watch sexy videos at nza-vids!
*
Wap Tai Game, Phim di động
Tải Game Miễn Phí, Đọc truyện hay
* | Game Online | Game Offline | Phim Cho Điện Thoại | Truyện Hay | GiftCode | Game Android
» Bầu Cua Online - Đổi Thẻ Điện Thoại
» Avatar Online - Ngôi Nhà Hạnh Phúc
» Mobi Army 2 Online - Game Tựa Gunny
» Phong Vân Truyền Kỳ - Công Thành Chiến
» IWIN Online - Game cờ bạc số 1
» Ngôi Làng Của Gió Nông Trại Cho Java Android IOS
» GoPet 1.3.3 - Hội Thú Chiến
» ANDROID STORE - Là kho lưu trữ các ựng dụng phổ biến và hoàn toàn miễn phí trên Android vượt trội hơn cả CHplay.

[QC] Fakesmspro.cf - Trang Fake sms, Gửi tin nhắn giả mạo

Phần mềm lướt web - UC Web MINI
Lướt web nhanh hơn và tiết kiệm tới 95% chi phí.
tai Tải Về Máy

Game Mobile đẳng cấp cho dế yêu

Game Online / Game Offline / Ứng dụng
- Đăng Ngày: 12:14 - 30/06/2015
- Đăng Bởi: Nguyễn Quân
- Lượt Xem: 3593 Lượt

Để ý anh ta là nam, nữ hay gay làm gì.”

“Cậu vô tâm thật.”

Phạm Ti Ti không trêu được bạn, mà bạn cô còn thể hiện ra là thư ký trung thành bảo vệ sếp, đúng là vô vị.

Chỉ phí Dương Lập Hân được coi là “Giám đốc đẹp trai nhất” mà lại không quyến rũ được nữ thư ký xinh đẹp lại trung thành như vậy. Rốt cuộc là khả năng phóng điện của anh ta kém hay do Nhạc Xuân Phàm quá lí trí? Nhàm chán!

Phạm Ti Ti rất thích khoắng ầm một hồ nước mùa xuân, nhưng chẳng may cô lại gặp phải hai hồ nước lặng.

Một lát sau họ đã tới công ty. Trước tiền sảnh công ty có một đám nhân viên quây lại. Lạ thật, trước công ty sao lại có nhiều người vây lại như thế? Chẳng lẽ có chuyện không hay?

“Xuân Phàm, xuống nhanh! Nghe ngóng giúp mình xem có chuyện gì. Mình đỗ xe xong sẽ tới ngay.”

“Không sợ đến muộn à?” Không phải ai cũng đều hứng thứ với chuyện bát quái.

“Còn 15 phút, đi nhanh!”

Xuân Phàm gần như bị đuổi khỏi xe. Dù sao cô cũng hay đi vào công ty bằng cửa chính, cũng tiện thể xem hộ Ti Ti có chuyện xảy ra.

Ô ô, đi thế nào đây? Có một người đàn ông đang quỳ trước lối đi, nhìn bộ dạng như muốn chết đi cho xong. Anh ta muốn diễn kịch cho mọi người xem ư?

Trai gái già trẻ xung quanh thì thầm vơi nhau.

“Anh ta là ai?”

“Không biết. Tôi vừa tới đã thấy anh ta quỳ ở đây. Được khoảng nửa tiếng thì bảo vệ tới mời đi nhưng anh ta sống chết không rời nửa bước. Anh ta bảo muốn chờ bạn gái, xin cô ấy tha thứ.

“Anh ta làm gì sai mà phải quỳ ở đây?”

“Không biết.”

“Bạn gái anh ta là ai nhỉ?

“Hình như là thư kí giám đốc…”

Có người phát hiện ra Xuân Phàm đã đến, ánh mắt quét về phía cô.

“Tôi không quen anh ta!” Cô cao giọng nói như mắc phải “nỗi oan Đậu Nga” (1).

(1) Vở Tạp Kịch “Nỗi oan của nàng Đậu Nga” kể về câu chuyện bi thảm của nàng Đậu Nga, một cô gái trẻ. Lúc Đậu Nga còn nhỏ, mẹ Đậu Nga chết, vì cảnh nhà nghèo khó, cha nàng bán nàng cho gia đình bà Thái làm con dâu nuôi từ bé. Sau đó, chồng nàng Đậu Nga ốm chết, nàng và bà Thái sống dựa vào nhau, nhưng nàng bị thằng vô lại quấy rầy rồi vu cáo hãm hại nàng bỏ thuốc độc giết người. Quan lại xử án nhận hối lộ, bức cung nàng một cách độc ác, Đậu Nga trước sau không chịu khuất phục. Quan xử án biết Đậu Nga rất hiếu thảo, bèn tra tấn bà Thái trước mặt nàng, Đậu Nga hiếu thảo hiền lành sợ bà Thái không chịu nổi tra tấn, đành phải oan ức nhận tội, cuối cùng nàng bị xử tội tử hình.

Cô vừa nói xong, giám đốc đại nhân đã giá lâm. Dáng anh cao cao, ánh mắt lạnh lùng như gió mùa thu cuốn hêt lá vàng rơi, mọi người vừa thấy đã sợ hãi chạy ùa vào cửa chính của công ty. Khoảng sân trước cửa chính một lát đã trống trơn.

Như cảm thấy một cơn gió lạnh thổi qua, trong lòng Xuân Phàm bỗng lạnh run. Cô rùng mình, thầm thán phục đại ma đầu tài giỏi, chỉ một cái liếc mắt đã có thể làm cho mọi người chạy trối chết, rất giống chạy trốn khỏi khủng long, không kịp sẽ bị bắt sống ăn thịt. Thật là biết ơn bố mẹ anh ta, không biết đã làm thế nào để nuôi dạy nổi một người thế này?

Tất cả những điều trên cô chỉ dám nghĩ trong lòng. Dựa vào quan hệ làm việc – trả lương, một nữ thư kí như cô phải tuyệt đối lí trí, tao nhã. Cô thân thiết chào hỏi sếp: “Chúc giám đốc một buổi sáng tốt lành! Hôm nay trời đẹp thật, không nóng cũng không lạnh, thật thoải mái.”

Không có phản ứng.

Rất tốt, không phản ứng tức không ý kiến. Xuân Phàm quay người đi vào công ty, bất thình lình phía sau có tiếng hừ lạnh. Ôi… Quên mất quên mất, giám đốc đại nhân là lớn nhất, phải để anh ta đi trước tiên.

Xuân Phàm lập tức nghiêng người đứng sang một bên, đợi anh ta đi qua.

Nhưng Dương Lập Hân không động đậy, mắt lạnh lùng quét qua người đang quỳ trước cửa công ty, “Anh ta là ai? Không biết ngại là gì. Sao cô không xử lý?

Xuân Phàm vội minh oan, “Báo cáo giám đốc, anh ta không phải người quen của tôi.”

Mặt Dương Lập Hân không chút biểu cảm, nhìn cô chòng chọc.

Từ cửa liên tiếp truyền tới tiếng cười duyên, “Nếu như không phải phòng thư kí chịu trách nhiệm thì trách nhiệm hẳn là thuộc về phòng quan hệ xã hội của tôi hay bộ phận bảo vệ rồi.” Phạm Ti Ti sau khi đỗ xe đuổi tới, thấy trước cửa vắng vẻ, tưởng đã lỡ việc vui. Ai ngờ còn theo kịp màn kịch hai người diễn này, thật là may!

“Ban ngày ban mặt mà có một người đàn ông phong nhã quỳ trước cửa công ty chúng ta, việc này liên quan tới hình ảnh của công ty, tôi nhất định sẽ giải quyết êm thấm, xin giám đốc yên tâm.”

Phạm Ti Ti chớp chớp đôi mắt yêu kiều, có vẻ như muốn phóng điện tới Dương Lập Hân.

Muốn câu dẫn giám đốc mình đầy gai lên giường, toàn công ty cũng chỉ có Phạm Ti Ti đủ dã tâm.

“Mời anh ta đi ngay lập tức.” Dương Lập Hân xoay người đi vào công ty, Xuân Phàm và đám nhân viên xung quanh cũng đi theo anh ta.

Phạm Ti Ti cười như con mèo hoang ăn vụng, đánh giá người đàn ông quỳ trước công ty từ trên xuống dưới. Chuyện này có vẻ thú vị, làm sao có thể bỏ qua?

Bởi vì anh chàng kia đang không ngừng liếc trộm đôi chân trắng nõn, trơn bóng của cô với dáng vẻ thèm muốn.

***

Xuân Phàm luôn cho rằng cấp trên của cô là một kẻ khó ưa tới mức không ai có thể làm hài lòng anh ta.

Đối với tập đoàn Đức Hân mà nói, Dương Lập Hân là người lãnh đạo hợp tình hợp lí. Ông ngoại anh ta giao lại toàn bộ sản nghiệp khổng lồ cho cháu trai, từ khi mẹ anh bị ung thư dạ dày nên qua đời, ông ngoại bỏ qua cha anh ta là Dương Ngạn Phủ, đưa toàn bộ gánh nặng lên vai Dương Lập Hân.

Dương Lập Hân cũng thật đáng thương, không có cơ hội hưởng thụ cuộc sống ăn chơi ngày đêm, uống rượu hẹn hò với người đẹp như các công tử nhà giàu khác. Vừa học ở nước ngoài về, anh ta đã trực tiếp quản lí công ty, phải gánh vác trọng trách, vùi đầu vào công việc. Bởi vì không có sự giúp đỡ từ bố mẹ, em gái Dương Đa An của anh ta lại nhỏ hơn anh ta tới bảy tuổi nên Dương Lập Hân chỉ có thể gánh vác mọi áp lực một mình.

Nếu biết về hoàn cảnh gia đình nhà họ Dương, ai cũng sẽ hiểu tại sao Dương Lập Hân lại đối xử lãnh đạm với người nhà. Anh ta không bao giờ thừa nhận Dương Đa Lệ do mẹ kế Lâm Á Trúc sinh ra là em gái.

Nhìn bề ngoài, anh ta là kẻ vô tình, lạnh lùng, nhưng cái khiến người ta khó chịu là anh ta không cảm thấy trên đời có gì thú vị gì sao? Nhạc Xuân Phàm trong lòng lén chửi thầm anh ta.

À không, chúi đầu vào làm việc như điên chính là niềm vui duy nhất của anh ta! Nhạc Xuân Phàm cô không thể suy nghĩ nông cạn như vậy được. Không có sếp cuồng công việc như vậy thì ai trả lương cho cô đây? Chim nhạn sao có thể hiểu chí lớn của thiên nga!

Cô cũng chỉ là một thư kí nhỏ bé mà thôi.

Đôi môi mềm mại của Xuân Phàm hiện lên một tia cười yếu ớt. Đột nhiên cô cảm thấy cuộc sống của mình vẫn còn tốt đẹp hơn nhiều người,

Cô luôn tự an ủi để cảm thấy mọi chuyện đều tốt đẹp.

Dương Lập Hân bỗng rùng mình, trong mắt anh hiện lên một chút gì đó khó tả, không nói nên lời. Nghe nói thư kí của anh được các đồng nghiệp trong công ty bầu là “Nữ thư kí có khí chất nhất”, thật sao? Trong lòng anh hoài nghi.

Thời nay, con gái chỉ cần dùng một tí mỹ phẩm, trang điểm lên là sẽ mang diện mạo “lừa tình”. Ngay cả người xấu tới mức ma chê quỷ hờn cũng có thể biến thành một thiên thần. Nhưng sau khi tẩy đi lớp son phấn, một đại mĩ nhân rồi cũng trở về thành một người bình thường. Chẳng phải lớp trang điểm làm cho đàn ông bị đánh lừa sao? Nhưng, liệu khí chất có thể lừa người?

Dương Lập Hân đứng sau tấm kính, con ngươi sắc bén nhanh chóng liếc cô một cái. Cô nhìn rất thanh nhã, dung mạo không phải nhờ lớp trang điểm quyết định, Nhạc Xuân Phàm còn giống em gái anh ở điểm lười đeo lông mi giả. Hôm nay cô vẫn trang điểm thành bộ dáng nữ thư kí thành thục, chỉ là cô mặc một chiếc áo sơ mi màu đỏ bằng gấm, làm hiện lên nét trẻ trung, xuân sắc của cô.

Cái chuyện khí chất này chỉ là trò vặt với anh. Anh luôn phải giao tiếp, đàm phán với khách hàng nên muốn xem cô có khí chất hay không thì chỉ cần chú ý một chút lúc cô làm việc là biết.

Chàng trai quỳ trước cửa công ty là bạn trai của cô sao?

Anh nhíu mày, hơi cảm thấy khó chịu trong lòng.

Quái lạ, sao mình phải để ý? Cảm giác không thoải mái trong lòng là gì?

Đi bộ về phía thang máy, Dương Lập Hân quyết định ném đi hết mấy việc vớ vẩn kia. Anh đi qua phòng bí thư, tiến vào phòng làm việc của mình. Sa Chấn đi vào trước báo cáo về những việc cần giải quyết, hai mươi phút sau, Nhạc Xuân Phàm tiến vào, báo cáo hành trình ngày hôm nay của anh.

Dương Lập Hân im lặng nghe xong, không nói thêm gì nên Nhạc Xuân Phàm thừa cơ lui ra khỏi phòng.

Cô lấy lại bình tĩnh, mơ hồ cảm thấy có gì đó là lạ.
Nói rồi, không kết hôn đâu – Trang 2

Chương 2

Người đàn ông chân chính là như thế nào, chẳng lẽ cô không biết? Đơn giản thôi, đó là người sẽ không làm ra việc khiến cô bị tổn thương, là người đàn ông không bao giờ phải quỳ xuống mà cầu xin sự tha thứ.

“Làm việc cẩn thận một chút, hôm nay tâm trạng giám đốc không tốt đâu đấy.” Xuân Phàm nói nhỏ với trợ lí thư kí Liễu Nghi.

“Lạ lắm à? Em đã bao giờ thấy giám đốc được hôm nào có tâm trạng tốt đâu.” Liễu Nghi nhỏ hơn Xuân Phàm một tuổi

Trang: [<] 1, 2, [3] ,4,5 ,24 [>]

Like để ủng hộ YenBai.Mobi:

Từ Khoá:
4 5 6 7 8 9 10 11 12 14 16 20 21 22 23 24 25 26 28 30 31 32 33 34 35 36 37
DMCA.com Protection Status
U-ONC-STAT