|
BÁ CHỦ TAM QUỐC
Bá Chủ Tam Quốc là game chiến thuật "quốc chiến". ![]() |
tay, tôi vẫn không dám mở ra xem một tẹo. Sau khi có kết quả, không ngờ có tới mười mấy người đáp án y hệt nhau, mà lại cùng chép một đáp án sai lè nữa. Đó chính là được ghi trên tờ phao bạn khác chuyển cho tôi. Thầy giáo nổi trận lôi đình, cho tất cả những người có lời giải giống nhau 0 điểm. Tôi mừng thầm: đúng là không thể tham cái lợi nhỏ trước mắt mà hủy hoại hết toàn bộ thành quả đã cố gắng bấy lâu nay.
Tôi đang định lên tiếng giải thích thì bàn tay Kỷ Nghiêm đã đặt lên trán tôi. Giọng anh trầm thấp vang lên: “Nóng quá, quả nhiên là bị sốt rồi.” Quay đầu lại, anh ta nói với thầy giám thị: “Thưa cô, bạn Điền Thái Thái đang bị sốt, có thể cho bạn ấy hoãn thi không ạ?”
Giáo viên coi thi trong phòng là một cô giáo nhỏ nhắn, xinh xắn và văn nhã. Cô mới tốt nghiệp đại học, còn chưa gặp tình huống nàu bao giờ nên hơi bối rối. Cô bước lại, cũng đặt tay lên trán tôi, lo lắng nói: “Nóng quá, phải tiêm thuốc hạ sốt ngay mới được.”
Nghe thấy tiếng nói, thấy giám thị biên cũng bước đến, nói ngay: “Mau đưa con bé đến phòng y tế.”
“Để em cõng cô ấy.” Kỷ Nghiêm lập tức khom lưng xuống, nhẹ giọng hỏi tôi: “Em đứng dậy được không?” Tôi không dám nhìn mặt những bạn khác trong phòng học, chỉ biết gật đầu.
Kỷ Nghiêm cõng tôi ra khỏi lớp, cả lớp xôn xao bàn tán.
Thầy giám thị biên gõ bàn nói: “Trật tự, tiếp tục làm bài.”
Tôi vốn không muốn xấu hổ với bạn bè, vậy mà cuối cùng vẫn xảy ra chuyện. Giờ thì tốt rồi, tôi đã mất mặt đến tận nhà bà ngoại rồi.
Mơ mơ màng màng bò rạp trên tấm lưng ấm áp của Kỷ Nghiêm, chẳng mấy chốc tôi đã được cõng đến phòng y tế.
Cặp nhiệt độ … trời ơi, 39 độ 8, gần đạt đến kỉ lục cao nhất trong lịch sử đau ốm của tôi rồi!
Sau khi tiêm thuốc hạ sốt, bác sỹ của phòng y tế hỏi han tôi một vài câu rồi nói: “Ban đêm nhiễm lạnh, cộng với việc chưa ăn sáng nên bị cảm rồi, bị hạ đường huyết nhẹ nữa.” Bác sỹ đẩy gọng kính lên, lại giáo huấn tôi thêm một chặp: “Đừng có tưởng còn trẻ mà vô trách nhiệm với sức khỏe của bản thân, ra ngoài phòng nghỉ ngồi một lát, cần truyền dịch.”
Kỷ Nghiêm dìu tôi đến ngồi trong phòng nghỉ, nói: “Anh đi mua chút đồ, em ở lại một mình không sao chứ?”
Tôi gật đầu theo phản xạ, cả người tựa lên lưng ghế.
Vừa mới cắm chai truyền dịch chưa được bao lâu thì Kỷ Nghiêm quay lại, anh thoáng giận: “Điền Thái Thái, ai cho phép em thức khuya lại còn không ăn sáng hả?” Anh ta đặt mì ăn liền và sữa vào tay tôi.
Ôm gói mì và hộp sữa trong tay, tôi thoáng ngẩn người, sửng sốt: “Ý, sao sữa lại nóng thế nhỉ?”
Kỷ Nghiêm ngồi xuống cạnh tôi, khẽ thở dài ngán ngẩm: “Anh nhờ ông chủ quầy tạp hóa hâm nóng lên một chút.”
Cúi đầu mân mê hộp sữa, trái tim tôi chợt ấm áp lạ kì.
Tôi khẽ gọi: “Kỷ Nghiêm.”
Anh vừa điều chỉnh tốc độ của chai dịch vừa “ừm” một tiếng.
“Cảm ơn anh.”
Trong căn phòng nghỉ yên tĩnh, chỉ còn tiếng chai dịch nhỏ giọt tí tách vang lên. Tôi lim dim mắt nhìn trộm Kỷ Nghiêm.
Ngón tay anh nhẹ nhàng đẩy con lăn điều khiển tốc độ chai truyền, Kỷ Nghiêm không nhìn tôi nữa, hình như vẫn còn hơi trách, nhưng giọng nói thì đã dịu xuống: “Em đúng là đồ ngốc.”
Gió từ hành lang thổi vào mát rượi, làm tung bay vạt áo đồng phục trắng tinh.
Làn gió dịu êm đem đến làn hương thơm thoang thoảng, vởn vơ quanh cánh mũi, choán ngợp cả tâm hồn khiến người ta quên hít thở.
Tôi không nói gì thêm nữa, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Cơn gió dịu dàng vỗ về chân mày anh rồi luồn qua kẽ tóc tôi. Ai đó nói cho tôi biết với, rốt cuộc thì đây có phải là tình yêu không thế?
Sau kì thi giữa học kỳ, có một chủ đề mới rộ lên khắp trường. Đám con gái ai cũng đua nhau xì xầm bàn tán.
Lúc này, tôi đang đứng trong quầy tạp hóa của trường, phát hiện ra có một cô bạn vừa đi ngang qua tôi chỉ trỏ, nhỏ giọng nói với người bên cạnh: “Nhìn kìa, đó chính là Điền Thái Thái lớp 10/1.”
Người bạn kia xăm soi tôi một lát rồi khinh thường nói: “Cũng đến thế mà thôi, tầm thường quá.”
Tôi trố mắt chẳng hiểu đầu đuôi ra sao nữa.
La Lịch Lệ bưng trà sữa lại, vỗ vai tôi: “Thái Thái, lần này thì cậu nổi tiếng rồi, người ta đang ghanh ghét với cậu kia kìa.”
“Gì cơ?” Tôi ngẩn người nhìn La Lịch Lệ.
“Cậu không biết sao? Dạo này mọi người ai cũng nói Kỷ Nghiêm phải lòng cô em lớp dưới của Triển Tư Dương, cô em này không đơn giản à nha, ngay từ lớp sáu đã qua lại với nam hoa khôi Trần Tử Dật.”
Hạt trân châu mắc nghẹn trong cổ họng, còn trà sữa thì bị tôi phun hết ra ngoài.
Lời đồn đại quả nhiên lan truyền như gió.
Tôi ngửa mặt lên trời than thở: “Chuyện này là thế quái nào đây?”
La Lịch Lệ hít một ngụm trà sữa, nói bằng giọng chẳng hề ngạc nhiên: “Thực ra thì cũng có sai đâu.”
“Không sai chỗ nào chứ? Tớ vốn dĩ không phải là em của Triển Tư Dương, chuyện Trần Tử Dật cũng là từ xa xửa xa xưa rồi! Với cả … với cả Kỷ Nghiêm chưa từng nói thích tớ bao giờ.” Tôi cúi đầu, giọng nói nhỏ dần.
Gió thổi qua tán lá phong phát ra những tiếng lao xao khe khẽ.
La Lịch Lệ chợt lâm vào trầm mặc, lặng lẽ nhìn sân vận động phía xa. Hàng mi dài cong vút hơi run rẩy. Nó khẽ giọng kể: “Có những lúc thích một ai đó không nhất thiết phải nói ra lời, có thể cất giấu trong trái tim.”
Bất kì ai cũng có một quá khứ bị khóa chặt không muốn mở ra, La Lịch Lệ cũng không phải là ngoại lệ. Chỉ cần không ai gợi mở chúng ra, thời niên thiếu ngông cuồng sẽ chìm trong dòng sông kí ức trôi đi xa xa mãi.
Vốn tưởng rằng lời đồn lan truyền mãi rồi cũng sẽ tự tiêu tan, ai ngờ nó đến tận tai thầy chủ nhiệm. Thế là một cuộc tổng chỉnh đốn tác phong kỷ luật trong trường chính thức bắt đầu.
Người đầu tiên nói chuyện với tôi là thầy phó chủ nhiệm lớp, thầy tận tình khuyên nhủ: “Điền Thái Thái, giờ em vẫn còn bé, chuyện yêu đương gì đó cứ để khi nào lên đại học hẵng hay. Bây giờ vì chuyện này mà xao nhãng học hành, mai này nhất định sẽ hối hận đấy.”
Tôi thấy buồn cười quá, người lớn lúc nào cũng nói lớn lên mới hiểu thế nào là yêu, nhưng họ không biết được rằng chúng ta trưởng thành từng ngày, đã có đủ lí trí để yêu một người, để chịu được những hân hoan cùng đau khổ mà tình yêu đem lại. Cái gọi là hối hận đó chẳng qua chỉ là những tiếc nuối từ thời niên thiếu bị họ áp đặt lên chúng ta mà thôi.
“Thưa thầy, em không hề biết những lời đồn đại kia.” Tôi trưng ra bộ mặt ấm ức, vô tội và khiêm tốn lắng nghe ý kiến khiến thầy phó chủ nhiệm công cốc ra về.
Thở dài một hơi, tôi phẫn hận nghĩ thầm: lời ong tiếng ve chết tiệt, suýt nữa đã khiến tôi trở thành vật hi sinh cho công cuộc chính đốn kỷ luật trường.
Buổi chiều, học sinh toàn trường bị bắt buộc ở lại trong lớp nghe một buổi diễn thuyết phê bình kiểm điểm. Trên loa, thầy hiệu trưởng đang cất lời kêu gọi dài lê thê, ngôn từ khẩn thiết, dùng tình cảm làm lung lạc, soi sáng bằng lí trí: “Các em học sinh, nếu các em không chăm chỉ học hành, ngày nào cũng nghĩ mấy chuyện không thực tế, thế thì chẳng khác nào lãng phí đi quãng thời gian tốt đẹp nhất. Các em đang đùa với tiền đồ sáng sủa của mình ….”
Từ thầy hiệu trưởng cho đến giáo viên chủ nhiệm, không ai là không coi tình yêu như một con mãnh thú sóng thần, thay phiên nhau lên diễn thuyết, cuối cùng người dẫn chương trình tuyên bố đại biểu hội học sinh sẽ có lời phát biểu cuối cùng.
Giọng nói trầm trầm của Kỷ Nghiêm từ từ truyền đến: “Mọi người nói xem, rốt cuộc thì tuổi thanh xuân là gì chứ?”
Tất cả mọi người sững lại, không hiểu đầu đuôi.
Giọng trầm ổn của Kỷ Nghiêm tiếp tục vang lên: “Tuổi trẻ của chúng ta đương nhiên phải do chính chúng ta nắm giữ. Bố mẹ và các thầy cô giáo đã trải đường cho chúng ta, mong chúng ta vững bước hơn, nhưng điều đó không có nghĩa là chúng ta để mặc họ làm chủ tuổi trẻ của mình. Con đường chúng ta đi trên đó, nhân vật chính phải là chính chúng ta. Nếu như không cho chúng ta cơ hội va vấp, không cho chúng ta cơ hội mắc sai lầm, cuộc đời của chúng ta sẽ chẳng khác gì con rối…”
“Vì thế, thưa các bạn, chúng ta phải học cách tự gánh vác tất cả! Cho dù chúng ta có từng mờ mịt, nhưng chúng ta còn trẻ, chúng ta không sợ vấp ngã, không sợ tìm không thấy con đường hi vọng sau phút mịt mờ ngắn ngủi. Phải dám yêu, dám điên cuồng, chúng ta mới càng hiểu thấu thế nào là tình yêu! Trưởng thành là cả một quá trình hoàn chỉnh và liên tục, không ai có thể lớn lên nếu như nhảy cóc một giai đoạn nào, chỉ có trải qua tất cả thì chúng ta mới có ngày phá kén thành bướm…”
Giọng nói đầy kiêu hãnh của anh vang vọng khắp trường.
Khắp toàn trường bùng lên từng tràng tiếng vỗ tay nồng nhiệt.
La Lịch Lệ từ bàn dưới ngóc cổ lên nói với tôi: “Thái Thái, những lời này kể từ hồi thành lập trường tới nay có lẽ chưa ai dám nói ra đâu. Anh chàng nhà cậu đỉnh quá, đỉnh quá đi!”
Thầy chủ nhiệm giành lấy micro, hoàng hồn tổng kết vài câu rồi chấm dứt.
Tôi có thể tưởng tượng ra ánh mắt Kỷ Nghiêm khi ngẩng đầu lên, bất giác bật cười.
Không ngờ tôi lại gặp được chàng trai ưu tú dường này, thật sự là may mắn quá!
Ngày mai chính là sinh nhật Kỷ Nghiêm.
Cuộc sống b
Like để ủng hộ YenBai.Mobi:
