![]() |
LEO Privacy Guard - Diệt Virus
Phần mềm diệt virus và tăng tốc android của bạn. ![]() |
đấy không chỉ khiến cho một mình tôi khó xử đâu nhé, nhìn gương mặt hớn hở của mấy cái nàng kia là đủ biết rồi.
“Nhóc! Ăn kem không?”
Anh Dương bỗng giật giọng gọi, khiến tôi giật mình. Tôi nhìn anh chằm chằm, rồi nhìn ra tấm bảng món ăn. Hờ hờ, cuối đông đầu hè, ăn kem ngon phải biết. Mà đâu cứ nhất thiết phải theo dịp nào, với một đứa “nghiện” kem như tôi, thì ăn kem quanh năm suốt tháng cũng được. Vậy mà lúc này, không hiểu sao tôi lại từ chối.
“Dạ không! Anh muốn ăn thì ăn đi ạ!”
“Không, anh đâu thích thứ đó! Tưởng em thích thì mua cho em thôi. Mà nhóc, đừng suốt ngày vâng vâng dạ dạ thế. Anh… ngại!”
Tôi đứng đơ ra nhìn anh. Ơ hay, người phải ngại là tôi mới đúng, cớ sao anh lại ngại? Được đi phía sau, nhìn anh thì vui thật đấy, nhưng tôi vẫn thấy ngại nhiều lắm. Nhất là những lúc đi cùng anh, mọi người nhìn anh đầy ngưỡng mộ và nhìn tôi đầy vẻ soi mói. Nhưng dù sao tôi cũng dần quen với việc đấy rồi, vốn dĩ chẳng thể phớt lờ đi, chỉ là cố tình hay giả vờ như không nghe thấy mà thôi.
Quán ăn bắt đầu bật nhạc. Thật tình cờ, tôi nhận ra đó là giai điệu của một bài hát K-pop: “Mona Lisa” của MBLAQ. Tôi cũng nghe thấy tiếng “ồ” lên rõ to của mọi người trong nhóm, “bắt sóng” nhanh thật, khỏi phải nói thì tôi cũng biết rằng bọn họ đang phấn khích đến nhường nào. Bên cạnh tôi, anh Dương cười híp mắt, rồi bắt đầu…nhảy theo giai điệu vũ đạo của Mona Lisa, mặc cho xung quanh mọi người đang nhìn anh chằm chằm, có một số người còn … rút điện thoại ra để quay nữa. Ôi thật là!
“Anh Dương!”
Tôi mím môi, thì thào gọi tên anh. Nhìn bộ dạng ngốc nghếch của chàng Hotboy đẹp trai kia, tôi phải vô cùng khổ sở mới có thể nhịn được cười. Phớt lờ, hoặc là không hề để ý đến gương mặt đỏ lừ vì nín cười của tôi, anh vẫn không ngừng … nhảy nhót. Tôi vẫn cố nín cười bằng một cái chép miệng:
“Anh cứ nhảy đi nha! Em bê đồ vào cho mọi người đây!”
“Ấy không! Để anh bê cho!”
Ngay lập tức, anh Dương đã thôi nhảy nhót như một gã hề, và lại tiếp tục cười tươi rói. Ghét thật, cứ cười mãi là sao? Tôi lảng tránh nụ cười của anh, giả vờ đưa mắt ra ngoài đường. Tình cờ, đập vào mắt tôi, là hình ảnh một đứa bé đang đứng co ro trong bốt điện thoại ở bên kia đường. Trời vẫn mưa nặng hạt, và có lẽ đó là lí do duy nhất trói chân con bé ở đó. Trời còn mưa to lắm, nếu muốn hết mưa, chắc còn rất lâu nữa cơ.
“Nhóc! Anh bê vào trước nhé, còn nước_”
Đây là lần đầu tiên tôi không để ý đến lời nói của anh Dương, bởi lẽ tôi chợt nhớ ra chiếc áo mưa mà sáng nay mẹ đã nhét vào cặp mình. Sáng nào trước khi tôi đi học, mẹ cũng nhét áo mưa vào cặp, mặc cho tôi nhăn nhó, phụng phịu, và thậm chí là ngày nào cũng vứt ra ngoài. Tôi chạy như bay tới chỗ bàn ăn nơi mọi người đang ngồi, vội vàng lấy chiếc áo mưa nhét trong cặp ra, rồi lại chạy ra ngoài cửa trước gương mặt ngơ ngác của mọi người. Tôi đẩy cửa, chạy sang bên đường, tới bên cạnh đứa bé gái đang sắp mếu, chẳng rõ vì sợ hay vì lạnh.
Lí do duy nhất tôi muốn đưa chiếc áo mưa cho đứa bé này, là vì khi nhìn thấy nó, tôi bỗng nghĩ tới mình trước đây. Hồi còn bé, mọi người đều nói tôi giống con trai, chứ không giống con gái chút nào. Có lẽ vì kiểu tóc, ăn mặc, cũng như hay nghịch những trò chẳng giống ai, nhưng suy cho cùng thì tôi cũng vẫn là con gái. Có lần tôi cùng đám bạn hàng xóm trốn ra Cung Văn Hóa chơi. Biết trời sắp mưa, bọn nó liền rủ nhau đi về, tất nhiên là có rủ tôi, nhưng vì mải chơi nên tôi vẫn ngồi lì ra đó. Kết quả là khi trời mưa to, mọi người đã về hết, chỉ còn một mình tôi đứng co ro ở trạm chờ xe buýt.
“Này em!”
Tôi nhìn con bé, khẽ lên tiếng. Tôi không phải là một người giỏi giao tiếp cho lắm, nói chuyện với người lạ rõ ràng là một việc thử thách tôi.
Con bé ngước lên nhìn tôi, gương mặt lấm lem của nó làm tôi buồn cười. Nó nhìn tôi thoáng sợ sệt, sau đó ánh mắt dần chuyển sang tò mò. Đến lúc ấy, nó mới đáp lại:
“Chị gọi em ạ?”
“Ừ!” – Tôi cười, cố làm vẻ thân thiện với nó, để nó không cảm thấy sợ sệt mình – “Nhà em ở đâu thế?”
“Ở ngõ Văn Chương ạ!”
À, tôi biết nơi này! Đó là một ngõ khá lớn ở trên đường Khâm Thiên, tôi đã từng đến đó chơi vài lần. Từ đó đến đây cũng không xa cho lắm, nhưng với một đứa trẻ con, đi chơi một mình như thế là quá xa rồi.
“Em không có áo mưa phải không? Chị cho em mượn để về nhà nhé?”
“Chị cho em mượn ạ? Thế còn chị?”
Con nhóc hỏi với giọng hơi nghi ngờ, có lẽ do nhìn thấy những giọt nước mưa cứ nhỏ từ tóc tôi xuống đất. Chà, con bé này cũng biết suy nghĩ thật, chả bù cho tôi hồi bé, ai cho cái gì cũng nhận ngay. Tôi lại cười.
“Nhà chị ở ngay kia thôi, chị không cần nó đâu!”
Vừa nói, tôi vừa chỉ tay sang bên đường. Con bé nhìn theo hướng tay chỉ của tôi, gương mặt thoáng ngạc nhiên, giọng nó lanh lảnh, nghe rất đáng yêu.
“Chị ở KFC sao? Chị là chủ ở đấy à?”
“À không!” – Ôi trời, sao trẻ con lại rắc rối đến thế cơ chứ? Nói dối trẻ con là không tốt, nhưng mà thôi, trót đâm lao rồi thì phải theo lao thôi – “Chị… làm việc ở đấy!”
“Chị nói dối!”
Con bé chề môi, nét mặt phủ nhận. Chậc, sao đáng ghét thế hả trời? Tôi là tôi không thật sự yêu quý trẻ con đâu nhé, lòng thương người thì tôi có thừa, nhưng mà kiên nhẫn thì tôi không dám chắc.
“Được rồi bé! Mau về nhà đi!”
Một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng tôi, trước khi tôi định trả lời con bé. Tôi quay lại nhìn, là anh Dương. Tin được không nhỉ, anh mang áo mưa sang đây cho tôi, mặc cho mưa làm gấu quần và cả đôi giày đắt tiền mới tinh của mình ướt nhẹp. Tôi chưa bao giờ hình dung ra hình ảnh của anh như thế này, có lẽ tại cái vẻ ngoài hoàn hảo của anh và những bộ đồ đắt tiền, khiến tôi luôn mặc định anh xuất hiện với những gì tuyệt vời nhất.
Tôi rời mắt khỏi anh, quay lại với đứa bé kia. Tôi dúi chiếc áo mưa vào tay con bé, rồi mỉm cười đầy vẻ trấn an. Cười mỉm có vẻ không hợp với một đứa hay nhăn nhở như tôi cho lắm, nhưng cái con bé bướng bỉnh kia làm tôi khó xử ghê gớm.
Thật may lần này con bé cũng chịu nhận lấy, nó nhìn tôi, nhìn anh Dương, định nói điều gì đấy, xong cuối cùng lại mặc áo mưa vào rồi chạy biến đi. Tôi nhìn theo cái dáng nhỏ xíu của nó xiêu vẹo dưới làn mưa nặng hạt, bỗng chợt mỉm cười. Vừa lúc đó, giọng nói của anh Dương kéo tôi về với thực tại.
“Này nhóc! Cô làm việc cho tôi nha, không phải đi bán mạng đi giúp thiên hạ thế nha!”
Tôi nhìn anh, bỗng dưng bật cười. Nhất là khi giọt nước mưa trên chiếc áo mưa rơi xuống mũi anh, rồi chảy xuống dưới cổ. Anh đang đứng trước mặt tôi, rõ ràng với tư cách một người bạn, chứ không phải thần tượng, phải không? Ừ nhỉ, suốt hai tuần qua, dường như chỉ có tôi ngu ngơ vẫn tôn anh lên làm thần tượng, chứ anh vẫn đối xử với tôi hệt như mọi người trong nhóm đó thôi.
“Nhóc!” – Anh lại gọi tôi, rõ ràng là thích gọi giật giọng như thế mà – “Về nhanh thôi! Mọi người đang đợi đấy!”
“Vâng!”
Tôi cười, dù vẫn đang chìm trong những suy nghĩ của mình, nhưng vẫn lững thững bước sau lưng anh Dương. Anh Dương đang đi bỗng dừng lại, quay lại nhìn tôi nhíu mày.
“Tôi lội mưa qua đón cô, rồi cuối cùng cô lại đội mưa về hả?”
“Ơ! Chứ sao ạ?”
“Chui vào đây!”
Anh Dương giang rộng tay để căng rộng chiếc áo mưa cho tôi chui vào. Tôi nhìn anh thêm chút nữa, cố nén sự kinh ngạc trong đáy mắt, rồi cắn môi, … rón rén chui vào trong. Cái tình huống này mới thật sự là ngại này. Đi chung cùng anh Dương dưới cái áo mưa bé xíu, cánh tay anh vòng qua người tôi, và thỉnh thoảng tay anh còn khẽ chạm vai tôi nữa. Đã nói rồi, mê giai thì tôi có mê đấy, nhưng tôi vẫn là một đứa con gái có giáo dục cơ mà. Ngại, thật sự là ngại quá đi!
Cuối cùng thì chúng tôi cũng quay lại quán KFC, tôi đứng yên nhìn anh Dương rũ rũ chiếc áo mưa. Không ổn, rõ ràng là không thể rời mắt khỏi cái con người này. Tôi thở dài, miễn cưỡng tiến về phía bàn ăn trước anh. Kim nhìn bộ dạng thảm hại của tôi, khẽ chép miệng:
“Ướt hết rồi này!”
“Dương! Rõ ràng là anh đi đón người ta, sao bây giờ cả hai cùng ướt là sao?”
Trang – chị Dancer xinh đẹp nhất nhóm không nén nổi tiếng cười, khi thấy anh Dương bước lại gần với với dáng vẻ cũng không còn long lanh như thường ngày. Anh Dương nhìn mọi người bằng gương mặt ngơ ngác, trong khi tay đưa lên vò đầu khiến cho nước mưa văng tung tóe.
“He he! Coi như tắm mưa vậy, giờ tui mới biết chạy mưa sướng đến thế!”
“Gì chứ? Chẳng lẽ anh chưa tắm mưa bao giờ?”
Tuấn – người con trai ít tuổi nhất nhóm lên tiếng với một điệu bộ nghi ngờ. Tuy rằng cậu ta là người ít tuổi nhất, còn ít tuổi hơn cả Hoàng, nhưng khi Tuấn đi chung với anh Dương hay anh Khánh, cấm có ai nói rằng cậu ta ít tuổi hơn. Một phần cũng vì chiều cao mét tám của cậu ta, một phần cũng là do gương mặt vô cùng người lớn.
“Chưa!” – Anh Dương thật thà trả lời – “Đây là lần dầu tiên đấy!”
“Ha ha, vậy thì anh phải cảm ơn Linh rồi!”
Kim cười ồ lên, trong khi những người còn lại còn đang trợn tròn mắt kinh ngạc vì lời thú nhận của anh Dương. Anh Khánh bỗng hắng giọng, đưa mắt về phía Kim.
“Ăn nhanh đi! Chẳng phải
Like để ủng hộ YenBai.Mobi:
