![]() |
Speed Video Downloader - Android
Tải Video Từ Youtube Nhanh Và Miễn Phí ![]() |
đầy quyền uy trong một lĩnh vực nào đó; vì thế vẫn có các mối quan hệ.
Thông qua anh, Đồ Nhiễm quen được một số người, thỉnh thoảng kiếm được chút tiền, mỗi lần định xông pha tiến về phía trước, Lục Trình Vũ lại vô tình cố ý ngăn cô lại:
- Kiếm một chút là được rồi, đừng tham quá, lợi nhuận của loại thuốc này cao như vậy, em bảo người khác làm sao sống nổi.
Hoặc nói thẳng:
- Đổi nghề đi, con gái làm nghề này không hợp.
Cô cười đáp:
- Đợi em kiếm được thật nhiều tiền rồi sẽ rửa tay gác kiếm, bác sĩ Lục, nếu không anh giúp em thêm đi, giúp em sớm thoát khỏi bể khổ, không cần phải ngày nào cũng xã giao nhậu nhẹt, thức đêm khó chịu chết đi được.
Lục Trình Vũ biết cô hoặc chỉ nói cho qua chuyện, hoặc có việc cần nhờ vả, bèn đánh trống lảng:
- Em nói đi, rốt cuộc em định thế nào, có dự định gì? Cũng không thể cả đời cứ làm cái nghề này mãi chứ?
Cô nói:
- Sao lại không thể? Công việc này tốt biết mấy, chỉ cần có quan hệ, kiếm tiền cũng nhanh, lại không phạm pháp, cùng lắm là không được gì. – Cô ngừng lại một chút. – Những chuyện phi pháp chắc chắn không thể làm rồi, em là con gái nhà lành mà.
Lục Trình Vũ cười:
- Em cũng rất có nguyên tắc. – Anh lại nói. – Trước đây em không như thế này.
Cô nghiêng đầu hỏi anh:
- Trước đây em như thế nào?
Lục Trình Vũ cảm thấy vấn đề này một khi đã bắt đầu thì chắc chắn sẽ dàn trải rất xa, các cô gái này từ khi rời khỏi ghế nhà trường cho tới khi bước chân vào xã hội đều luôn thay đổi, dù ít dù nhiều, chỉ là tình hình của cô gái này lại đặc biệt tới mức tự thay đổi 1800. Huống chi anh cũng không muốn nói “Anh cảm thấy trước đây em ngờ nghệch vô dụng, còn bây giờ lại sành sỏi và hư vinh”, bởi những lời này nghe ra chẳng phải ưu điểm gì, vì thế anh bèn đưa tay nhìn đồng hồ:
-Anh phải đi rồi, lát nữa còn phải về bệnh viện họp nữa.
Tiếp xúc một thời gian, quan hệ của hai người cũng chẳng tiến thêm bước nào, dừng lại ở giai đoạn kỳ quặc, Lục Trình Vũ chẳng muốn nghĩ nhiều, anh cho rằng hoàn toàn có thể xếp Đồ Nhiễm vào nhóm bạn bình thường.
Đúng lúc đó, chủ nhiệm khoa có ý giới thiệu cháu gái cho anh.
Anh gặp cô gái đó vài lần, cảm thấy cũng ổn, cô ấy là giáo viên tiếng Anh của một trường trung học trọng điểm, thanh tú, nho nhã, hiền thục, lễ độ, ít ra trông cũng rất đứng đắn. Lục Trình Vũ nghĩ công việc của mình bận rộn, tìm một người như vậy cũng không tệ, vì thế cũng có ý tiến triển lâu dài.
Còn về phía Đồ Nhiễm, anh cảm thấy, lúc nào không phiền phức quá thì tìm cơ hội ám chỉ ngầm là được.
Một hôm, Lục Trình Vũ nhận được hai tin nhắn cùng một lúc.
Một là tin nhắn của cháu gái chủ nhiệm khoa, viết: Để cảm ơn lời mời lần trước của anh, tối mai em muốn mời anh đi ăn cơm, vân vân.
Một tin khác là của Đồ Nhiễm: Anh có quen anh Từ bên khoa Ngoại Tổng Hợp không? Người này rất khó đối phó, vừa dê vừa tham, ăn cơm, tắm hơi, massage, không tuần chay nào không có nước mắt, lần nào cũng hứa nhưng lại chẳng kê đơn, tối mai anh có đi cùng em được không, nếu không vụ này lại thành công cốc, giúp em đi mà…
Lục Trình Vũ cảm thấy đây chính là cơ hội, khi đó anh đang ngủ gật trong phòng trực, trong lúc mơ màng nhắn lại mấy chữ: Không đi được, tối mai phải đi ăn với bạn gái rồi.
Hôm sau đi làm, anh bị chủ nhiệm khoa kéo ra một góc, mặt sếp già sầm sì như cái bị:
- Cái thằng oắt này, có bạn gái rồi sao còn qua lại với cháu tôi? Mấy hôm trước còn mời nó đi ăn cơm, tối qua lại bảo phải đi ăn với bạn gái… Cậu rõ ràng là muốn hai tay hai súng, chuyện này, nếu là trước đây, chắc chắn sẽ là vấn đề tác phong sinh hoạt, đương nhiên bây giờ cũng vẫn vậy, huống hồ cậu vẫn còn là cán bộ – sinh viên – đảng viên ưu tú, phen này cậu đi lạc đường, phạm sai lầm, thật sự khiến tôi thất vọng…
Lục Trình Vũ lôi điện thoại ra kiểm tra, thì ra tối qua gửi nhầm tin. Anh cũng chẳng có hứng giải thích, chỉ thành khẩn gật đầu:
- Chú phê bình rất đúng, cảm ơn chú đã chỉ dạy, sau này cháu quyết không hai tay hai súng, Đến cả từ hai tay hai súng mà chú còn biết, coi như cũng theo kịp thời đại…
Vì chuyện này, tất cả mọi người đều biết Lục Trình Vũ có một người bạn gái. Hơn nữa, cuộc sống riêng của anh chàng họ Lục này khá phức tạp, số người muốn làm ông tơ bà nguyệt lập tức giảm mạnh. Lục Trình Vũ vẫn có thời gian qua lại theo kiểu không nhanh không chậm, như có như không với Đồ Nhiễm, anh bất chợt cảm thấy như vậy cũng không tệ.
Anh thừa nhận Đồ Nhiễm có một sức hút nhất định với mình, một khi phụ nữ có chút nhan sắc, ánh mắt đàn ông sẽ tự nhiên dán vào người họ, rồi lại nhìn thấy cô ta nở nụ cười lúng liếng với mình, hay mỗi lúc nhờ mình làm chuyện gì lại ríu rít, nũng nịu, tâm trạng ấy giống như ánh dương xua tan mây mù. Tuy vậy, là một người đàn ông thực tế sắp bước vào tuổi 30, phản ứng sinh lý đã không còn là quan trọng nhất, sau một hồi cân nhắc, anh cảm thấy người con gái này không đáng tin cậy.
Ví dụ như tính cô háo thắng, ham cái lợi trước mắt, làm việc gì cũng có mục đích mà không hề che giấu, những kỹ xảo nho nhỏ lợi dụng đàn ông khiến người ta hoa mắt chóng mặt, hơn nữa công việc cũng không ổn định, không đủ vẻ vang, dễ bị người ta đàm tiếu… Tóm lại, nếu hy vọng người đàn ông suy nghĩ chín chắn cùng cô ta phát triển mối quan hệ khác giới ổn định lâu dài, sức sát thương của cô vẫn còn hơi yếu.
²²
Gặp chuyện gì Lục Trình Vũ cũng quen cân nhắc kỹ lưỡng, cho đến một ngày ý chí yếu ớt, anh đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng.
Cho đến một ngày, Đồ Nhiễm quăng một tấm ảnh siêu âm vào mặt anh, định làm anh choáng váng.
Bức ảnh đó, Lục Trình Vũ xem đi xem lại mấy lần, mọi chỉ số trên đó đều rõ ràng, anh thầm nhẩm tính, xác định là chuyện xảy ra ngày hôm đó. Anh có trí nhớ khá chính xác về ngày tháng, bởi vì Đồ Nhiễm tối hôm đó, đã để lại cho anh một ấn tượng khó phai.
©S.TENT
Vì một tin nhắn nhầm, cô lại cất công gọi điện đến nói lời khách sáo, ở đầu dây bên kia, Đồ Nhiễm cười:
- Bác sĩ Lục, em nhờ anh giúp, anh lại mời em ăn cơm vậy thì ngại quá. Sao bỗng nhiên lại nhiệt tình đến thế, có phải có ý gì với em không?
Lục Trình Vũ không muốn can dự vào chuyện giữa đồng nghiệp với trình dược viên, bèn nói qua loa:
-Hay là thế này đi, em cứ lo chuyện của em trước đã rồi anh sẽ mời em ăn cơm, hoặc đợi em đổi nghề, anh sẽ mời em ăn cơm. Hai lựa chọn này đều có lợi cho em, em chọn cái nào?
Đồ Nhiễm không để tâm đến câu này của anh, cũng không nhắc tới chuyện nhờ anh giúp nữa mà nói lảng sang chuyện khác, cười nói vài câu rồi cúp máy.
Cũng không biết là bị động đến sợi dây thần kinh nào, anh bỗng cảm thấy một cô gái nhà lành phải lăn lộn ngoài xã hội cũng chẳng dễ dàng gì, không nghĩ ngợi nhiều bèn gửi tin nhắn đi, hỏi xem tối nay hẹn lão Từ ăn uống ở đâu.
Đầu kia nhanh chóng trả lời, báo tên nhà hàng, đồng thời chêm thêm một câu: Em hiểu suy nghĩ của anh, đến hay không tùy anh, tuyệt đối đừng miễn cưỡng, nợ ân tình khó trả lắm. Ký tên bằng một hình mặt người đang lè lưỡi làm mặt quỷ.
Chiều hôm đó, Lục Trình Vũ nhận thông báo về một ca phẫu thuật, khi xong việc đã tám giờ hơn. Nếu đã chủ động hỏi thăm thì cũng không tiện để người ta thất vọng, anh vội đi tới nhà hàng, gặp đúng một tiệc cưới đang tàn, đại sảnh ầm ĩ, huyên náo, người chui không lọt, gọi điện không ai nghe, nhất thời không tìm được cô.
Anh đứng bên đường hút thuốc, hút được gần nửa điếu thì thấy cô từ bên trong đi ra. Đèn đóm ở cửa sáng choang, trong đám người đó chỉ mình cô là nữ, vừa xinh xắn lại trẻ trung, hết sức bắt mắt.
Trông chừng như cô đã uống một chút rượu, một người đàn ông trung niên mượn rượu quàng tay lên vai cô, đầu như dán sát vào mặt cô. Đồ Nhiễm nhích sang một bên nhưng không tránh được, ngược lại còn bị gã đàn ông đó kéo vào trong lòng. Mấy người đi cùng hoặc đã quen mà vờ như không nhìn thấy, hoặc cười cợt hùa theo. Cánh tay gã đàn ông từ từ trượt xuống dưới, tới eo cô bèn khẽ nắn một cái.
Chuyện tiếp theo xảy ra rất nhanh, anh nghe thấy một tiếng động đanh gọn, khi anh định thần lại, Đồ Nhiễm đang đứng thẳng nơi đó, tay phải vẫn còn giơ lên trên không trung.
Xem chừng người đàn ông đó đã say bét, cái đầu to cộ bỗng bị người ta giáng cho một đấm ngã nhào vào thùng rác phía trước. Mấy người bên cạnh sực tỉnh, vội chạy ra đỡ, gã say tuôn lời tục tĩu:
- Con ranh này vờ vịt đấy à, thanh cao lắm đấy, chẳng phải ra ngoài bán sao, mày không bán thì có kiếm được tiền không? Ai mà biết được mày bán bao nhiêu lần rồi, tao sờ một tí là coi thường mày chắc…
Đồ Nhiễm chẳng nói chẳng rằng, nhấc chân đạp một phát lên người hắn, mặt hằn lên vẻ căm ghét, sẵn sàng ăn thua đủ.
Lục Trình Vũ nhìn mà khoái chí.
Cô mặc váy dài, một tay nhấc gấu váy, khuỷu tay kia ngoắc một cái túi nhỏ, mỗi lần đạp lại dồn sức vào gót chiếc giày cao gót mảnh, trông vừa yểu điệu thướt tha vừa bừng bừng khí thế.
Mọi người can ngăn không được, gã kia vừa giãy giụa định bò dậy thì lại bị cô bồi cho một cước, nhịn đau rống lên:
- Gọi 110, gọi 110[3"> đi, tôi muốn báo cảnh sát.
[3"> Số điện thoại nóng
Like để ủng hộ YenBai.Mobi:
