![]() |
BIGONE 2015 - Phiên Bản Iphone
Game đánh bài cờ bạc đã có mặt trên Iphone ![]() |
chằm tờ xét nghiệm không nói tiếng nào, Đồ Nhiễm không nhịn được, cất tiếng hỏi:
- Đã nhớ ra chưa? Chuyện hồi cuối tháng Mười hai…. không có người khác.
Giọng cô trầm thấp và lưu loát, không chút khó nhọc, đây hóa ra lại là chuyện hay, người thẳng thắn, dứt khoát đa phần sẽ không cố chấp đến cùng. Anh hỏi thẳng:
- Bao giờ làm phẫu thuật? Anh đi với em.
Đồ Nhiễm ngước mắt nhìn anh, chần chừ một lúc rồi mới nói:
- Em không muốn làm phẫu thuật.
Anh không kìm chế được mà khẽ nhíu mày, thần kinh đại não đã nhanh chóng có phản ứng, đầu óc váng vất tê dại, anh nhìn ra ngoài cửa sổ, muốn tìm chỗ nào đó hút một điếu thuốc.
Mặt Đồ Nhiễm nóng bừng, dù đã hạ quyết tâm mặt dày mày dạn, nhưng có những lời khi phát ra từ miệng một cô gái chưa chồng vẫn không tránh khỏi bối rối, huống chi thái độ của đối phương rành rành là không mong đợi, chẳng chờ trông, không đồng ý.
Cô chậm rãi lên tiếng, giọng nhỏ nhẹ:
-Em đang nghĩ, có lẽ em vẫn cần đứa bé này… nhưng, sinh con thì phải có giấy chứng sinh, để nhập hộ khẩu….
Lục Trình Vũ không nghe cũng hiểu, hơi thở gấp gáp như phải tiếp nhận một ca mổ lớn, khiến trái tim có phần không chắc chắn, anh xoay mặt đi ho một tiếng, dò hỏi:
- Quyết định như vậy có hơi gấp gáp quá không?
Đồ Nhiễm nhìn anh bằng ánh mắt trông chờ:
- Anh không tin? Thật sự là của anh.
Câu này nói ra hơi nhiễm một chút bệnh nghề nghiệp, như thể đang quảng cáo thuốc: Tin tôi đi, loại thuốc này hết sức công hiệu, tác dụng phụ lại cực ít, ở ba bệnh viện hàng đầu khác đã sử dụng, được người ta khen ngợi hết lời, thử một chút là biết ngay…
Mồm trơn như thoa mỡ, nói không vấp váp, vẻ mặt điềm tĩnh thản nhiên, nếu khiến người ta phải cảnh giác, ai còn chịu mua thuốc nữa?
Nhìn gương mặt đỏ bừng của cô, Lục Trình Vũ đành nói:
-Anh không có ý đó.
Nhưng ngay sau đó lại bí từ.
Anh muốn nói cho hoa mỹ một chút, nhưng lại cảm thấy dù nói gì thì ý tứ sau cùng vẫn là: Tôi và em lên giường, chưa từng nghĩ sẽ làm em ễnh bụng, cho dù phải bỏ đi một sinh mệnh, cũng không muốn kết hôn với em. Chẳng lẽ cứ cảm thấy quả trên cây nào ngon là phải vác nguyên cái cây ấy về trồng trong sân nhà mình?
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng không nói ra lời, dù thế nào trong chuyện này phụ nữ vẫn thiệt thòi hơn đàn ông. Anh bỗng cảm thấy mình thật tồi tệ, nếu không thì tất cả lũ đàn ông đều tồi tệ, đều mang tâm lý ăn may, miếng ngon để trước miệng, không ăn thực phí hoài.
Một lúc sau anh mới lên tiếng, vô thức tung ra một chiêu thái cực:
- Chuyện này, em tính sao?
Đồ Nhiễm khẽ cắn môi, cúi đầu nhìn ngón chân, ủ rũ lên tiếng:
- Em không muốn làm phẫu thuật, không tốt cho sức khỏe, hơn nữa con người em cũng hơi mê tín, dù sao cũng là một sinh mạng, lúc này đã không đơn giản chỉ là một tế bào nữa, em không muốn sát sinh. Trước khi tới đây em đã do dự suốt hai tuần, cho nên nếu có thể…. – Cô lấy đầu ngón chân di di vào vũng nước trên mặt đất, như muốn lau sạch nó đi, nghĩ lại lại thấy không thể làm được. – Dĩ nhiên anh cũng cần có thời gian để suy nghĩ… Hay là thế này, anh trả lời em muộn một chút cũng được, nhưng đừng kéo dài quá, được không?
Lục Trình Vũ thầm thở dài, lòng nghĩ cô gái này đã quyết theo đến cùng rồi, anh ậm ờ một cách thỏa đáng:
- Em xem hai chúng ta chưa tiếp xúc được bao lâu, chuyện hôn nhân vốn dĩ đã hơi chóng vánh, lại thêm một đứa bé nữa thì càng phức tạp. Chuyện này không thể xốc nổi được, phải suy nghĩ kỹ càng, trước sau đều phải thu xếp rõ ràng, em nghĩ kỹ thêm đi, anh hy vọng em có thể nghĩ thêm.
Vẫn luôn cúi đầu lắng nghe, lúc này Đồ Nhiễm ngẩng phắt lên nhìn anh:
- Cũng đúng, có chuyện có thể xốc nổi được, có chuyện thì không. – Cô thò tay ấn nút thang máy, một lúc sau như sực nhớ ra điều gì, cô quay lại nhét vào tay anh một tấm ảnh. – Đây là tấm ảnh đầu tiên của con anh. – Cô nói nhỏ. -Không có hứng thú thì cũng nhìn một cái, có duyên đối diện, vô duyên gặp mặt, tốt xấu gì cũng là duyên phận.
Cửa thang máy mở ra, Đồ Nhiễm xoay người bước vào trong, chiếc ô trên tay cô nhỏ ra vài giọt nước, vẽ nên một dấu vết ngắn ngủi trên sàn nhà lát gạch trắng xám, ngăn cách hai người.
Lục Trình Vũ cầm tấm ảnh rảo bước về phòng điều trị tăng cường. Ở cửa có một đám người đang xúm xít, nhặng xị, người nhà bệnh nhân hoặc gào khóc hoặc lau nước mắt, bác sĩ, y tá tất bật, vội vã, chân không kịp chạm đất, quần chúng xung quanh người sầu thương, kẻ hào hứng ra mặt.
Anh túm lấy một đồng nghiệp đang đi ra:
- Giường nào thế? Tình hình thế nào?
Người đồng nghiệp khẽ lắc đầu, vẻ mặt buồn bã:
- Ông Trương, lại là tim ngừng đập cấp tính. Tối qua vừa cứu một lần, đáng tiếc…
Nói xong vỗ vỗ vai anh.
Y tá đẩy chiếc xe nhỏ tới, bên trên là ga gối trắng tinh gấp gọn gàng.
Lục Trình Vũ thầm thở dài, cúi đầu nhìn bức ảnh siêu âm trong tay mình, trong tấm ảnh có một đốm nhỏ, chỉ bằng hạt đậu gần bên trái “ hạt đậu” là một đốm sáng nhỏ xíu nhưng rất bắt mắt, như thể đang nhảy nhót đầy sức sống.
Anh nghĩ, đó là một trái tim.
²²
Lục Trình Vũ cảm thấy mình hơi bội bạc.
Thực sắc tính dã, chúng sinh bản năng[2">, huống hồ con người là động vật duy nhất biết hưởng thụ tình dục. Nhưng giờ đây, chuyện này lại trở thành một cơ chế khuyến khích sinh đẻ, cho anh hưởng vài giây ngọt ngào rồi lại muốn anh phải gánh vác trách nhiệm cả đời.
[2"> Câu nói trong sách Mạnh Tử, ý nói ăn uống và tình dục là hai đặc tính cơ bản của con người.
Hai chữ “cả đời” này khiến anh thấp thỏm, nếu khi đó có thể kìm chế ngọn lửa dục, nếu anh không tới góp vui ở cuộc liên hoan của đám bạn đểu kia, nếu không có lần cửu biệt trùng phùng, thì đã chẳng có những chuyện lằng nhằng như bây giờ.
Phong Vân Truyền Kỳ – Tuyệt Đỉnh Mobile
Game nhập vai, đánh theo lượt kết hợp đông – tây, hàng triệu Game thủ đã nhập cuộc.
Hôm đó vừa vào cửa, Lục Trình Vũ đã chú ý tới cô gái ngồi cạnh Chu Tiểu Toàn, không hẳn là rất xinh đẹp, nhưng khuôn mặt ấy trông rất quen.
Thoạt nhìn anh vẫn chưa thể xác nhận được, cho tới khi cô ấy cười, mũi hơi chun lại, vừa ra dáng con buôn lại có phần hơi khờ khạo, anh bỗng nhớ ra cô gái này là ai. Nhiều năm trước cô thường vô duyên vô cớ khóc thầm, khóc một hồi thở không ra hơi, nói không nên lời, gương mặt ngây ngô nhòe nhoẹt nước mắt.
Khi đó anh còn trẻ người non dạ, gặp phải tình cảnh như thế, bao bối rối và chán nản đều hiện rõ trên mặt. Hai người ngồi cách nhau một cái bàn nhưng không nói gì, căn phòng lặng ngắt như tờ.
Hôm nay, Lục Trình Vũ cảm thấy hơi khó để gộp người con gái trước mắt và bóng dáng mơ hồ trong ký ức kia lại làm một.
Anh để ý thấy hành vi, cử chỉ của cô gái này đã linh hoạt hơn trước đây, móng tay sơn bóng, một điếu thuốc kẹp hờ trên tay, khói bay vấn vít. Chuyện xưa như khói, khẽ thổi là tan. Sau làn khói bảng lảng, cô tỉnh bơ cười đùa với những người đàn ông.
Anh đang do dự không biết có nên chào hỏi hay không, cô đã liếc mắt qua đây, khẽ nhếch môi với anh, hồ hởi nói:
- Em nhìn anh rất lâu rồi, hóa ra đúng là anh.
Lục Trình Vũ cười cười:
-Không ngờ.
Chu Tiểu Toàn nghe chỉ hiểu một nửa, lập tức túm lấy câu nói của anh, rít lên:
- Không ngờ cái gì, bảo anh đến anh còn không muốn đến, không ngờ hôm nay lại có mỹ nữ đúng không? Lòng lại rục rịch rồi chứ gì, hay là tôi đây làm mối cho hai người nhé?
Mọi người cười ầm lên.
Lại bởi vì họ của Đồ Nhiễm hiếm gặp, nên mọi người lại nói chuyện tào lao, Chu Tiểu Toàn nói:
- Về lai lịch của họ Đồ, hiện tồn tại hai quan điểm. Một là thời cổ đại có một con sông tên là Đồ Thủy, tổ tiên gia tộc họ Đồ sống ở bên sông, nên lấy tên sông làm họ. Một cách nói khác là bắt nguồn từ họ Đồ Sơn, vốn là tên của một chư hầu thời thượng cổ, trong Sử ký viết, vua Vũ từng lấy con gái người họ Đồ Sơn làm vợ….
Mọi người hiểu ý cười ầm lên, Lục Trình Vũ cảm thấy người này quá vô duyên, trong đầu toàn những trò trai gái, ai cũng lôi vào được.
Sau màn trêu đùa, mọi người có ý gán ghép, từ đó nhiệm vụ đưa Đồ Nhiễm về sau buổi tiệc nghiễm nhiên dành cho Lục Trình Vũ. Dần dần, người ta cũng tưởng thật.
Mọi chuyện bắt đầu không rõ ràng như thế, Lục Trình Vũ không muốn nói toẹt ra, Đồ Nhiễm lại như chẳng bận tâm. Quan hệ giữa hai người lúc gần lúc xa. Nếu anh có hoạt động nào cần bạn gái đi cùng thì sẽ gọi Đồ Nhiễm, một là để điều chỉnh cuộc sống, hai là để tránh khó xử khi phải đóng vai kỳ đà. Phía Đồ Nhiễm nếu có việc gì cần đến sức lực hoặc những việc phụ nữ không làm được thì cũng sẽ gọi Lục Trình Vũ, chỉ có điều những chuyện kiểu này không nhiều, cô tìm anh, đa phần là vì công việc.
Đồ Nhiễm làm trình dược viên đã bốn năm, còn Lục Trình Vũ đang học tiến sĩ y học lâm sàng, năm ngoái mới thi đỗ bác sĩ chủ trị, đang phấn đấu ra nước ngoài học hỏi.
Tuy Lục Trình Vũ trẻ tuổi, ít kinh nghiệm, nhưng bảng thành tích cũng được coi là phong phú: nào là bao nhiêu bài báo nghiên cứu học thuật được đăng, cán bộ đảng viên nghiên cứu sinh ưu tú bao nhiêu danh hiệu gì đó, tham gia biên tập hai bộ giáo trình, lại là học trò cưng của một giáo sư
Like để ủng hộ YenBai.Mobi:
