|
Phần mềm lướt web - UC Web MINI
Lướt web nhanh hơn và tiết kiệm tới 95% chi phí. ![]() |
của bạn của bạn giới thiệu, nói tóm lại là một cô gái xinh đẹp.
Cô nàng BMW chạy êm như ru, rất thoải mái, tôi nhìn gương chiếu hậu, thấy Trình Lộ đang vẫy tay gọi taxi. Trong công ty không thiếu gì các cô thanh tao, nhưng người bình thường đoan trang xinh đẹp lại luôn bị tôi chọc cho đến mức nhe răng nghiến lợi thì chỉ có mình cô ta.
Không phải tôi thích chọc cô ta, chỉ có điều tính cách không hợp nhau. Chiếc BMW tăng tốc lên tám mươi kilomet một giờ, khiến cho bóng hình cô ta chỉ còn là một chấm đen nhỏ xíu.
Thời gian hẹn là một giờ, địa điểm là tầng một của khu chung cư nơi cô gái ở. Tôi đến đúng giờ, sau đó bắt đầu chờ đợi. Không nhớ rõ lần yêu đương trước là khi nào, hình như ba bốn tháng trước.
Cứ tính theo tần suất này, tôi vẫn chưa thuộc loại đào hoa.
Sau nửa tiếng, người vẫn chưa thấy xuống. Tôi bắt đầu lau xe. Lau hết trong lại đến ngoài.
Nửa tiếng nữa lại trôi qua, chiếc xe đã được lau sạch bóng như lúc mới mua.
Cuối cùng cô gái trang điểm vô cùng xinh đẹp cũng xuất hiện. Cô ta mặc chiếc áo len dệt kim, phối thêm chiếc vòng cổ dài, dáng dấp và khuôn mặt đều đáng được điểm cao.
“Woa, chiếc xe đẹp quá, chúng ta đi đâu ăn nhỉ?”. Cô ta nở nụ cười ngọt ngào.
“Anh nghĩ anh không đi ăn đâu”. Tôi cũng cười.
“Anh nói vậy là ý gì?”. Cô ta ngước đôi mắt to vô tội lên, hàng lông mi đã được tô điểm, khẽ rung động.
Tôi lại cười, “Anh đợi em xuống để từ biệt”.
Cô ta đứng đờ tại chỗ, còn chưa kịp phản ứng lại thì tôi đã lên xe đi mất.
Tôi không thích chờ đợi người khác, đúng giờ là nguyên tắc cơ bản, xinh đẹp không phải là lý do bắt người khác phải chờ đợi. Chỉ có một người từng khiến tôi nhẫn nại chờ quá một tiếng, đó cũng là lần duy nhất.
Chiếc BMW nhanh chóng rời khỏi khu chung cư chạy về một hướng khác của thành phố.
Không biết tại sao, hủy bỏ buổi hẹn, nhưng trong lòng tôi lại khoan khoái hơn rất nhiều.
“Hoa Gian Phường” nghe như tên của một cửa hàng hoa, thực ra là một phòng khám tâm lý. Tôi luôn cảm thấy ở Trung Quốc mở một cửa hàng hoa còn có tiền đồ hơn mở phòng khám tâm lý.
Trước đây tôi không hiểu trong xã hội Trung Quốc phòng khám tâm lý làm sao mà có thể tồn tại được. Nhưng sau này khi biết, tài sản của ông bố Đại Bính vượt quá năm triệu thì đã thông suốt điều này.
Người ta nói những kẻ theo chủ nghĩa lý tưởng đều rất ngây thơ chất phác, câu này nếu ứng dụng vào Đại Bính thì lại ngược lại. Đại Bính là một trong những tên vô liêm sỉ nhất mà tôi từng gặp.
Cậu ta không muốn lãng phí bốn năm học chuyên ngành tâm lý, vì thế, sự khác biệt cuối cùng là, tôi kiếm được tiền, còn cậu ta thì lỗ vốn.
Khi tôi bước vào “Hoa Gian Phường”, cậu ta đang ngáy khò khò. Thật khó tưởng tượng, cậu ta chính là bác sĩ tâm lý duy nhất được cấp giấy chứng nhận trong cả cái thành phố Bình Hải hơn năm triệu dân này – tôi nghĩ, không có người nào khác lại ngu ngốc đến mức mở một phòng khám tâm lý mà biết chắc chỉ có lỗ vốn chứ không kiếm được đồng nào, lại còn tự xưng là “kiên trì lý tưởng”, “người sáng lập của ngành tâm lý Trung Quốc”…
Ding ding… cửa ra vào
treo một cái chuông, tôi vừa mở cửa thì cậu ta tỉnh giấc.
Cậu ta vội vàng lau nước dãi, nước mũi, nước mắt, ngồi thẳng lên, nhìn thấy tôi, lại uể oải, “ôi dào, hóa ra là cậu”.
Bổ sung thêm một câu, cậu ta cũng là một trong những tên thô lỗ nhất mà tôi từng gặp, có lẽ cũng là bác sĩ tâm lý thô lỗ nhất Trung Quốc.
“Đợi đã! Để tớ đoán xem lý do cậu đến đây là gì nhé!”. Không đợi tôi mở lời, đột nhiên cậu ta giơ tay lên.
“Được, cậu thử đoán xem”. Tôi mỉm cười, ngồi xuống, nghịch ngợm những thứ treo xung quanh.
“Chắc chắn là lại chia tay với người yêu rồi!”. Đại Bính nói.
“Sao lại nói là ‘lại’?”. Tôi hỏi cậu ta.
“Ôi dào, từ ngày tớ quen biết cậu thời đại học đến bây giờ, cậu có cô bạn gái nào vượt quá một tuần”. Đại Bính cười vẻ đắc ý, mặt lộ rõ sự sung sướng trước đau khổ của người khác.
Tôi cũng không thèm giải thích, chỉ cười. Đã quen với cuộc sống độc thân, dường như bên cạnh sẽ chẳng bao giờ có được người con gái dịu dàng nào nữa.
“Này, không phải cậu là loại người không thích đàn bà đấy chứ?”. Đột nhiên Đại Bính hỏi tôi.
“Không thích đàn bà, lẽ nào tớ thích đàn ông?”. Tôi nhặt một tờ bệnh án bên cạnh lên, ném về phía cậu ta.
“Sao cậu biết là cậu không phải như thế? Rất nhiều người ban đầu cho rằng họ không phải, sau đó mới biết thì ra là không dám đối diện. Gần đây tớ đang đọc một quyển sách, liên quan đến đồng tính ẩn…”.
Mười mấy tờ bệnh án cuộn lại đã được nhét vào mồm cậu ta. Tôi một tay nắm lấy bệnh án, tay còn lại đã nắm thành quả đấm, giơ ra trước trán cậu ta.
“Hừ hừ hừ,” Đại Bính đẩy cuộn bệnh án ra, vẫn không cam tâm, nói “Giờ thì tớ đã hiểu, tại sao mỗi cô bạn gái của cậu đều không được mấy hơi, hóa ra ngay từ đầu cậu đã chỉ thích đàn ông. Thảo nào sau khi tốt nghiệp vẫn muốn ở cùng nhà với tớ, hóa ra là có ý đồ với ‘sắc đẹp’ của tớ…”.
“Có ý đồ với ai chứ không bao giờ có ý đồ với cậu!”. Tôi thụi cho Đại Bính một cái. Có lẽ đây gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, ở công ty tôi có thể chọc cho Trình Lộ tức giận thì ra ngoài tôi lại rất dễ bị tên khốn Đại Bính này chọc cho tức điên lên.
Thân hình Đại Bính to béo, nhưng động tác lại rất nhanh nhẹn, tránh được cú đấm của tôi rồi thở dài: “Haizz, nói thật, hôm nay cậu chuyển ra ngoài đi”.
“Đi á, tiền nhà tháng này chẳng phải tớ đã đưa cho cậu rồi sao?”.
“Tiền nhà tớ sẽ trả lại cho cậu, cậu tìm chỗ nào khác mà ở đi”. Đại Bính lắc lắc cái đầu béo ú, ngượng ngùng nói.
“Cậu nói thật đấy hả?”.
“ờ, dạo này kiếm được một mỹ nữ, thân hình rất bốc lửa, muốn tiến xa hơn với cô ấy, nếu không sống một mình, e không tiện cho lắm. Cậu cứ coi như tớ trọng sắc khinh bạn đi, tớ trả thêm cho cậu một tháng tiền nhà nữa, cậu ra ngoài thuê nhà đi”. Đại Bính vừa nói, vừa lôi ví ra, xem vẻ không phải trêu đùa.
“Sao không nói sớm! Bây giờ bảo tớ ra ngoài tìm nhà thì biết tìm ở đâu chứ!”.
