watch sexy videos at nza-vids!
*
Wap Tai Game, Phim di động
Tải Game Miễn Phí, Đọc truyện hay
* | Game Online | Game Offline | Phim Cho Điện Thoại | Truyện Hay | GiftCode | Game Android
» Bầu Cua Online - Đổi Thẻ Điện Thoại
» Avatar Online - Ngôi Nhà Hạnh Phúc
» Mobi Army 2 Online - Game Tựa Gunny
» Phong Vân Truyền Kỳ - Công Thành Chiến
» IWIN Online - Game cờ bạc số 1
» Ngôi Làng Của Gió Nông Trại Cho Java Android IOS
» GoPet 1.3.3 - Hội Thú Chiến
» ANDROID STORE - Là kho lưu trữ các ựng dụng phổ biến và hoàn toàn miễn phí trên Android vượt trội hơn cả CHplay.

[QC] Fakesmspro.cf - Trang Fake sms, Gửi tin nhắn giả mạo

BIGONE 2015 - Phiên Bản Iphone
Game đánh bài cờ bạc đã có mặt trên Iphone
tai Tải Về Máy

Game Mobile đẳng cấp cho dế yêu

Game Online / Game Offline / Ứng dụng
- Đăng Ngày: 02:56 - 01/07/2015
- Đăng Bởi: Nguyễn Quân
- Lượt Xem: 6704 Lượt

Tác Giả: YenBai.Mobi

“ Bốp…”
– Mày đọc cái gì đây hả? – Ba nó hỏi nó.
– Sách! – Nó dửng dưng trả lời, tay đưa lên phía bên mặt vừa bị tát.
– Mày còn dám trả lời hả? Mày bao nhiêu tuổi mà đọc sách này?
– 17! – Vẫn cái giọng đó.
– 17? 17 mà bày đặt yêu đương đúng không? Yêu đương mới lo đọc mấy loại sách này! – Ba nó quát thẳng vào mặt nó.
– Không yêu đương gì ở đây hết. Ông nghĩ tôi là loại người gì mà ông nói như thế? Ít ra ông nuôi tôi 17 năm thì ông cũng hiểu tôi kĩ càng như thế nào việc mua sách chứ! – Nó nói mà nước mắt bắt đầu ứa ra.
– Mày còn dám trả lời. Tao nhìn là thấu mày rồi! – Ba nó trừng mắt, định tát nó nữa nhưng nó lại lên tiếng:
– Thấu? Hahaha… Ông hiểu tôi được bao nhiêu? Tôi thích cái gì ông nói thử xem? Không biết chứ gì? Vì trước giờ ông chỉ lo công việc của ông thôi thì làm sao ông quan tâm tôi được. Ông và bà ta, hết đi công tác thì cũng đi với bạn bè, làm sao có thời gian để ý tới tôi. – Nó khóc, nước mắt chảy nhiều hơn nãy.
Ba nó trố mắt. Đúng là đã từ rất lâu rồi ông đã bỏ mặt nó. Nói đúng hơn là từ khi ông mở thêm chi 3 chi nhánh cách đây hai năm. Ông cứ nghĩ rằng, cho nó tiền là nó sẽ ổn, là nó sẽ đầy đủ và ấm no. Ông đâu biết nó cần nhiều hơn thế. Cả mẹ nó, bà cũng đâu biết nó thiếu thốn tình cảm nặng nề như thế nào. Bà chỉ lo cho công việc. Có thời gian rảnh, bà cũng chỉ chăm sóc ình, không thôi bà cũng chỉ đi làm đẹp hay đi với bạn bè của bà.
1 giây, 2 giây, 3 giây… Nó đẩy ba nó ra khỏi phòng rồi đóng sầm cửa lại. Ông định níu tay nó lại, nhưng không biết nghĩ gì, ông lại thôi.
Nó chạy vào phòng tấm rồi xả nước. Cứ mặt cho dòng nước lạnh như cắt tràn vào người, nó cắn môi bật máu. Nó đang khóc, rồi nấc lên từng tiếng. Rõ ràng cả ba lẫn mẹ nó đều không hiểu nó, không biết nó cần tình thương của họ như thế nào. Bỗng một ý nghĩ lóe lên trong đầu nó: “ Về Việt Nam, nó phải về Việt Nam. Nó không thể ở lại được nữa!”.
Nó tắt nước, quệt máu trên môi rồi bước ra khỏi phòng tắm. Nó ướt và nó rất lạnh nhưng nó vẫn mặt kệ. Nó dọn hết quần áo vào ba cái vali lớn rồi thay quần áo và điện đặt vé máy bay.
– Chuyến sớm nhất có thể. Từ Sydney về Việt Nam, TP.HCM, hàng đầu. – Nó nói với người bán vé máy bay qua điện thoại.
Xong nó điện cho taxi. Lên xe, nó ra hiệu cho bác tài chở tới nó làm thủ tục lấy vé rồi chạy thẳng ra sân bay. Mọi việc diễn ra khi chưa tới 2h đồng hồ. Trước khi bước vào cửa cách li, nó điện cho Ngọc.
– Alô, Ngọc hả? – Nó hỏi, giọng hơi buồn.
– Ừ, tao nghe. Có gì mà điện giờ này? Mày đã ăn tối chưa? – Ngọc hỏi một cách tự nhiên.
– Không! Tao về Việt Nam. Tao đang ở sân bay. Nếu được, tao mong bọn bây sẽ về với tao.
Ngọc đang ngồi trên sofa, nghe được câu này của nó thì giật mình đứng dậy:
– Mày nói cái gì? Mày về Việt Nam Thật á? Mà sao đột xuất vậy?
– Tao ghét cái nhà đó, vậy thôi. Giờ tao chỉ cần biết là mày đi với tao không?
– Tao thì ok! Vậy để tao điện cho tụi nó há? Mày phải đi liền à?
– Ừ. Mày điện cho tụi nó đi. Giờ tao phải đi liền. Nếu bọn bây có qua được thì hẹn tại số 02 ngoại ô Sài Gòn nha. Tụi bây biết chỗ đó mà!
– Ok. Chắc sẽ ổn. Thôi mày đi đi. Bye mày!
– Ừ! Chào mày.
Nó gát máy, chuyển sang chế độ máy bay rồi bước vào cửa cách li sau khi nhìn dòng người ở sân bay lần cuối.

– Oa… oa… oa… – Nó ngoáy ngủ mệt mỏi và bước khỏi giường.
Nó xuống máy bay lúc 5h sáng và giờ thì mệt không tả nổi. Nó chỉ nhớ sau khi bắt taxi về số 02 ngoại ô Sài Gòn thì nó lao vào ngủ như chết, không biết gì hết. Giờ thì 11h trưa mà bụng nó trống rỗng. Nó làm vệ sinh cá nhân xong rồi thay quần áo. Việt Nam đang vào tháng 4, thời tiết oi bức không tài nào chịu nổi. Nó thay quần áo và chọn ình một áo sát cánh màu trắng in chữ “ Mee Too”, khoác thêm áo ngoài cũng là áo sát cánh cùng quần jean rách.
– Trong mày ổn rồi đó! – Nó nghĩ thầm rồi khẽ cười.
Nó với lấy cái điện thoại, mở hộp thư thoại ra. Nó nhận được tin nhắn của Ngọc và Mai. Bọn nó nói bọn nó sẽ về và có thể sẽ xuống sân bay vào 8h tối hôm nay. Nó không trả lời tin nhắn. Bỏ điện thoại vào túi xách, nó đi xuống nhà lấy xe. Nó đứng cạnh chiến mã của nó. Có lẽ gần 3 năm rồi không có người dùng. Nhưng là dòng xe của BMW nên nó nhờ dượng nó giúp nó bảo trì định kì.
– Trông em vẫn đẹp đấy. – Nó vừa nói vừa mở khóa xe.
Nó lên xe rồi nói vọng vào trong với bác quản gia già, nhờ ông ấy đóng giúp cửa giúp. Chưa nhận được câu trả lời của ông quản gia thì nó nó phóng xe mất hút.
Nó lái một mạch đến trung tâm thương mại của thành phố. Vửa bước ra từ bãi đỗ xe, mọi ánh mắt như dồn thẳng vào nó. Họ hết chỉ chỏ lại quay vào bàn tán. Nó quá quen nên chẳng thèm quan tâm và cũng vì tâm trạng không vui nên nó muốn ăn cho đỡ buồn.
Bước đến quầy thức ăn, nó lật lật menu vài cái rồi gọi:
– Một mỳ Ý sốt cà chua, salas gà kiểu Nhật, gà rán B1, hambuger B1 và cam ép.
Anh bồi bàn chẳng ghi chép gì vì bận nhìn nó chăm chăm. Thấy thế nó lay mạnh anh ta. Lúc này anh ta mới giật mình và hối hả vào trong lấy thức ăn. Lát sau, anh mang ra một khay thức ăn to tướng rồi để trước mặt nó. Nó hỏi:
– Có thanh toán bằng thẻ không?
– Có, thưa cô! – Anh ta lễ phép.
– Ok! Thanh toán luôn.
Nói rồi nó rút trong túi xách ra một cái bóp nữa. Vừa lật bóp ra, các quý ông của các bàn bên cạnh dường như đều nhìn chăm chăm vào đó. Một cái bóp có thiết kế riêng để đựng ATM. Không những thế, hơn 10 ngăn của nó đều để kín thẻ.
– Đẳng cấp thật! – Một người thốt lên.
– Đúng. Qúa quyệt. – Người thứ 2.
Rồi thêm không ít người bán tán. Nó mặt kệ. Mắt nó lướt một vòng rồi chọn một thẻ màu bạc ( Thẻ ánh kim đó bà con, quá V.I.P).
– Tôi gữi.
– Vâng thưa cô. – Anh ta đáp.
Nó đưa thẻ cho anh ta rồi quay xuống ăn. Lát sau anh ta cũng đem trả thẻ cho nó. Nó khẽ gật đầu rồi tiếp tục ăn. Khoảng 10 phút sau, khi đã ăn hết phần mỳ của mình, nó lấy điện thoại ra điện cho dượng nó và thông báo về việc cần một ngôi trường để vào học vào năm sau. Tất nhiên dượng nó không từ chối đứa cháu cưng của mình ( Dượng là chồng của dì nha bà con). Sau khi điện cho dượng, nó điện qua ÚC cho Nhi. Nó nhờ Nhi nói với ba của Nhi, làm thủ tục nghỉ học giúp nó. Là con cưng của ba nên chắc bacủa Nhi sẽ đồng ý. Và Nhi hứa giúp nó trước khi Nhi lên máy bay vào tối nay.
Xong xuôi, nó quay xuống ăn tiếp thì…

– Mày đi ăn mà không rủ bọn tao hé con quỷ nhỏ! – Một giọng nói vang lên sau lưng nó.
Giọng nói đó quá quen với nó. Nó quay lại với vẻ

Trang: [1] ,2,3 ,47 [>]

Like để ủng hộ YenBai.Mobi:

Từ Khoá:
4 5 6 7 8 9 10 11 12 14 16 20 21 22 23 24 25 26 28 30 31 32 33 34 35 36 37
DMCA.com Protection Status
U-ONC-STAT