watch sexy videos at nza-vids!
*
Wap Tai Game, Phim di động
Tải Game Miễn Phí, Đọc truyện hay
* | Game Online | Game Offline | Phim Cho Điện Thoại | Truyện Hay | GiftCode | Game Android
» Bầu Cua Online - Đổi Thẻ Điện Thoại
» Avatar Online - Ngôi Nhà Hạnh Phúc
» Mobi Army 2 Online - Game Tựa Gunny
» Phong Vân Truyền Kỳ - Công Thành Chiến
» IWIN Online - Game cờ bạc số 1
» Ngôi Làng Của Gió Nông Trại Cho Java Android IOS
» GoPet 1.3.3 - Hội Thú Chiến
» ANDROID STORE - Là kho lưu trữ các ựng dụng phổ biến và hoàn toàn miễn phí trên Android vượt trội hơn cả CHplay.

[QC] Fakesmspro.cf - Trang Fake sms, Gửi tin nhắn giả mạo

LEO Privacy Guard - Diệt Virus
Phần mềm diệt virus và tăng tốc android của bạn.
tai Tải Về Máy

Game Mobile đẳng cấp cho dế yêu

Game Online / Game Offline / Ứng dụng
- Đăng Ngày: 15:16 - 22/06/2015
- Đăng Bởi: Nguyễn Quân
- Lượt Xem: 10008 Lượt

gì Tây nghĩ.

Mẹ gật đầu nói: Không có là tốt rồi. Hàng, gia đình ta có gia giáo, ngoại hình, học vấn, hoàn cảnh gia đình có thể thông cảm, nhưng phẩm chất nhất định phải tốt!

“Ý mẹ là bản chất của Giai không tốt sao?” Hàng hỏi vặn lại, đến người trẻ tuổi cũng không nhịn nổi.

“Phẩm chất tốt liệu có làm bồ bịch của đại gia hay làm người thứ ba xen vào gia đình người ta không?”

“Mẹ, mẹ nói hơi quá rồi đấy ạ!”

“Không hề quá! Phân tích tỉ mỉ ra thì đó chính là bản chất!”

Nghe vậy, Hàng đứng phắt dậy đi về phòng và đóng cửa “rầm” một tiếng.

Mẹ Tây trợn trừng mắt kinh ngạc. Ban đầu nghe con gái kể bà còn bán tín bán nghi, sau đó nghe con trai phủ nhận bà lập tức tin ngay đây chỉ là sự hiểu nhầm. Nhưng thấy phản ứng vừa rồi của con, bà chợt nhìn ra tính nghiêm trọng của sự việc. Việc của con gái còn chưa giải quyết xong, con trai lại gây ra chuyện khác, chồng thì cứ ngồi đó từ đầu chí cuối chẳng nói chẳng rằng. Cơn “hỏa” trong lòng mẹ Tây lại bốc lên. Cố trấn tĩnh, bà gọi chồng ra: “Ông vào đây một lát!”, rồi đi vào phòng. Bà không muốn làm ông mất mặt một lần nữa trước mặt con. Bố Tây chống ba toong lững thững bước vào, vào trong mẹ Tây đóng cửa lại rồi sẵng giọng nói: “Này, vì sao ông không thể nói ra ý kiến của mình hả?… Bình thường ông cứ bàng quan cũng được, nhưng những lúc nước sôi lửa bỏng thế này, ông vẫn cứ bình thản thế là sao?”

“Không phải tôi không để ý, mà là không đến lượt tôi xen vào thôi. Trong hai chúng ta, người đấm thì phái có kẻ xoa chứ. Nếu hai người cùng nóng lên, thì sẽ loạn lên mất. Mục đích của tôi là làm con thay đổi chứ không phải là đẩy con đi. Hiểu chưa?”

“Nếu nói vậy, về chuyện của Hàng, tôi và ông cùng một quan điểm đúng không?” Bố Tây gật đầu nhất trí. Mẹ Tây thở dài nhẹ nhõm: “Chúng ta dù nói thế nào cũng không thể chấp nhận con bé Giai đó.”

“Tuyệt đối không” ngừng một lát ông nói tiếp “Có điều, việc của Tây và Quốc, chúng ta có nên nhân nhượng chút không nhỉ?”

Mẹ Tây lại thở dài, bà biết chồng mình không nỡ bỏ Quốc. “Không phải là không thể nhân nhượng, nhưng, thà đau một lần rồi thôi vẫn hơn.”

“Tây và Quốc với chuyện Hàng và Giai không giống nhau.”

“Trên thực tế là giống nhau.”

(1) Henry Alfred Kissinger: Là một nhà ngoại giao người Mỹ – Đức gốc Do Thái, người dành giải Nobel Hòa bình năm 1973. Ông từng giữ chức Cố vấn an ninh quốc gia Hoa Kỳ và sau đó kiêm luôn chức thư kí liên bang dưới thời Tổng thống Richard Nixon. Kissinger đóng một vai trò then chốt trong chính sách đối ngoại của Hoa kỳ giai đoạn 1969 – 1970.

(2) National Basketball Association: Hiệp hội bóng rổ quốc gia.

Bố Tây rất hiểu ý của mẹ Tây khi nói rằng hai chuyện này thực tế là giống nhau. Mẹ Tây tư tưởng rất khắt khe đối với vấn đề hôn nhân, hôn nhân theo bà phải môn đăng hộ đối, hay ít nhất thì điều kiện phải tương đương nhau. Dù yêu nhau đến mấy mà gia cảnh không giống nhau, điều kiện khác biệt nhau thì cũng khó có thể hòa hợp trong các vấn đề nảy sinh trong cuộc sống. Nhưng,quan điểm của bố về vấn đề của Tây và Hàng không giống nhau, nói trắng ra, ông không thể tiếp nhận Giản Giai, nhưng lại có thể chấp nhận thậm chí là rất quý Quốc. Vấn đề của Quốc là vấn đề khách quan, còn vấn đề của Giai lại là vấn đề chủ quan, nói cách khác là vấn đề về tư tưởng.

Cuối cùng ông cũng thuyết phục được vợ tách riêng vấn đề của vợ chồng Tây ra, cho chúng thêm một cơ hội nữa để hàn gắn, và để hai ông bà cùng xem xét. Nhưng có một điều kiện là từ giờ trở đi tuyệt đối không cho phép người nhà Quốc tới thẳng bệnh viện làm ảnh hưởng tới công việc của bà. Tây đồng ý tức khắc thay Quốc. Xa nhau mấy ngày, trong lòng thấy bình tĩnh hơn nghĩ lại Tây nhận thấy rằng lần này bố Quốc lên thăm và những gì ông gây ra khác với các lần trước đó. Lần này có thể thông cảm, có thể hiểu và thậm chí là có thể tha thứ được. Chẳng nói tới bố chồng, đến bố mẹ Tây cũng vậy thôi, nếu con dâu chẳng nói chẳng rằng đem phá thai đi liệu ông bà ấy có thể vui mừng không? Đương nhiên là không rồi. Huống hồ là bố Quốc. Bố Quốc cũng không vì việc này mà bắt con trai phải bỏ vợ đã là tốt lắm rồi, đương nhiên, việc có phải con dâu tự ý phá thai hay không lại là một khía cạnh khác, xong, nếu giờ đứng trên địa vị bố Quốc mà nghĩ thì thấy quả thực ông không sai. Sau khi nhận được “tha bổng” của mẹ, Tây lập tức trở về nhà, mua thức ăn cho bố chồng, rồi nói khó với bố, hứa rằng sau giai đoạn công việc quá bận này sẽ sinh con. Tây đổ tại việc phá thai lần này là vì công việc bận quá. Lý do này là có sức thuyết phục nhất với bố Quốc, bởi cả đời ông làm gì có việc làm như thế, đối với ông, công việc là cái gì đó thật thần bí và kỳ lạ. Khi Tây làm được thế, Quốc tự nhiên cũng thấy vui và nhẹ lòng hơn, tận sâu thẳm trong lòng, Quốc vô cùng cảm động. Cũng cần biết rằng lần nào Tây sảy thai cũng có liên quan tới gia đình Quốc, nhưng Quốc sao dám nói ra điều này chứ. Nếu nói ra, bố mà biết Tây có thể không sinh được con nữa, Quốc e rằng có khi mình sẽ phải đối mặt với lựa chọn mà anh không thể làm được, bố thì chẳng cần biết việc Tây không sinh được nữa là vì ai, chỉ cần biết là con trai có thể sinh con hay không mà thôi. Mà Quốc tất nhiên không muốn và không thể lựa chọn. Cũng biết đây không phải là kế lâu dài, nhưng cuộc sống là vậy mà. Đến đâu biết đến đó, qua ngày nào là thắng lợi ngày đó. Hai vợ cồng làm lành với nhau, tiễn bố về quê xong liền quay về dọn dẹp nhà cửa. Trong lòng cả hai đều râm ran cảm giác hạnh phúc âm ỉ của sự yên ả sau cơn giông tố.

Tết sắp đến, không khí chuẩn bị đón tết ở nhà xuất bản thật tấp nập, khắp hành lang người người đi đi lại lại, bận rộn. Nhưng Tây lại không thể hòa cùng niềm vui đón tết như thế được. Có hai lý do: một là Giai chuyển đi. Giai yêu cầu được chuyển công tác, xin chuyển sang làm biên tạp viên bình thường bên ban ba do trưởng ban Mỹ Phu quản lý. Mọi người đều cho rằng đây là vì Tây, cho rằng vì Tây làm mất mặt Giai trước mặt đồng nghiệp nên thế. Cũng vì thế giờ đây trong con mắt của mọi người Tây trở thành hình ảnh của một người hay đố kỵ. Thực ra, nguyên nhân chính khiến Giai xin chuyển công tác là vì Tiểu Hàng. Giai cảm thấy lần này phản ứng của Tây có phần hơi quá đáng. Sau khi bố mẹ Tây biết chuyện hai người đi ăn cơm với nhau thì kiên quyết phản đối Hàng và Giai qua lại với nhau. Giai cũng không muốn Tây có thể làm tình báo chuyện của họ như kiểu mẹ ghẻ dò xét con chồng, họ làm sao có thể giấu nổi điều gì? Lý do thứ hai khiến Tây không vui là năm nay gia đình Quốc lại bắt hai vợ chồng về quê ăn tết. Vì Tây không chịu về quê nên từ tối hôm qua, hai người đã bắt đầu ngủ riêng. Khi Quốc vác chăn ra phòng riêng ngủ, trong lòng Tây chợt thấy thật nực cười vì chuyện này thường là con gái làm chứ Quốc làm thì được gì nào? Con trai muốn ngủ riêng chỉ cần nằm ngủ luôn không quan tâm gì trên giường là xong. Quyền chủ động là ở Quốc, chỉ cần Quốc không động lòng dù Tây có muốn cũng chẳng thể làm gì khác! Sáng nay thức dậy, Tây mới biết mọi chuyện không đơn giản thể. Mặt Quốc vẫn xị ra, bộ dạng thì đúng như người không đạt được mục đích nên không vui.

Thật sự không muốn về nhà chồng sao? Không phải vì sợ khổ, sợ gì khổ chứ, nghĩ tới 25.000 Hồng quân xem, mà cho dù là khổ thì có sao đâu, chẳng qua cũng chỉ có ba ngày, qua lắm là một tuần, có gì mà không chịu nổi chứ? Không phải Tây không chịu được khổ. Tây sợ là sợ cái khác, sợ gia đình Quốc sẽ lại hỏi chuyện về con cái. Cũng vì chuyện này, Tây đã về hỏi mẹ bệnh sảy thai tái phát thì chữa như thế nào? Mẹ Tây lập tức nói: “Sảy thai tái phát mà còn có thể chữa hả?” Bác sĩ ngoại khoa là thế đấy, nói rất thẳng, thẳng đến mức làm người ta tuyệt vọng. Nói không chừng, lần này gia đình Quốc gọi Tây về vì chuyện này cũng nên, gọi về là để thuyết phục Tây sinh con cũng nên. Tới lúc ấy, Tây biết nói sao với mọi người. Mẹ bảo Tây bị vậy là do Quốc nên không cần tự mình gánh hết trách nhiệm, bắt Quốc phải cùng gánh vác! Nhưng lý thuyết là vậy, còn thực tế Quốc cũng không thể gánh nổi trách nhiệm này!

Dù có nghĩ Tây cũng chẳng dám nghĩ tới việc nhờ Quốc nói chuyện với gia đình là năm nay không về ăn tết. Bởi vì đối với Quốc thì lời cha mẹ nói khác gì thánh chỉ đâu, khi thực hiện không dám làm trái dù chỉ là một chút. Về việc này, cụ thể là việc Quốc với gia đình anh, thực sự Tây nghĩ mãi mà chẳng biết làm như thế nào. Cứ cho rằng Quốc là người con có hiếu đi, nhưng cũng đâu cần có hiếu đến bất chấp mọi thứ thế chứ.

Lúc ấy, cửa văn phòng mở, Tây ngoảnh mặt nhìn lại, thấy một đồng nghiệp nam đang cong mông đẩy mấy thùng táo vào, phía sau còn một người nữa cũng đang đẩy một thùng rượu và cô ca to vào, đây chính là quà nhà xuất bản tặng cho nhân dịp tết. Nhìn mấy thùng đó, Tây chợt nghĩ ra một biện pháp, một biện pháp cũ thôi nhưng chẳng biết có linh không?

Cái gọi là “biện pháp cũ” ấy chính là bỏ tiền ra mua ít đồ cho gia đình Quốc, thiệt hại về tình cảm thì bù đắp bằng vật chất vậy. Hay như một câu nói rằng: trên đời này chẳng có gì là không thể mua bán được, chỉ cần giá cả hợp lý thôi. Nghĩ vậy,Tây lập tức lấy bút lập một bảng danh sách.

Trang: [<] 1, 29, 30, [31] ,32,33 ,58 [>]

Like để ủng hộ YenBai.Mobi:

Từ Khoá:
4 5 6 7 8 9 10 11 12 14 16 20 21 22 23 24 25 26 28 30 31 32 33 34 35 36 37
DMCA.com Protection Status
U-ONC-STAT