh – Tôi đứng ở góc kia – anh khoát tay, dù sao cũng thấy tiếc – Không có gì… chỉ để khi có việc cần giúp đỡ, cô biết tìm tôi ở đâu.

− Dạ.

Theo hướng tay của người đàn ông, Nam Giao trông thấy anh đang đứng gần đấy, quan sát và lãnh đạm. Cô không nghĩ sẽ gặp họ ở đây vì nguyên tắc của Nhã Ca chỉ tiếp xúc với học viên trong phạm vi lớp học. Ở vị trí này chắc chắn trông thấy cô – ngay khi bước vào phòng. Ánh mắt thản nhiên xa lạ khiến Nam Giao thấy trống trải chơi vơi như đang bơi đi giữa không khí. Uy Vũ và anh – mỗi người làm cô tổn thương theo cách riêng của mình nhưng họ đều giận dữ như thể cô xúc phạm họ vậy. Nam Giao lặng lẽ, cô không thể bằng mọi giá giữ lấy người đàn ông khi họ không thuộc về cô. Ai nấy vẫn đi cạnh người phụ nữ của mình đấy thôi. Và giận dữ ở những người đàn ông chỉ vì một lý do duy nhất. Đó là từ chối, cô đã làm công việc mà lẽ ra phải chờ họ làm.

Nam Giao lấy chiếc ly khác, chậm rãi rót rượu vào cốc. Đừng lo, có tôi ở đây. Tôi không bỏ em một mình đâu. Những ngón tay liêu xiêu, rượu chảy tràn ra ngoài. Người đàn ông vẫn hiện diện trong ký ức bước đến gần. Không nhìn Nam Giao, anh quan tâm đến ly rượu của cô.

Như bị thôi miên, Nam Giao nhìn bàn tay cứng cáp vững chãi đã có lần ôm siết lấy mình. Anh lấy ly khác rót một ít rượu pha với tonic và đá – khéo léo chăm chút như thể trên tay lá tác phẩm nghệ thuật. Cẩn thận không vương một giọt ra ngoài. Nếu vệt xanh rì viền quanh gò má và chiếc cằm vuông tạo nét hoang dã, mãnh liệt thì gương mặt nghiêm trang lại mang nét đặc trưng của phái mạnh khi được tạo từ những đường thẳng, góc cạnh đầy cương nghị. Ngẩng lên, không một chút xao động trong ánh mắt khi bắt gặp cái nhìn của Nam Giao, anh lơ đảng:

− Em chỉ nên uống loại này thôi. Rượu trong chiếc ly đó đủ để thiêu chết em đấy.

− Vậy à?

Nam Giao ngớ ngẩn nhìn ly rượu trên tay mình.

− Đưa nó cho tôi.

Một cách thụ động, cô nhận ly rượu từ tay người đàn ông sau khi trao ly của mình cho anh. Và câu hỏi vọt ra trước khi Nam Giao kịp ý thức:

− Anh có thân với chị Ca không?

− Tôi không quen chị ấy hay bất cứ người nào ở đây. Tôi đi cùng Linh Đan.

Không quen với bất cứ người nào ở đây – Anh nhìn thẳng, ánh mắt không lay động. Đằng kia, Linh Đan vẫy vẫy tay hình như muốn giới thiệu anh với người nào đó.

− Tôi xin phép.

− Dạ, anh cứ tự nhiên.

Nam Giao bước ra ngoài, sức lực cô chỉ đủ làm việc này. Tựa vào cây cột to, toàn thân run rẩy, gió lay lay những sợi tóc ước đẫm mồ hôi. Nam Giao siết ly rượu trong tay bằng những ngón trắng bệch và ngước nhìn bầu trời đen thẫm cố không để nước mắt rơi ra. Sự thật có xa lạ gì đâu sao cô lại đau đớn đến vậy. Không kiềm được tiếng nấc nghẹn, chất lỏng sánh ra tay lạnh buốt khiến Nam Giao nhận ra cổ họng khô khốc. Đau quá! Cô thèm một chút nâng niu, vỗ về, xoa dịu. Nhấp ngụm rượu, cảm giác êm êm tan trên đầu lưỡi thôi thúc Nam Giao uống cạn cả ly. Dòng dung nham lập tức tuôn vào cuộn ở lồng ngực và đốt nóng cơ thể. Sự thật không xa lạ gì nhưng đụng vào sự thật cô vẫn thấy mình ngã quỵ.

Gió hong khô mái tóc và xoa dịu gương mặt nóng bừng. Xoay nhẹ chiếc ly trong tay, Nam Giao nghĩ đến một ly khác. Nó có thể làm nguội cái đầu bốc khói và tìm cho cô vẻ mặt thích hợp. Chưa rời khỏi chỗ đứng đã thấy anh xuất hiện. Không nhìn Nam Giao cũng chẳng phải tìm cô, anh trò chuyện điện thoại với ai đấy. Nam Giao đứng yên nhìn người đàn ông từ trong bóng tối. Đôi mắt đen bí ẩn cao ngạo trên gương mặt đầy những nét rắn rỏi, bản lĩnh. Chính lúc này Nam Giao cảm giác giọng nói rất quen…

− Vậy à? Tôi hiểu rồi. Nếu thế, cậu cứ điện cho tôi theo số…

Tim Nam Giao ngừng đập, Phong Châu im bặt. Anh đã trông thấy Nam Giao từ trước vì anh đến đây chỉ để gặp cô. Giờ ánh mắt mở to của Nam Giao khiến Phong Châu nhận ra sai lầm của mình. Dãy số quen thuộc vẫn hiển thị trên máy điện thoại của cô mỗi đêm. Không phải bây giờ, anh đã phạm sai lầm từ rất lâu. Một sai lầm nhỏ kéo theo những sai lầm lớn hơn và cuối cùng phá vỡ mọi thứ một cách tệ hại. Phong Châu đang trở thành nạn nhân của chính mình.

Tư duy của Nam Giao, rất từ từ hoạt động trở lại. Anh Phong – người trò chuyện với cô hàng đêm, người đàn ông cô đã đi theo qua nhiều con đường chỉ vì một ám ảnh trong quá khứ, người mà trong suy nghĩ của cô là rất cô đơn và Anh Châu – người đang đứng trước mặt Nam Giao, người tặng cô nụ hôn thô bạo trong nghĩa trang chập choạng tối, người luôn nhận được sự tán thưởng từ những quý bà quý cô chỉ là một. Những sự kiện rời rạc được xâu lại trở thành một chuỗi mạch lạc và hợp lý. Mãi đến lúc này cô mới nhận ra. Anh đùa. Mặt Nam Giao tái nhạt nhưng không giao động. Nuốt cảm giác đắng nghét vào cổ, cô cười. Nụ cười của người chỉ trong một phút đã trắng tay.

Nam Giao hướng về anh nhưng không nhìn anh mà nhìn vào bóng đêm đằng sau anh. Bóng tối tràn vào mắt cô, Phong Châu nhìn thấy vẻ ngỡ ngàng, tuyệt vọng, tổn thưởng đầy ắp trong đấy nhưng không chuyển thành gì cả. Nam Giao đứng yên và nó từ từ tan đi. Anh biết cô đã vận dụng đến n

Trang: [<] 1, 27, 28, [29]

Like để ủng hộ YenBai.Mobi:

Từ Khoá:
4 5 6 7 8 9 10 11 12 14 16 20 21 22 23 24 25 26 28 30 31 32 33 34 35 36 37
DMCA.com Protection Status
U-ONC-STAT