![]() |
BIGONE 2015 - Phiên Bản Iphone
Game đánh bài cờ bạc đã có mặt trên Iphone ![]() |
Tác Giả: YenBai.Mobi
Truyện Hợp đồng tình yêu nguy hiểm
- Tên: Truyện Hợp đồng tình yêu nguy hiểm
– Tình Trạng: Hoàn Thành
– Update: YenBai.Mobi
Nhìn trong ví chỉ còn sótlại hai nghìn lẻ năm mươi ba đồng (2.053), Hách Linh Nhi thở dài, đây là toàn bộ tài sản của côrồi, ngay cả tiền thuê nhà cũng không đủ.
“Cha mẹ con chết sớm, tôi là dì nghĩ con bơ vơ không nơi nương tựa, thật vất vảđem con nuôi nấng lớn khôn, hiện tại là lúc con nên báo ân. Con gái tốt nghiệpcấp ba là được rồi, nên thu thập đồ đạc đến Đài Bắc tìm việc đi, hàng tháng“chỉ cần” gửi hai vạn về là được. Còn lại tiết kiệm làm của hồi môn cho mình!”
Lời nói của dì còn văng vẳng bên tai, người khác đều nói Hách Linh Nhi rấtngốc, làm gì phải ngoan ngoãn nghe lời nói của người dì bạc nghĩa đó, nếu cóthể rời nhà tự lập, dù sao dì cô ở Bình Đông rất xa, hàng tháng gửi một vạn đãlà nhiều, lại có thể như sư tử muốn hai vạn! Căn bản là muốn đem toàn bộ tiềntrước kia xài ở trên người Hách Linh Nhi lấy về.
Đài Bắc chi phí tiêu dùng cao, tiền thuê nhà đắt đỏ, bình thường tiền lương đilàm được ba vạn. Hách Linh Nhi chỉ mới tốt nghiệp cấp ba, thật vất vả mới tìmđược công ty thương mại này ngoại lệ cho cô tiền lương ba vạn, còn không phảinhờ Trần quản lí coi trọng khuôn mặt thanh tú đẹp đẽ của cô, muốn kế toán nângtiền lương của cô, khiến cho Hách Linh Nhi thiếu Trần quản lí một phần ân tình,cũng mang đến cho mình không ít phiền toái.
“Linh Nhi, pha tách cà phê đưa đến văn phòng tôi.” Trần quản lí vừa từ bênngoài trở về, đi qua bàn làm việc của Hách Linh Nhi, nhẹ giọng ra lệnh.
“Dạ” cô kính cẩn đáp lại.
“Như thế nào Trần quản lí luôn muốn cô giúp anh ấy pha cà phê? Anh ta khôngphải có thư ký sao?” Ngồi ở bàn bên cạnh, Lâm Mỹ Ức cùng là đồng nghiệp làm ởphòng tài liệu lại giữ chặt cô, ánh mắt gian xảo như hỏi kẻ trộm vậy.
“Không biết, có lẽ là tôi pha ngon chăng?” Cô khờ dại trả lời.
“Ít giả vờ đi, nhất định là có nguyên nhân khác!”
“Không có a, pha cà phê cần gì nguyên nhân.”
Lâm Mĩ Ức vẫn cứ không cho cô đi, vẻ mặt ám muội nhìn cô.
“Đừng giấu giếm tôi, tất cả mọi người đều nhìn ra được, Trần quản lí tựa hồ đốivới cô có ý tứ. Uy! Cẩn thận một chút, anh ta đã có vợ rồi đó!”
“Nói xa xôi đi đâu vậy! Đừng đoán mò, tôi muốn đi pha cà phê.” Cô đứng lên.
“Thuận tiện pha giúp tôi đi!” Nói là làm ơn, chẳng qua là sai khiến.
“Tôi cũng muốn!” Bốn phía không hẹn mà cùng truyền đến tiếng kêu này, đều muốnthuận đường pha một ly cà phê uống. (khổ thân tỉ bị đồng sự bắt nạtnha)
Hách Linh Nhi quay về, xấu hổ tươi cười. Từ khi nào chuyện cô giúp Trần quản lípha cà phê mọi người đều biết? Cô tính tình tốt, sẽ không cùng người so đo,thuần phác, thiện lương, không hiểu tâm cơ là gì. Mọi người biết rõ tính cô,ngoại trừ lợi dụng cá tính ôn nhu của cô, càng đối với tiền lương của cô cóđiều bất mãn, luôn cố đem công việc phiền phức giao cho cô. Ngay cả như vậy,Hách Linh Nhi vẫn là người hiền lành, tận tâm hoàn thành công việc.
Đợi cô đi xa, 3 cô 6 bà lập tức xì xào bàn tán, tới thời gian cố định mỗi ngàycủa nhóm người.
“Vì sao Trần quản lí kêu cô ta pha cà phê? Chẳng lẽ bọn họ trong lúc đó có cáigì?”
“Nhất định vậy – nhớ rõ nửa năm trước nữ kế toán rời khỏi cương vị công táckhông? Trần quản lí cũng thường muốn cô ấy pha cà phê, lúc ấy mọi người còn đồnđại hai người bọn họ quan hệ không đơn giản nha!”
“Kỳ quái? Cô ta vừa quê mùa vừa ngốc, Trần quản lí vì sao lại coi trọng cô?”
“Dễ lừa thôi! Con gái vùng phía Nam lên còn chưa rõ sự đời, dễ dàng cua nha!”
“Khó trách chỉ tốt nghiệp cấp ba có thể lấy đến 3 vạn tiền lương, không chừngbọn họ đã có “cái kia” rồi!”
Một đám phụ nữ cười nhẹ, không sợ thiên hạ đại loạn, suy đoán lung tung.Cho dù chuyện giả dối hư ảo cũng sẽ bị các cô nói thành thật. Gõ cửa văn phòngTrần quản lí, Hách Linh Nhi đem cà phê đặt ở trên bàn làm việc của anh.
“Quản lí, đây là cà phê anh muốn.” Cô lập tức xoay người muốn rời khỏi.
“Đợi chút.”
Hách Linh Nhi quay đầu lại nhìn anh.
“Quản lí tìm tôi còn có việc?” Trần quản lí đứng lên cười tủm tỉm nhìn chằmchằm cô, ánh mắt lóe lên biến hoá khó lường.
“Nghe nói cô hàng tháng đều gửi hai vạn cho dì ở Bình Đông? “
“Đúng vậy, dì cay đắng nhọc nhằn mới nuôi được tôi lớn lên, cho nên gửi chúttiền hiếu kính dì.” Cô thành thật trả lời.
“Nhưng mà hàng tháng hai vạn tiêu hao cũng không phải là ít, hơn nữa còn tiềnsinh hoạt phí, tiền lương của cô chỉ có ba vạn đâu đủ xài?”
“Tôi buổi tối còn có làm thêm, có thể trợ cấp chi tiêu.”
“Vậy sao?” Anh cười nói. “Nghe nói cô thi đậu đại học, tháng sau sẽ nhập học,còn tiền học phí nữa?”
Hách Linh Nhi ngượng ngùng cúi đầu, bị người nhìn ra cuộc sống mình căng thẳng,khốn quẫn, cảm thấy thật không tốt!
“Chuyện này không có gì phải mất mặt, chuyện này công đoàn sẽ có biện pháp giảiquyết, cho nên tôi mới gọi cô vào văn phòng, nơi này có một chút tiền cho cômượn trước dùng đi.”
Hách Linh Nhi không thể tin được ngẩng đầu, hai tròng mắt nhìn Trần quản lí đầymong đợi.
Trần quản lí ôn nhu đối với cô cười nói: “Tôi thích cô gái ngoan hiếu thuận,cầm nhanh đi, đừng khách khí.” Đem một phong bì tiền mặt nhét vào tay cô.
“Cám ơn… Cám ơn quản lí!” Cô ánh mắt cảm kích, nội tâm kích động không thôi.
Cầm phong bì dày cộp ra khỏi văn phòng, nghĩ đến tiền thuê nhà cùng họcphí đều trả được, Hách Linh Nhi hưng phấn đi tới, toàn thân bay bổng giống nhưbước trên đám mây, bởi vì đắm chìm trong vui sướng, không may đụng vào ngườiđối diện đang đi tới, làm cô ngã ra đằng sau.
“Thật xin lỗi! Tổng giám đốc, tôi không cố ý!” Cô vội vàng xoay người xin lỗi,người ta gọi cô ấy là “Nữ tu la” Lý Tuyết Lôi, là nhân viên cao cấp nhất trongđám đàn ông, là người phụ nữ tài năng nữ tính duy nhất. Mọi người trong công tyđều kính sợ vị băng sơn mỹ nhân này ba phần. Trời sinh kiêu ngạo, vẻ ngoài xinhđẹp, hơn nữa cô du học lấy bằng ở Mĩ, cùng với sự khôn khéo giỏi giang và nănglực làm việc khiến cô lên tới chức vụ tổng giám đốc “Dưới một người, trên vạnngười” đem nhân viên chủ quản là đàn ông toàn bộ dẫm nát dưới chân mặc cho côra lệnh.
Nghe nói chủ tịch luôn bận rộn cả trong và ngoài nước, dây chuyền xí nghiệptrên trăm nhà. Bởi vậy công ty này hoàn toàn giao cho tổng giám đốc xử lý, chonên Lý Tuyết Lôi chẳng khác gì với người nắm quyền sinh sát công nhân.
Cô nhìn từ trên xuống dưới ngắm Hách Linh Nhi một cái, cuối cùng ánh mắt dừngtrên phong bì ở tay Hách Linh Nhi.
“Cô mới từ phòng Trần quản lí đi ra?”
“Vâng… Đúng vậy.”
“Phong bì này là gì?”
“Dạ, cái này? Đây là… tiền Trần quản lí cho tôi mượn.” Vừa ra khỏi cửa, côtựa hồ nói không nên lời, công ty luôn luôn kiêng dè cấp trên cùng nhân viêndính líu tới tiền bạc, nhưng mà… Cô thật sự không muốn nói dối. Ngoài dự đoáncủa cô, tổng giám đốc cũng không nói gì, chỉ cười nhẹ.
“Cô vẫn là học sinh, dựa vào tiền kiếm để trả tiền nhà và tiền học phí, phảikhông?”
Hách Linh Nhi gật đầu mạnh, bổ sung: “Còn phải gửi tiền cấp dưỡng dì nuôi tôilớn lên, bởi vì Trần quản lí đồng tình tôi tiền không đủ dùng, cho nên mới chotôi vay tiền, tôi… nhất định sẽ mau chóng trả lại cho anh ấy.” Tổng giám đốcthật là lợi hại! Cư nhiên đoán một cái liền đoán trúng tình cảnh của cô.
Lý Tuyết Lôi thản nhiên nhìn cô cười ra tiếng.
“Cô gái đáng thương.” Cô không nói thêm lời nào liền hướng văn phòng đi tới.
Hách Linh Nhi nhìn bóng lưng tổng giám đốc rời đi, suy nghĩ về lời cô ấy mớinói, giọng điệu thương hại, vì sao cô lại cảm thấy tổng giám đốc nói cô gáiđáng thương thì chứa đựng một chút châm biếm và huyền bí, tựa hồ có ý khác.
Sớm tinh mơ, điện thoại làm Linh Nhi từ trong mộng tỉnh lại. Phía bên kiatruyền đến tiếng khóc nức nở của dì, em trai họ (biểu đệ) của cô tối hôm kia xảy ra tai nạn xe, dì khóc muốn côđuổi kịp chuyến xe lửa buổi sáng trở về. Sáng sớm, Hách Linh Nhi ngay cả xinphép công ty cũng không kịp liền đi xe lửa quay về Bình Đông, đi vào phòngbệnh, vừa hay nhìn thấy dì đã khóc không thành hình người.
“Dì…”
Dì vừa nhìn thấy cô đến, lập tức ôm cô khóc càng thêm đau lòng.
“Linh Nhi a, cháu, cháu đã về”
Nước mắt dì cùng tiếng kêu khóc làm lòng của cô đau, nước mắt chảy xuống haimá, nhìn về phía dượng đứng một bên, lo lắng hỏi:
“Em hiện tại thế nào?”
“Đã muốn vượt qua thời kì nguy hiểm, nhưng vẫn cần ở lại phòng bệnh quan sátmột, hai ngày.”
“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
“Còn không phải do đua xe! Răn đe nó bao nhiêu lần cứ không nghe, hiện tại đụnglàm gãy xương đùi, nếu không mổ liền sẽ tàn phế cả đời!” Dượng thương tâm lắcđầu thở dài.
“Mổ? Cái kia… hết bao nhiêu tiền?” Cô biết không phải là con số nhỏ.
“Này… Cháu không cần lo lắng.”
“Nhưng mà –”Lúc này dì ngắt lời cô. “Linh Nhi, cháu ngồi xe cả một ngày chắc đãmệt chết, không bằng trước hết về với em gái họ của cháu rồi nói sau. Nơi nàyđã có dì và dượng cháu là
Like để ủng hộ YenBai.Mobi:
