|
BÁ CHỦ TAM QUỐC
Bá Chủ Tam Quốc là game chiến thuật "quốc chiến". ![]() |
gì? Tiền?_Phương nhăn mặt nhìn tên con trai trước mặt
-No no no_Vũ nói rồi lấy ngón trỏ, chỉ vào mặt mình, khuôn mặt cực kì gian (sorry những ai yêu mến Vũ)
-Đồ gian xảo, ăn lời cắt cổ_Phương mắng rồi khẽ nhón chân, kiss nhẹ lên má Vũ rồi chạy đi
Nhà Ngọc…………..
Hôm nay Ngọc dậy sớm hơn ngày thường, phần vì hôm qua mất ngủ, phầnlà vì muốn hít thở k khí trong lành buổi sáng để bình tâm lại sau nhữnggì đã xảy ra
-……Cô đóng cổng lại, quay mặt ra đường, hít 1 hơi dài đầy k khí
-Cậu định đi học hay là tập thể dục đấy?_Kiệt hỏi
-Um..cả 2_Ngọc hơi ngạc nhiên và ngượng ngùng
-Hôm nay cậu có vẻ đi học sớm nhỉ?_Kiệt nói
-Um, mình muốn đi học sớm 1 chút ấy mà. K khí buổi sáng rất tuyệt, nókhiến mình cảm thấy nhẹ nhõm hơn_Ngọc nhận ra rằng Kiệt đang cố gắng đểđưa mọi thứ về với vẻ tự nhiên hàng ngày nên cũng cố gắng diễn theo,nhưng rất tiếc, Ngọc là 1 diễn viên tối
-um
-………..
-………….
Tất cả rơi vào im lặng
-Kiệt này, chuyện hôm qua mình xin lỗi. Mình k muốn làm cậu buồn nhưngmình…mình…….._Ngọc muốn cứu vãn mọi thứ ra khỏi sự im lặng ngộtngạt đến kinh người này nhưng cuối cùng chính mình cũng k biết phải nóigì và càng khiến mọi thứ ngập sâu hơn vào im lặng
-K sao đâu, 1 phần cũng vì mình mà. Mình đã quá hấp tấp khi tỏ tình vớicậu. Mình đã k hiểu cho cậu, đã k đủ chín chắn để nghĩ được rằng cậu kgiống những người con gái khác, cậu mang trong mình 1 vết thương lòngrất lớn. Dù mình k biết đó là gì nhưng chắc chắn nó đã phá hủy toàn bộniềm tin của cậu vào tình yêu. 1 người như mình lại càng khó tin hơn khi trước đây mình là 1 thằng con trai ăn chơi có tiếng. Nhưng cậu hãy hiểu rằng từ khi có cậu xuất hiện, mình đã thay đổi rất nhiều, mình k cònnhư trước kia nứa. Và tình cảm mà mình dành cho cậu k phải là là cảm xúc nhất thời, là 1 phút ngông nổi bồng bột, nó là tình yêu chân thành từtận trái tim, là bức tường kiên cố và vững chãi mà mình đã dần xây dựngtừ nhưng ngày đầu gặp cậu. Mình nhất định sẽ k bỏ cuốc, ít nhất là chotới lúc 1 người con trai thật sự yêu cậu xuất hiện, làm cho cậu vui, làm lành vết thương trong trái tim cậu_Kiệt nói đầy tự tin
-Um_Những lời nói đó của Kiệt đã khiến Ngọc phần nào lay chuyển, cô bước đi nhanh hơn
-……._Kiệt vẫn đứng lại phía sau vì nghĩ rằng Ngọc đang muốn tránh mình
-Sao còn đứng đấy? Chứ ăn sáng nên k còn sức đi hả? Có cần mình mua cho bánh mì k?_Ngọc quay lại, nói như hàng ngày
-Có có có, mua bánh mì cho mình đi_Kiệtt lon ton chạy lại (giống con cún quá )
-um, để mình mua cho_Ngọc nói rồi cười
-2 ổ nha_Kiệt nói rồi giơ 2 ngón tay lên, tạo thành hình chữ v
-1 được rồi_Ngọc nhăn mặt
-K, 2 ổ, 1 ổ k no_Kiệt lắc đầu
-Haizzz, ok, 2 ổ thì 2 ổ_Ngọc thở dài
Mọi thứ trở về với vẻ tự nhiên vốn có…………….
Nhưng tình cảm thì càng ngày đổi thay……………
Chương 28 : Nguy hiểm từ tình yêu mù quáng
hơn 1 tuần trôi qua, mọi thứ vẫn vậy, chỉ có tìnhcảm của những cặp đôi dành cho nhau thì càng ngày càng lớn. Trinh vàPhong, Vũ và Phương giờ đây đã là 2 cặp đôi hot nhất trường, k phải chỉvì họ thông mình lại có nhan sắc trời cho mà vì tình cảm học dành chonhau là chân thành, k vụ lợi. Mọi người khi mới biết chuyện cũng ồ lênkinh ngạc, rồi lại có nhưng tiếng nức nở vang lên, Trà vµ fLinh thì khỏi nói, 2 con rắn độc nguy hiểm trong 3 con rắn độc. Họ dùng đủ mọi cáchđể phá rối nhưng đều bị phát hiện ngay từ khi mới bắt đầu nhen nhóm cáikế hoạch ngu xuẩn và đen tối. Anh em trong bang hội của hộ rất nhiều,lại được sự trợ giúp của những người yêu mến và hi vọng họ hạnh phúc nên dù 2 con rắn đoọc có muốn làm gì cũng k thể. Trúc dù vẫn chưa có độngtĩnh gì vì Kiệt và Ngọc chưa chính thức quen nhau nhưng hàng ngày vẫntìm mọi cách để hại Ngọc, nhưng với người như Ngọc điều đó là k thể.Chợt, Trúc nhớ tới việc Ngọc rất sợ bóng tối nên trong đầu nảy sinh ra 1 kế hoạch……….
Hôm nay, khi Ngọc đang trên đường về nhà thì gặp phải 1 đám côn đồ
-Này nhóc, đi theo tụi này 1 chút_Tên đó nói, giọng có phần nhẹ nhàng vì thương hoa tiếc ngọc
-Sao lại phải theo? Tôi k rảnh_Ngọc nói rồi lách qua khe hở còn lại trên đường vì bọn du côn đã đứng dàn hàng
-Nè nhóc, nếu k muốn khuôn mặt hoàn mĩ của mình bị tổnhại thì hãy mau theo tụi này. Tụi này nễ tình cô em nhưng con dao nàythì….haizzz, vô tình lắm_Tên đó cản Ngọc lại rồi rút ra 1 con dao, múa vài đường trước mặt Ngọc
-……_Ngọc im lặng suy nghĩ rồi cất tiếng_thôi được_Ngọc cũng là con gái, mà con gái thì ai mà k sợ mình xấu xí chứ???
………..
-Mày tới rồi à? Tao tưởng phải vất vả lắm tụi kia mới đưa nổi mày tới đây chứ? Mày trở nên nghe lời thế từ bao giờ?_1 giọng nóicất lên. Mà cái giọng này chính là 1 trong 3 cái giọng mà nó cảm thấykhó nghe nhất từ trước tới giờ. Cụ thể hơn là giọng của con nhỏ đã bị nó tát ngay tại căn tin của trường_Trúc
-Thì ra là mày, tao còn tưởng là ai. Mày muốn gặp tao cóchuyển gì thế?_Ngọc vẫn thế, lạnh lùng, ít nhất là với mấy con rắn nguyhiểm này
-Ấy, đừng nóng vội. Tao chỉ muốn cho mày tận hưởng cái kkhí của đem tiệc trong bống tối thôi, đừng lo. Bây giờ vẫn còn sớm, látnữa, khi mặt trời khuất bóng, màn tiệc mới bắt đầu_Trúc nói rồi nhìn rangoài trời
-Mày nói vậy là sao?_Giọng Ngọc hơi run khi nghe Trúc nhắc tới 2 từ: bóng tối
-À k, nói ra thì mất vui. Cứ chờ đi, đêm tiệc này là dành riêng cho mày mà_Trúc cười đầy nguy hiểm
và rồi, mặt trời khuất bóng dần…………
-Ái chà, tới lúc khai tiệc rồi nhỉ. Cô thấy thế nào? Chủ nhân của đêm hội?_Trúc nói đầy giễu cợt
-Làm ơn bỏ ngay cái bộ mặt đểu giả đó đi, nó làm tao buồn nôn_Ngọc nói
-Hừ, mày tưởng tao thihcss làm thế lắm à? Với 1 kẻ dám giành mất người yêu của tao, giọng nói đó thật sự chưa là gì đâu_Trúc nói
-Cướp mất bạn trai của mày? Ai? kiệt á?_Ngọc hỏi
-Ai cho mày dám gọi xổng tên ảnh thế hả? Phải gọi là anh Kiệt, anh Kiệt, biết chưa?_Trúc rít lên
-Ừ, anh-Kiệt_Ngọc nói, cố nhấn mạnh 2 từ sau như muốn chọc tức con rắn lên cơn
-Mày…mày…chẳng lẽ mày luôn dùng cái giọng đó để nóivới anh ấy sao? Hả? Con hồ ly tinh chuyên môn đi hút máu nguờ kia? Đồgái gọi_Trúc nổi khùng thật sự
-Gì? Mày vừa nói gì? Nói lại tao xem? Mày nói tao là gì?_Ngọc đứng phắt dậy sau khi nãy giờ ngồi an nhàn trên ghế
-Tao nói mày là đồ gái gọi. Mẹ chắc cũng thế nên cái ngữnhư mày mới đựoc sinh ra đúng k? Mà tao nói cũng đúng thôi, mày k chamà_Trúc nói
-Mày!_Ngọc hét lên rồi thẳng tay cho con nhỏ thêm 1 tát,khóe mắt hằn lên từng tia lửa đỏ li ti. Còn khóe môi của con rắn mangttrong mình chất độc kinh người kia đã bắt đầu ứa máu, 5 ngón tay inhằn, đỏ rực trên khuôn mặt trát lên k biết bao nhiêu mĩ phẩm_Mày hạnhphúc k? Mày may mấn đấy. Trước giờ tao chưa tát đứa con gái nào nhưngmày được những 2 cái cơ. Vinh hạnh k?_Ngọc quay sang nói, đôi mắt đẹp mê hồn xoáy sâu vào trái tim đen tối của con rắn độc
-Tụi bay đâu? Đánh nó cho tao_Trúc sợ, rất sợ đôi mắt ấy,ra lệnh cho Bọn đàn em1 mình Ngọc phải chống đỡ với hơn chục thằng, cuối cùng,thằng nào cũng gục. Mồ hôi mẹ mồ môi con ứa ra, đầu óc Ngọc quay cuồng,đôi đồng tử mờ daanf, mờ dần đi. Ngọc muốn ngủ nhưng phải gắng gượng, cô phải tỉnh, cô cố bám trụ, đứng hiên ngang
-Chết tiệt, mày vẫn thế. Đứng là k nên đựng vào mày_Trúc rủa rồi bảo bọn đàn em đang nằm dài dưới đất rút
Cánh cửa ra vào đóng sầm lại, 1 lúc sau thì Ngọc nghe thấy tiếng moto phúng vụt đi. Trong cơn mê man, NGọc mơ hồ nghe Trúc nói:\” Khóa cửalại, cứ để nó trong này đi. Mặc xác nó, cho nó ở đây 1 đêm, làm bạn vớilũ chuột chít, cái lạnh và bóng tối. Phải cho nó biết thế nào là lễ độ\”
Ngọc k sợ chuột, Ngọc cũng k phải người yếu đuối và ốm yếu tới mức sợ cái lạnh. Nhưng..Ngọc sợ bóng tối, sợ sự cô đơn, sợ bị ngêi khác bỏrới. Sợ, sợ lắm…..Nhưng giờ đây cô mặc kệ. Cô mặc kệ bống tối đang dần bao trùm lấy cô, lấy gian nhà kho cũ kĩ. Cô mệt quá rồi, cuộc chiến với hơn chục thằng con trai lúc nãy đã cướp hết của nó
toàn bộ sức lực. nómuốn ngủ. Phải, muốn ngủ……Rồi nó gục xuống nền đất khô cứng và lạnhlẽo, đầy dơ bẩn. Mồ hôi vẫn k ngừng chảy trên đôi gò má thanh cao, môimắt nhắm nghiền, mơ màng chìm vào giấc ngủ, đôi môi trắng bết, khô khốc, thỉnh thoảng lại run lên bần bật
Đêm hôm đó………..
-Ư ư……_Đôi mi dài nặng trĩu, khẽ lay động. Mí mắt quá nặng khiến Ngọc phải mất 1 lúc lâu mới mở ra được
1 màu đen bao trùm lấy tất cả, kể cả nó. Gió khẽ rít qua nhưng ôthông gió nhỏ ở trên cao cùng ánh trăng len lỏi hắt vào tạo nên 1 luồngánh sáng nhỏ và yêu ớt, giống như mạng sống của cô bây giờ. Lạnh, thậtsự rất lạnh, nhiệt độ ở đây thấp hơn nhiệt độ ở thành phố, cô lại mấthết toàn bộ sức lực, cơ thể trở nên yếu mềm, cô đã bị cảm lạnh. Cô co ro trong 1 góc của căn phòng, cơ thể run lên bần bật. Cô như 1 con mèo nhỏ mắc mưa bị bỏ rơi trông đến tội. Nhưng giờ, có ai biết mà giúp côđây???
Cô khẽ cắn móng tay mình để bớt sợ nhưng dường như càng cắn ;lại càngthấy sợ hơn trong khi mặt trăng thì ngày càng xa vời và ánh sáng trongnhà kho ngày càng yếu hẳn. Cô bật khóc, như
Like để ủng hộ YenBai.Mobi:
