|
NPLAY – TIẾN LÊN, XÌ TỐ
TIẾN LÊN, MẬU BINH, XÌ TỐ, BÀI CÀO, BẦU CUA, XÌ DÁCH, PHỎM ![]() |
Mộng Hằng_____________”
Lệ Mộng Hằng dừng bước.
“Cô không sợ tôi đem chuyện hai người đã ly hôn công khai với truyền thông sao?”
Lệ Mộng Hằng quay đầu lại, nhìn cô ta như quái vật. La Vịnh Ân chống lại ánh mắt của cô, giống như muốn nói, cô cho rằng tôi không dám sao?
Hít một hơi thật sâu, Lệ Mộng Hằng mới mở miệng, “Đây chính là biểu hiện cô thương anh ấy sao?”
Không phải là bị uy hiếp xong nói, muốn tung thì tung đi, mà lại đi hỏi cô, đây chính là biểu hiện cô thương anh ấy sao?
La Vịnh Ân đột nhiên nói như vậy, làm cho Lệ Mộng Hằng cho dù đã ly hôn với Trì Diệu Hi, như dù sao cô vẫn còn yêu anh ấy, yêu đến mức cho dù ủy khuất bản thân mình, cô cũng không thể để cho sự nghiệp của anh sụp đổ được.
Người phụ nữ nhìn như khôn khéo này, nhưng ở trong tình yêu cũng phải thay đổi thôi.
“Tình yêu của tôi rất ích kỷ”.
“Cô biết anh ấy muốn có được một nữa quyền kinh doanh kia như thế nào không?” Lệ Mộng Hằng nói xong, liền ở trong lòng mắng bản thân mình ngu ngốc! Cô thật đần mà! Nếu La Vịnh Ân để ý chuyện đó, thì lúc đầu cũng đã không ép Trì Diệu Hi ly hôn rồi.
“Cô có tư cách gì nói tôi? Nếu thật sự thay anh ấy nghĩ, thì lúc đầu đâu cần nói đến chuyện ly hôn chứ!”
Lệ Mộng Hằng nhất thời cứng họng, chuyện ly hôn đích thực là do cô khởi xướng trước.
“………….Rốt cuộc cô muốn thế nào?”
La Vịnh Ân không trả lời mà hỏi ngược lại: “Như vậy cô còn muốn khảo nghiệm sức chịu đựng của tôi sao, còn muốn để cho mộng đẹp của bản thân kéo dài tiếp sao?” Cô cười lạnh.
“Cô biết những người thành công trong giới thượng lưu, có bao nhiêu người có hôn nhân tồn tại trên danh nghĩa, nhưng bên ngoài vẫn không biết gì không? Ly hôn xong chỉ cần một người ra nước ngoài, bên ngoài ai hỏi, chỉ cần nói di dân là tốt rồi.”
Cô vốn định rời đi, nhưng cái dạng này lại giống như cô bị ép buộc rời đi, Lệ Mộng Hằng rất khó chịu, cô trầm mặt không nói lời nào, một lúc sau mới lên tiếng: “Tôi có rời đi cũng là do tôi muốn, không phải là vì bất kỳ ai! Nếu cô thật sự yêu Trì Diệu Hi thì không cần cản trở giấc mộng của anh ấy, tình yếu thực sự là ích kỷ, nhưng cũng không phải là đè nát ước mơ của đối phương để hoàn thành hi vọng của mình.”
La Vịnh Ân cười, vỗ vỗ tay, “Thật là bài học vĩ đại, tôi ngược lại rất muốn biết, cô đối với tình yêu ích kỷ chỗ nào? Sao tôi có cảm giác cô yêu rất thờ ơ nha.”
Lệ Mộng Hằng không để ý đến những lời đùa cợt của cô ta, lạnh nhạt nói: “Cô biết không? Trong tình yêu, người có thể yêu một cách ích kỷ rất hạnh phúc, bởi vì muốn ích kỷ thì phải có người để ý mới được, nếu không có ai để ý thì cô chỉ có thể đi chúc phúc cho người ta mà thôi.”
Tâm của La Vịnh Ân giống như bị cái gì quất một cái. Cô nhớ lại người kia, người đàn ông đã nói với cô những lời tương tự như vậy.
……….Ích kỷ cũng phải có người để ý mới ích kỷ được. Vịnh Ân, anh không có cách nào làm cho em vui vẻ, nên anh cũng sẽ không quấy rầy em nữa.
“Mộng Hằng, ở đây, ở đây nè!” Tằng Đức Huân đứng trước một tiệm bán hoa ngoắc ngoắc cô.
Lệ Mộng Hằng vốn là đang định đi vào quán cà phê ngẩn ra, liền bước về phía cái người vừa vui vẻ vừa ngượng ngùng kia.
“Học trưởng?” Anh ấy không phải hẹn cô gặp nhau ở quán cà phê sao?
“Thật ngại quá, biết em bận rộn nhiều việc mà còn hẹn em ra đây, nhưng mà, anh muốn nhờ em giúp một chút.”
Lệ Mộng Hằng cười cười, “Sao lại nói vậy? Anh làm như em là người ngoài không bằng.” Người học trưởng này tính tình vừa tốt lại hay giúp đỡ cô, nhiều năm tình nghĩa như vậy cô cũng sớm em anh như người trong nhà rồi.
Tằng Đức Huân bậc cười.
“Giúp anh chọn một bó hoa cầu hôn đi!” Anh nhớ trước kia Lệ Mộng Hằng có từng làm thêm ở tiệm bán hoa, nên lần này chọn hoa cầu hôn anh cũng muốn cô cho mình chút ý kiến.
Đầu tiên Lệ Mộng Hằng cũng rất kinh ngạc, sau đó lại cười thật to, “Là người lần trước đến bệnh viện với anh sao?” Hai tháng trước anh có đến bệnh viện thăm bà ngoại cô, sau đó có một cô gái xinh đẹp mua đồ ăn đem tới, hình như học trưởng với cô gái ấy cũng rất thân thiết.
“Đúng vậy.”
“Chúng mừng anh nha!” Cô có cảm giác cô bé kia rất dịu dàng lại biết cách chăm sóc người khác, ánh mắt học trưởng cũng không tệ nha.
“Người ta còn chưa đồng ý lấy anh mà, huông chi….. chuyện này chắc gia đình anh cũng không đồng ý.” Anh cười có chút bất đắc dĩ.
“Bạn gái anh xuất thân từ gia đình tri thức bình thường, bản thân là một nhà giáo, nhưng em cũng biết là nhà anh rất coi trọng chuyện môn đăng hộ đối mà.”
Lệ Mộng Hằng nhớ lại lúc trước mình cũng có ghé thăm nhà họ Tằng, ánh mắt của cô Tằng rất soi mói cũng rất để ý chuyện tài sản.
“Mẹ anh có biết chuyện này không?”
Tằng Đức Huân cười khổ.
“Còn chưa biết!”
“Vậy giờ anh tính sao….”
“Tiền trảm hậu tấu thôi, cứ trước đi công chứng, rồi chờ mọi chuyện gạo nấu thành cơm rồi tính tiếp.”
Lệ Mộng Hằng có chút kinh ngạc, vốn tưởng rằng học trưởng của mình là một người rất nghe lời cha mẹ, thì ra trong tình yêu anh ấy cũng rất kiên định.
“Cố lên!”
“Mọi chuyện đều phải giữ bí mật tuyệt đối, lúc đi đăng kí kết hôn cũng phải kiêm tốn một chút.” Anh cười cười, “Hiện tại có thể nhờ bàn tay may mắn của em chọn giúp anh một bó hoa cầu hôn không?”
Lệ Mộng Hằng cười, “Yên tâm đi, Em nhất định sẽ chọn một bó hoa thật đẹp để cô ấy có muốn từ chối cũng không được!”
Tằng Đức Huân cười lớn, nói: “Mộng Hằng, hạnh phúc của anh liền giao cho em đó.”
“Em có nên nói câu, yên tâm, em sẽ phụ trách không?”
“Ha ha ha, không được đâu! Người kia nhà em là một nhân vật rất lớn nha, bị anh ta hiểu lầm cũng không tốt.” Giống như là nhớ ra chuyện gì, anh nói: “Anh có một người bạn là cổ đông của tập đoàn Hồng Lực, nghe nói nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn thì trong năm nay, Trì Diệu Hi có thể đoạt được toàn bộ quyền kinh doanh rồi, chúc mừng em nha.”
Lệ Mộng Hằng rất muốn nói cho anh biết, nhưng suy nghĩ kỹ lại, thì đây là thời kỳ đặc biệt, có một số việc càng ít người biết thì càng tốt.
“Ừ” Bỗng nhiên có cảm giác nghe được âm thanh máy chụp hình vang lên, Lệ Mộng Hằng quay đầu lại, thì phát hiện có người đang đứng chụp hình bình hoa bách hợp gần cổng.
“Tách, tách, tách….”
Cô lắc đầu một cái, cảm giác như mình quá nhạy cảm rồi.
Giúp Tằng Đức Huân chuẩn bị quà cầu hôn xong, mấy giờ sau cô mới trở về khách sạn đang ở, đi qua sảnh ở lầu một đang hướng về phía thang máy, bỗng có người chắn đường của cô, cô đang muốn kêu đối phương nhường đường, thì vừa ngẩng đầu đã thấy một người làm cho cô ngây ngẩn cả người.
Trì Diệu Hi sao? Mặc dù anh mặc một thân quần áo đơn giản, nhưng như vậy vẫn không giấu được khí tức công tử trởi sinh của anh.
Sao anh ấy lại đi tới đây? Nếu cô nhớ không lầm thì hôm này anh cũng có tiệc xã giao mà.
Lệ Mộng Hằng có chút kinh ngạc, nhưng chuyện kinh ngạc hơn vẫn còn ở phía sau, chính là Trì Diệu Hi chợt bước lên ôm cô vào ngực, cô ngẩn ra muốn phản kháng, anh lại đem cằm tựa vào cổ cô, rồi dùng giọng nói chỉ vừa đủ cho hai người nghe nói: “Có chó săn! Có gì lên xe nói sau.” Anh thuận thế hôn lên tai cô một cái, nắm lấy tay cô đi ra ngoài.
Xe của Trì Diệu Hi đậu cách đó không xa, sau khi lên xe, anh liền chạy đi, quả nhiên liền thấy người mới nãy đang ngồi xem báo trong khách sạn cũng vội vàng chạy ra, leo lên một chiếc xe chờ sẵn bên ngoài muốn đuổi theo.
Lệ Mộng Hằng sau khi thấy cắt đuôi được chiếc xe kia, liền quay đầu lại, trong lòng không khỏi hỗn loạn.
“Sao anh lại tới đây?”
“Tới đón em chứ sao.”
“Em? Đón em đi đâu chứ?”
“Về nhà.”
“Đừng có nói chơi, anh…..”
“Anh còn cho là sau chuyến du lịch chúng ta rất
ăn ý chứ.” Anh đúng là càng ngày càng không hiểu được cô, lúc đi du lịch rõ ràng có thể cảm nhận được tình cảm của cô, cho dù cô thường đối với anh ngại đông ngại tây, giống như cô chê anh không có điểm nào tốt, nhưng mà anh có thể cảm nhận được không phải tự mình đa tình!
Nhưng sau khi trở lại, ngày đầu tiên anh còn cho là cô chằng qua là về khách sạn để dọn đồ về nhà, ai biết qua một tuần rồi, cô không có lấy nửa điểm dấu hiệu muốn về nhà, hơn nữa chính là, anh gần một tuần không đến công ty, chuyện cần xử lý chất một đống, hơn nữa ở công ty cũng không dễ dàng nói mấy chuyện cá nhân như vậy, mà hết lần này tới lần khác cô đều đúng giờ tan sở, mà đến khi anh làm xong việc thì trong phòng chỉ còn lại mình anh và tiểu Mã trừng mắt nhìn nhau, ác nhất chính là, sau khi tan sở cô, không, nhận, điện, thoại!
Thái độ cô lúc nóng lúc lạnh như vậy, anh đúng là không thể nào hiểu được.
“Ăn ý? Ăn ý chuyện gì? Không phải là chỉ cần ở trước mặt người khác diễn cảnh vợ chồng ân ái thôi sao
Like để ủng hộ YenBai.Mobi:
