watch sexy videos at nza-vids!
*
Wap Tai Game, Phim di động
Tải Game Miễn Phí, Đọc truyện hay
* | Game Online | Game Offline | Phim Cho Điện Thoại | Truyện Hay | GiftCode | Game Android
» Bầu Cua Online - Đổi Thẻ Điện Thoại
» Avatar Online - Ngôi Nhà Hạnh Phúc
» Mobi Army 2 Online - Game Tựa Gunny
» Phong Vân Truyền Kỳ - Công Thành Chiến
» IWIN Online - Game cờ bạc số 1
» Ngôi Làng Của Gió Nông Trại Cho Java Android IOS
» GoPet 1.3.3 - Hội Thú Chiến
» ANDROID STORE - Là kho lưu trữ các ựng dụng phổ biến và hoàn toàn miễn phí trên Android vượt trội hơn cả CHplay.

[QC] Fakesmspro.cf - Trang Fake sms, Gửi tin nhắn giả mạo

Hồng Nhan 3Q - Cho Iphone
Hồng Nhan 3Q là gM SLG với chủ đề lịch sử tam quốc cho Iphone
tai Tải Về Máy

Game Mobile đẳng cấp cho dế yêu

Game Online / Game Offline / Ứng dụng
- Đăng Ngày: 15:16 - 22/06/2015
- Đăng Bởi: Nguyễn Quân
- Lượt Xem: 9972 Lượt

không thể cười, đó là Giản Giai. Giai tới phòng phát hành để bàn chuyện với nhân viên PR. Trong tràng cười vang rộn ấy, có kẻ đột nhiên hỏi rằng chuyện như vậy có thực không nhỉ? Nếu không vì sao Khải Đoạn lại làm thế? Nghe vậy, trưởng phòng phát hành phản đối đầy châm biếm.

“Trần Lãm, một phụ nữ bốn mươi tuổi, thế mà cậu bảo Khải Đoạn yêu cô ta, vô lý!… Nói cho các cậu biết, Khải Đoạn làm vậy là vì chính anh ta!” Nói tới đây, anh ta bỗng dưng lại nhằm đẩy câu chuyện tới cao trào. Giản Giai chợt bất an. Chuyện giữa Giai và Khải Đoạn trong nhà xuất bản này chỉ có Tây biết thôi, Giai cũng đã dặn Tây đừng kể với ai, nhưng bây giờ vẫn thấy lo. Vì Tây đã kể với em trai, chẳng nhẽ lại không kể với người khác. Anh trưởng phòng chờ cho không khí im lặng mới tiếp tục nói: “Tôi đã tính qua rồi, anh ta mua 300 cuốn, mỗi cuốn 28 đồng, tổng cộng chưa đến mười ngàn tệ, thế mà được đăng trên các tờ báo văn hoá, kinh tế còn được chụp ảnh nữa, các cậu bảo thế có đáng không? Nghe vậy, Giai mới thở phào nhẹ nhõm. Mọi người đồng thanh hô “Đáng”, nhưng trưởng phòng vẫn chưa thoả mãn, nói tiếp: “Không phải là đáng mà là RẤT ĐÁNG! Một hành động nhỏ, mà kết quả là, lợi ích gấp đôi.” Nói một cách chính xác thì là gấp ba. Vì Khải Đoạn như vậy còn thể hiện đươc trước mặt người yêu. Đương nhiên là trưởng phòng không biết được điều này. Bình tâm hơn, Giai tiếp tục bàn chuyện với đồng nghiệp, nhưng trưởng phòng lại quay về phía Giai trêu đùa: “này, Giai ơi, ban đầu cả em và Tây đều không đồng ý để anh “BAO”, nếu không BAO có thể bán được nhiều sách thế không? Số lượng bán mới là cái quyết định.”

“Trưởng phòng ơi, không nghe cái người tên Khải Đoạn ấy nói hả, tên sách và nội dung không phù hợp.”

“Đây gọi là kỹ năng bán hàng. Anh ta nói không hợp, em nói hợp, hai bên cùng tranh cãi, mà tranh cãi càng quyết liệt càng tốt. Người mua đương nhiên muốn biết hợp hay không hợp? Và sẽ phải mua một cuốn để xem.”

Mọi người lại phá lên cười, huýt sáo đòi Tiểu Tây và Giản Giai phải khao. Đúng lúc ấy, trưởng phòng chợt nghĩ ra một chuyện, hai tay khua lên hỏi: “Nào nào!.. Ngày hôm qua mỗi người các cậu rủ được mấy người đi, mau báo cáo xem!”

Đương nhiên trưởng phòng không thể hỏi trực tiếp hôm qua ai đã huy động bốn năm chục người đến. Cũng giống như khi nhặt được một khoản tiền, bạn không thể hỏi khoản tiền đó do ai đánh rơi, nếu lỡ ai đó cố tình nhận là của mình, mà bạn lại không chứng minh được nó không phải là của anh ta đánh rơi thì… Nhân viên cấp dưới lần lượt báo cáo số người dẫn tới, người ít nhất là dẫn theo một người, không đạt tới mức quy định tối thiểu của anh ta; còn người dẫn nhiều nhất là tám người, trưởng phòng cũng biểu dương cá nhân đó. Sau đó nghĩ lại anh ta thấy rằng có hỏi thẳng cũng chưa chắc ai đó dám đứng ra nhận. Việc tập hợp người với việc mất tiền là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, vì tiền thì ai cũng có thể đánh mất, không mất cũng có thể nói là mất, chứ tập hợp một lúc bốn năm chục người thì cần phải cực kỳ nhẫn nại mới làm được. Mà suốt cả ngày làm việc cùng nhau, ai có tính nhẫn nại ai không lại chẳng quá rõ. Ở phòng này thực sự không thể tìm nổi ai có khả năng huy động một lúc bốn năm chục người như vậy, kể cả trưởng phòng phát hành cũng chẳng có cái năng lực ấy. Điều duy nhất có thể khẳng định vào lúc này đó là người ấy chắc chắn là người của cơ quan, nếu không anh ta chẳng điên mà đi làm cái việc này. Nhưng anh ta làm mà lại chẳng nói ra, kể cũng kỳ lạ. Có những việc có thể học tập Lôi Phong (Nhân vật thời kỳ trước Cách mạng Văn hoá ở Trung Quốc, một điển hình về cần cù tiết kiệm để xây dựng chủ nghĩa xã hội và là tấm gương mình vì mọi người. Lôi Phong đã hi sinh trong khi làm nhiệm vụ và được phong anh hùng), nhưng việc này đâu cần phải thế. Sự việc này luôn nằm trong suy nghĩ của trưởng phòng phát hành, anh tìm mọi cách để tìm cho ra người đó là ai, một người hiếm có ở thế kỷ 21 này, một nhân tài!

Mẹ và Tiểu Hàng đều đã đi làm, bố thì xuống lầu mua báo theo yêu cầu của Tiểu Tây. Báo ngày hôm nay nhất định sẽ có thông tin về buổi họp báo ngày hôm qua, và đó cũng là tin tức mà Tây quan tâm nhất. Trong nhà thật yên tĩnh, một mình Tây ngồi chán chường đợi bố, lâu quá bèn lấy tạm cuốn sách cẩm nang cho người mang thai đọc. Đợi mãi bố mới về, thế nhưng không những không làm Tây thấy vui mà bố còn liên tục lắc đầu than thở: “Cái loại sách này làm sao mà bán chạy được nhỉ.” Rõ ràng bố đã đọc qua tờ báo. “Tây à, nhà xuất bản chỗ con luôn là một đơn vị lớn, là đơn vị cuối cùng rất có uy tín về văn học, sao lại có thể xuất bản loại sách “Ba năm tôi được trai bao” này chứ…”

“Ba ơi! Đừng chỉ nhìn vào cái tiêu đề đó, thực ra nội dung cuốn sách cũng rất hay, bút pháp khá được, có thể nói là một tác phẩm hay, rất cảm động.” Tiểu Tây thiết nghĩ “Đây là cuốn sách hấp dẫn, sách của nhà văn Trần Lãm thì khỏi phải bàn về chất lượng, đợi lát nữa thể nào Giai cũng mang đến đây.”

Chưa dứt lời thì Giản Giai đến mang theo một bó hoa, tay bên kia ôm một túi sách, Giai đến mang theo lời hỏi thăm của lãnh đạo ban: trong trận chiến với Trần Lãm, Tiểu Tây là lính chủ lực không thể thiếu. Khi đôi bạn gặp nhau, tay bắt mặt mừng cùng nói “chúc mừng”, cười cười nói nói, bố Tây đứng bên nhăn mặt nhìn. Tây rất vui khi Giai tới thăm, vì mấy ngày nay Tây ở nhà dưỡng thai thực sự buồn lắm. Tin tức về cuốn “Ba năm tôi được trai bao” lan tràn khắp nơi càng khiến Tây bồn chồn không yên, nhưng lại chẳng dám nói chuyện với bố, Tây và bố không cùng quan điểm đối với vấn đề này. Bố Tây là nhà trí thức sinh ra từ những năm sáu mươi của thế kỷ trước mà. Giai đến để báo tin vui cho Tây, nhưng khi nghe được tin hôm qua Tây cũng bí mật tới cuộc họp báo, tin vui cũng chẳng cần báo nữa nhưng lại có niềm vui khác: đó là cảm giác cùng nhau chung vui, cùng nhau tận hưởng, rồi lại cùng động viên, chia sẻ với nhau. Khi Tây nói tới Khải Đoạn, một chi tiết quan trọng không thể thiếu trong cuộc họp báo hôm qua, Giai lại không muốn nói, nhất quyết không nói, vì thế từ Khải Đoạn, câu chuyện chuyển sang đội quân cứu hộ hôm trước. Có thể thấy, đây không chỉ là điều trưởng phòng phát hành quan tâm, mà còn là điều cả nhà xuất bản trong đó có Tây và Giai cũng quan tâm: vị đại anh hùng ấy là thần tiên nào nhỉ? Đúng giờ phút quan trọng thì ra tay trợ giúp, không để lại dấu vết, biến mất tăm, đến tên họ cũng chẳng cần để lại. Hia người cùng ngồi phân tích tỉ mỉ, phân tích từ tổng biên tập trở đi, xem xét đi xem xét lại mà chẳng thấy ai có khả năng đó.

Giai từ cơ quan về thẳng nhà Tây, trước khi ra về Tây mời ở lại ăn cơm nhưng Giai từ chối vì không muốn gặp em trai Tây. Cũng vì việc này mà Giai có phần trách Tiểu Tây: làm sao lại đem lập trường của mình để đánh giá chuyện của bạn, lại còn mang chuyện đó kể cho em trai nữa chứ. Tiểu Tây rõ là không hiểu cho cô. Cứ thực tế mà suy ra. Mặc dù khi Hàng và Giai nói về chuyện này ngữ điệu cũng có khác. Lần đó, Tây cùng Hàng đi giúp Giai tìm nhà khác sau khi trả lại cho Khải Đoạn toàn bộ nhà cửa xe cộ. Căn nhà đó vừa cũ vừa tồi tàn khiến Tiểu Hàng cảm kích vô cùng, cảm kích vì trong thời buổi này mà vẫn còn có cô gái dám vứt bỏ mọi vinh hoa phú quý để đổi lấy một tấm chân tình. Tiểu Hàng cũng đang đau lòng vì chuyện tương tự, người yêu vừa nói lời chia tay với Hàng đúng ngày lễ Valentine. Nguyên nhân thật quá đơn giản: tối hôm đó, bạn gái của người yêu Hàng đi ăn tiệm với người yêu cô ta ở nhà hàng “Outback” hết chín trăm chín mươi tệ, còn Hàng lại mời người yêu đi ăn ở nhà hàng “Da ya li” mà có ăn mãi cũng không hết nổi chín trăm chín mươi tệ. Cũng vì lý do này mà chia tay. Cũng chính vì thế nên hành động của Giản Giai đã khiến Hàng cảm kích vô cùng. Còn Tiểu Tây lại chẳng thể làm gì ngăn cản nổi cảm giác lệch lạc này của Hàng. Em trai Tây vốn là người tôn thờ chủ nghĩa duy mỹ hoá tình yêu, mà cũng vì quan điểm ấy, có lẽ cả đời này Hàng ế vợ mất. Về việc Giai quyết định rời xa Khải Đoạn, Tây cũng chẳng muốn tranh cãi với Giai nữa vì có cãi cũng không để làm gì, thôi thì cứ nói theo thực tế.

Mẹ đi làm về có vẻ rất mệt mỏi, nên vào đến nhà chẳng kịp rửa tay, vừa ngồi lên ghế sô pha là thở dài thườn thượt. Buổi chiều, mẹ thường xuyên khám bệnh, ba tiếng buổi chiều mẹ phải khám cho hơn hai mươi bệnh nhân, trung bình cứ chín phút một người. Thực ra thì thế cũng chưa là gì, mẹ mệt mỏi là vì ông bác và con trai mà hôm trước Quốc đưa đến, hôm nay lại tới. Mà tới cứ như người nhà vậy, đến là chạy ngay tới khu điều trị tìm gặp chị y tá trưởng, sau đó tới tìm ngay mẹ Tây theo sự chỉ dẫn của chị y tá. Đúng là ông bác đó đang bệnh rất nặng, ung thư gan giai đoạn cuối. Sau hôm khám về đã hai lần đi ngoài ra máu, xem ra sống không quá vài ngày nữa. Tuy nhiên, vấn đề là ở chỗ, hôm nay tới khám bệnh đều là những bệnh nhân mắc bệnh nặng, đều là bệnh nan y cả mà vẫn phải xếp hàng chờ tới lượt. Có bệnh nhân để được khám đã phải xếp hàng bốn, năm tiếng đồng hồ. Để có thể khám được thêm nhiều bệnh nhân hơn, mẹ Tây đã phải cố gắng tận dụng thời gian tối đa, không dám nói thêm câu nào thừa ngoài những lời chỉ dẫn bệnh. Mà bệnh nhân của bà cũng toàn người

Trang: [<] 1, 18, 19, [20] ,21,22 ,58 [>]

Like để ủng hộ YenBai.Mobi:

Từ Khoá:
4 5 6 7 8 9 10 11 12 14 16 20 21 22 23 24 25 26 28 30 31 32 33 34 35 36 37
DMCA.com Protection Status
U-ONC-STAT