“Tớ định chờ tìm cơ hội nói với cậu, nhưng ai ngờ hôm nay cô ấy lại muốn đến nhà mình chơi. Người anh em tốt, người anh em tốt, hay là hôm nay cậu ngủ ở ngoài, mai hãy về…”.
Tôi đã “sống chung” với Đại Bính hơn một năm, chưa bao giờ bị cậu ta đuổi ra ngoài, nhưng nghĩ đến chuyện Đại Bính có thể gặp được người phụ nữ có ý với cậu ta cũng không dễ dàng gì, cũng hơi mềm lòng.
Đại Bính tướng mạo bình thường, nhưng lại rất trượng nghĩa, không bao giờ để bụng. Càng đáng quý hơn là cậu ta chưa bao giờ để lộ gia thế, nếu không phải đã quen cậu ta hơn ba năm, tôi cũng không biết nhà cậu ta rất giàu có, vì thế nếu có cô gái nào để ý đến cậu ta, tuyệt đối không phải nhằm vào tiền của cậu ta.
“Được rồi, rời xa tớ, cậu hãy mau đi tìm lấy người đàn ông của cậu đi!”. Đại Bính vỗ mạnh vào vai tôi, nói to.
“Còn nói tớ đồng tính là tớ giận đấy!”. Tôi hét về phía cậu ta. Trong lòng nghĩ đến chuyện phải tìm một căn phòng khác, cảm thấy hơi bực mình, lại thêm việc Đại Bính trêu đùa kiểu đó, càng khiến tôi không vui.
“Ai đồng tính cơ?”.
Đột nhiên, từ cửa vọng lại giọng nói êm dịu của một cô gái.
Tôi và Đại Bính đồng thời nhìn ra cửa.
“Tô Tô, sao hôm nay em lại đến đây?”. Đại Bính lập tức đổi thành bộ mặt cười thân thiện, quay về phía cô bé hỏi.
Tôi nhân cơ hội săm soi cô bé tên Tô Tô đó.
Cô bé mặc một chiếc váy liền thân màu xanh da trời cổ rộng làm nổi bật những đường cong xinh đẹp mềm mại ở thân trên, còn thân dưới bó sát hông trông vô cùng nhỏ nhắn, đáng yêu. Chiếc áo hai dây màu xám và quần tất màu đen khiến cho cô bé đầy vẻ hoạt bát, trẻ trung hấp dẫn. Đôi bốt bẻ cổ màu vàng nâu kết hợp với đống dây chuyền đồng xu nhiều lớp trông sống động vô cùng.
Mục tiêu của Đại Bính chắc không phải là cô bé này chứ. Tuy cậu ta cứ một điều mỹ nữ, hai điều mỹ nữ, nhưng người xinh đẹp cỡ cô bé này mà thích Đại Bính thì chắc trời sập quá.
Trong lòng tôi rất kinh ngạc.
“Hôm nay được nghỉ học, nên em đến đây thăm anh. Em mang cho anh bánh trứng đấy, em mua trên đường đến đây vẫn còn nóng”. Tô Tô tiến lại, mở hộp ra, để lộ chiếc bánh thơm phưng phức vẫn còn nóng hôi hổi.
Thảo nào trông cô bé nhí nhảnh đáng yêu thế, thì ra vẫn đang là sinh viên… Không đúng! Có thể có một cô sinh viên thích cái tên Đại Bính này sao?
Tôi càng nghĩ càng thấy kinh ngạc.
“Anh ấy là ai thế ạ?”. Tô Tô hỏi Đại Bính.
“À, một người bạn của anh, là gay, đến đây để giải quyết vấn đề tâm lý ấy mà. Lương Mân, nói ra thì Tô Tô là bạn học cùng trường với cậu đấy, cô bé cũng là sinh viên Học viện Thương mại Hoa Đông”. Đại Bính nói.
“Gay á?”. Tô Tô chớp chớp đôi mắt long lanh, hiếu kỳ nhìn tôi.
“Tống Đại Bính, cậu đừng có quá đáng!”. Lúc đầu tôi không hiểu được gay là cái gì, đợi đến khi hiểu ra tôi lập tức đập bàn thật mạnh, chiếc bánh trong hộp cũng nhảy lên nửa mét.
Tô Tô vẫn tò mò nhìn tôi, hỏi tiếp Đại Bính, “Anh ấy thực sự là gay?”.
“Thật mà, thật mà. Anh nói phải là phải”. Đại Bính vừa nói vừa lủi ra sau, sự tôi đánh
Like để ủng hộ YenBai.Mobi:
