watch sexy videos at nza-vids!
*
Wap Tai Game, Phim di động
Tải Game Miễn Phí, Đọc truyện hay
* | Game Online | Game Offline | Phim Cho Điện Thoại | Truyện Hay | GiftCode | Game Android
» Bầu Cua Online - Đổi Thẻ Điện Thoại
» Avatar Online - Ngôi Nhà Hạnh Phúc
» Mobi Army 2 Online - Game Tựa Gunny
» Phong Vân Truyền Kỳ - Công Thành Chiến
» IWIN Online - Game cờ bạc số 1
» Ngôi Làng Của Gió Nông Trại Cho Java Android IOS
» GoPet 1.3.3 - Hội Thú Chiến
» ANDROID STORE - Là kho lưu trữ các ựng dụng phổ biến và hoàn toàn miễn phí trên Android vượt trội hơn cả CHplay.

[QC] Fakesmspro.cf - Trang Fake sms, Gửi tin nhắn giả mạo

BÁ CHỦ TAM QUỐC
Bá Chủ Tam Quốc là game chiến thuật "quốc chiến".
tai Tải Về Máy

Game Mobile đẳng cấp cho dế yêu

Game Online / Game Offline / Ứng dụng
- Đăng Ngày: 20:56 - 29/06/2015
- Đăng Bởi: Nguyễn Quân
- Lượt Xem: 3056 Lượt

Kiệt trịnh trọng nói.

-Ở công ty vẫn ổn chứ?

-Tất nhiên rồi. Em chỉ định hỏi xem anh thế nào thôi, nhưng thấy anh khỏe như thế là yên tâm rồi. Thôi, bye bye anh nha, tối nay em không về đâu, em đi xuống chỗ ông ngoại, mai đưa Như về luôn.

-Biết rồi thằng quỷ.- anh nói, trước khi cúp máy còn kịp nghe thấy tiếng cười sảng khoái của thằng em.

Anh nhẹ nhàng xuống khỏi giường. Xuống dưới tầng một, cái bụng chưa có chút gì đang sôi lên. Ánh mắt dừng lại ở nồi cháo trên bếp, cái bụng lại càng biểu tình dữ dội. Anh bật bếp hâm lại cho nóng rồi với lấy cái bát trong tủ bếp, hít hà mùi cháo thơm phức. Nhưng đồ ăn còn chưa kịp đưa lên miệng thì tiếng chuông cửa vang lên lại phá đám, đúng là khiến anh muốn điên mà, trời đánh còn tránh miếng ăn…Anh buông chiếc thìa trên tay xuống, chạy ra mở cổng. Nga bước đến trước anh, mỉm cười.

-Cô…cô sao lại biết nhà tôi?- anh nhíu mày hỏi.

-Em hỏi ông anh, ông nói cho em biết.- Nga trả lời đầy tự nhiên, có lẽ được thụ hưởng nền giáo dục phương Tây từ nhỏ nên cô có vẻ dạn dĩ và tự nhiên hơn những cô gái phương Đông khác.- Anh đã đỡ sốt chưa?

-Tôi đỡ rồi, cảm ơn vì đã hỏi. Mời cô vào nhà!- anh mở rộng cánh cổng cho Nga bước vào.

Nga đi theo anh vào trong nhà, nhưng hai người vừa đặt chân đến ngưỡng cửa thì một bóng người bước xuống từ cầu thang trước mặt. Ba người nhìn nhau bối rối. Nga không hiểu tại sao cô nhân viên hồi sáng lại có mặt ở nhà sếp tổng vào giờ này được, trong khi cô đã phải năn nỉ gãy lưỡi, tìm đủ mọi lý do mới có được cái gật đầu của sếp cho cô nghỉ buổi chiều. Phương nhìn thấy Nga thì hồn phách bay biến mất một nữa, mãi mới định thần lại được. Tự hỏi không biết cô ta sẽ nói gì với cô, anh và cô ta rút cục có quen hệ gì, cái cách cô

ta nhìn anh lúc ở trong văn phòng lại dội về khiến cô không thể không thắc mắc. Còn anh bây giờ đang đứng giữa hai người phụ nữ, một là nhân viên của anh, còn một là cô gái của anh, mà điều khiến anh phiền nhất chính là không biết nên nói thế nào về sự xuất hiện của Phương ở đây. Nói cô là người yêu anh, Phương đã không đồng ý công khai chuyện hai người ở công ty, nếu nói ra liệu rằng cô có giận anh? Hay nói rằng cô chỉ là cô nhân viên bình thường đến thăm anh, không có khả năng, Nga không phải là cô gái ngu ngốc để không nhận ra sự bất thường trong cái lý do đó. Hơn nữa, điều mà anh ghét nhất chính là phải thừa nhận cô chỉ là nhân viên của anh. Trong căn phòng ba người nhưng chỉ có tiếng kim đồng hồ chạy tích tắc, nhích dần đến từng con số và ánh mắt đầy nghi vấn.

-Tổng giám đốc…cô ấy, sao lại ở nhà anh vậy?- Nga cuối cùng cũng lên tiếng cắt đứt sự im lặng giữa ba người.

-Uhm, cô ấy…- anh ngập ngừng, không để ý đến ánh mắt chờ đợi của Nga, nhìn về phía cô.

-Anh Kiệt nhờ tôi chăm sóc cho tổng giám đốc.- cô nói giúp anh. Bước xuống khỏi cầu thang. Thái độ bình thản của cô khiến anh phát điên, ánh mắt nhìn xoáy vào cô, muốn lao đến xem trong đầu cô rút cục là chứa cái gì.- Tôi còn có việc, xin phép anh, chào chị.

-Chào cô.- Nga mỉm cười nói.

Cô gật nhẹ đầu chào Nga rồi bước ra ngoài. Anh bước nhanh theo cô, tóm được cô trong vài bước chân ngắn.

-Em đang làm gì vậy hả?- anh gần như gắt lên với cô.

-Cô ấy là nhân viên của anh…- cô còn chưa kịp nói hết anh đã nhanh hơn ngắt lời.

-Đừng lấy lý do đó ra nữa…rút cục em coi anh là gì, anh ở vị trí nào trong lòng em?- anh hỏi gay gắt, ánh mắt nhìn cô dường như tóe lửa. Cô gái này thật đúng là cứng đầu mà, cô còn muốn chơi trò đuổi bắt của mình đến khi nào nữa, chẳng lẽ cô không hiểu anh yêu cô đến nhường nào.

-Em…- cô muốn nói nhưng cổ họng đột nhiên nghẹn lại khiến cô không thể nói ra. Gạt tay anh ra rồi quay đầu chạy đi thật nhanh.

Ngồi tựa đầu vào cửa kính xe buýt, tiếng động cơ rì rì thêm hơi nóng ngoài trời và chuyến xe đông đúc khiến ai cũng cảm thấy khó chịu nhưng cô thì không. Những thứ đó không đủ khiến cô mệt mỏi bằng những cảm xúc đang dày vò bây giờ. Ngu ngốc. Cô đúng là ngu ngốc. Cô đã chạy khỏi anh như một kẻ trốn chạy tầm thường và hèn nhát. Nếu có một tấm gương ở đây chắc hẳn cô sẽ soi ngay vào, nhìn bộ dạng thảm hại của mình và tự cười nhạo bản thân. Nếu Linh là cô thì chị ấy sẽ làm gì? Chị ấy có trốn chạy một cách hèn nhát và ngu ngốc như thế này không? Hay chị ấy sẽ ở lại, bước tới khoác lấy cánh tay và nói rằng mình là bạn gái anh? Ánh mắt anh lúc đó, sự tức giận và tổn thương khiến tim cô thắt lại. Nhưng cô chỉ ích kỉ, lo cho cảm xúc của bản thân mà quên rằng mình cũng khiến anh tổn thương. Nước mắt lăn dài trên gò má, trái tim đập đau đớn khi nghĩ đến ánh mắt anh nhìn cô lúc nãy.

Suốt ba mươi tư năm của cuộc đời mình, Trần Bảo Vương chưa bao giờ cảm thấy mình thảm hại và bất lực đến thế. Đứng chết trân nhìn cô rời đi mà không cách nào để níu giữ. Anh biết làm gì đây? Trút giận lên đầu Nga vì đã phá đám hay lôi cô lại, bắt cô phải đối mặt với chính mình và với anh. Cô – cái con người ngốc nghếch, thảm hại, nhút nhát mà anh yêu say đắm, tại sao lúc nào cô cũng tìm cách đẩy anh đi? Điều gì khiến cô rụt rè khi đến gần anh đến vậy? Chuyện của ba năm trước anh đâu còn để ý. Những câu hỏi quay vòng trong đầu khiến anh phát điên. Sau khi cô đi Nga cũng ra về, xem ra Nga cũng đã nhận thấy thái độ lạ lùng của anh và sự xuất hiện bất thường của cô ở nhà anh. Cô không ghen, anh nhận thấy điều đó, nhưng cô sợ. Lại cái kiểu trốn tránh như lần hai người gặp lại nhau. Điều gì đã khiến cô thu mình vào trong cái vỏ ốc kiên cố ấy, trốn tránh cả thế giới, thậm chí không dám đón nhận hoàn toàn tình cảm của anh. Cô đang tự hành hạ bản thân trong mớ cảm xúc tội lỗi và sự hèn nhát, còn anh thì bất lực tìm cách kéo cô ra khỏi đó mà vô ích. Cô khiến cho mọi việc anh làm trở nên vô nghĩa. Làm sao anh có thể kéo cô ra dưới ánh nắng mặt trời nếu cô không chịu đưa tay cho anh để anh làm việc đó. Nếu con người thật của cô là sự xa cách, thờ ơ đến thế này thì anh thà tiếp tục sự lừa dối của ba năm trước. Cô gái của ba năm trước dù cao ngạo, kiêu kỳ nhưng sẽ ở bên anh, cười với anh, và không tìm cách đẩy anh ra quá xa cô ấy. Anh tự cười giễu bản thân vì sự so sánh quá khập khiễng của mình, trước kia và bây giờ thì cô vẫn chỉ là cô, chưa bao giờ cô ở gần anh cả, chưa bao giờ. Nghĩ đến điều đó khiến tim anh đau nhói lên từng đợt, cơn sóng triều giận dữ xô vào cảm xúc của anh khiến nó hỗn độn.

Anh quay sang nhìn chai rượu đã vơi quá nửa của mình và chiếc đồng hồ đeo tay trên bàn, kim đồng hồ đang chậm chạp nhích đến số 12. Màn đêm tĩnh mịch và lòng người thì cô đơn. Hơi rượu lan khắp phòng, trong làn sương mờ ảo anh nhìn thấy cô. Cô đang bước lại gần anh và mỉm cười, căng đầy sức sống và rạng rỡ như ánh mặt trời, nhưng khi anh vươn tay ra nắm lấy cô thì cô lại càng lúc càng xa và rồi biến mất. Giật mình tỉnh lại, hóa ra tất cả chỉ là ảo ảnh. Nếu anh không nắm lấy cô thì có lẽ cô sẽ ở gần anh hơn chăng. Nếu anh im lặng thì có lẽ cô sẽ luôn rạng rỡ như trong giấc mơ kia. Và nếu anh…không tồn tại thì có lẽ cô sẽ hiện hữu. Nỗi cay đắng dâng lên trong lòng, đầy xót xa. Anh muốn hét thật lớn cho cả thế giới biết anh cần cô đến thế nào, nhưng làm vậy thì có thể mang cô đến với anh được không. Tại sao em lại xa anh đến thế? Tại sao em không chịu để anh bước vào cuộc đời em? Tại sao em cho anh hy vọng rồi lại lấy nó đi khỏi anh? Tại sao? Tại sao? Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi trong đêm khuya.

Cô ngồi bó gối trong căn phòng trọ, không gian tĩnh lặng đến u buồn, chỉ có tiếng trái tim cô đập từng hồi rõ nét và đau đớn. Ý niệm về thời gian trở nên xa vờ hơn bao giờ hết. Lý trí và trái tim mâu thuẫn nhau, giằng co cô trong mớ hộn độn của cảm xúc và khao khát. Cái vỏ ốc bao quanh mình cô đã xây nên từ rất lâu rồi, lâu đến mức cô không còn biết cách nào để thoát khỏi nó mà không làm tổn thương chính mình. Cô biết mình đang làm tổn thương người đàn ông đó, anh đau cô cũng đau. Cô đang làm tổn thương anh để tự bảo vệ chính mình, biết là sai nhưng vẫn không thể quay đầu lại. Tại sao số phận lại đặt anh và cô vào trò chơi đuổi bắt không có điểm dừng này? Tại sao không cho chuyện của hai người kết thúc kể từ cái đêm cuối cùng của ba năm trước đi? Tại sao không phải ai khác mà lại chính là anh? Đúng vậy, Hoàng Kim Phương sinh ra chẳng có tài cán gì đặc biệt, nhưng khả năng lớn nhất lại chính là đi làm tổn thương người khác. Đặc biệt là những người cô càng yêu thương thì cô lại càng làm tổn thương họ. Đột nhiên bên ngoài, tiếng đập cửa sốt ruột vang lên, kèm theo là tiếng của Linh.

-Hoàng Kim Phương, chị biết em đang ở trong nhà, mau ra mở cửa cho chị. Nếu không, chị sẽ phá cửa xông vào đó.- tiếng Linh đầy gấp gáp và lo lắng.

-…- cô nhìn về phía cánh cửa, không chịu nhúc nhích.

-Mau mở cửa cho chị!- Linh tiếp tục gọi.

Cuối cùng cô cũng đành bước xuống khỏi giường, chạy ra mở cửa cho chị gái. Linh nhìn cô một lượt từ đầu đến chân, vẻ phờ phạc và thất thần của cô khiến cho chị ấy dịu đi đôi chút. Lo lắng nhìn cô.

-Chị vào đi!- cô nói nhỏ, đầy mệt mỏi, quay lưng bước vào nhà, Linh đi theo sau cô.

-Có chuyện gì xảy ra vậy?- Linh ngồi xuống bên cạnh cô.

-…- cô khẽ lắc đầu, không trả lời câu hỏi của chị.

-

Trang: [<] 1, 10, 11, [12]

Like để ủng hộ YenBai.Mobi:

Từ Khoá:
4 5 6 7 8 9 10 11 12 14 16 20 21 22 23 24 25 26 28 30 31 32 33 34 35 36 37
DMCA.com Protection Status
U-ONC-STAT