![]() |
Hồng Nhan 3Q - Cho Iphone
Hồng Nhan 3Q là gM SLG với chủ đề lịch sử tam quốc cho Iphone ![]() |
nó.
“Kêu la cái gì!” Phàn Ngọc Hương mới không sợ, “Miệng bẩn như vậy, đừng hòng muốn ăn cái gì!”
Nàng cầm bánh hoa quế, quăng khăn bọc bánh hoa quế cho nam hài, “Lau.”
Thấy Phàn Ngọc Hương ném khăn lại, nam hài phát hoảng, lui về sau một bước, sau đó tò mò nhìn khăn rơi trên mặt đất, lại nghi hoặc mà nhìn về phía Phàn Ngọc Hương.
Thấy nam hài không hiểu, Phàn Ngọc Hương dùng ngón tay chỉ cái khăn, lại chỉ vào miệng cùng cằm mình.
Nam hài ngửi mùi trên khăn, lại nhìn động tác của Phàn Ngọc Hương, nghiêng nghiêng đầu, thế mà lại hiểu được ý Phàn Ngọc Hương, vùi miệng cùng cằm vào khăn, cọ cọ, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Phàn Ngọc Hương, bộ dáng kia có chút giống như đang lấy lòng.
Phàn Ngọc Hương cong cánh môi như hoa, vươn tay về phía nam hài, trong lòng bàn tay là ba cái bánh hoa quế trên cái khăn vừa rồi, “Này, đây.”
Ngửi thấy mùi điểm tâm, bụng đói khát làm cho nam hài bất chấp có nguy hiểm hay không, nó nhanh chóng cắn điểm tâm trên tay Phàn Ngọc Hương, sau đó nhanh chóng lùi về sau, vừa cắn ăn, vừa cảnh giác nhìn chằm chằm Phàn Ngọc Hương. Lúc ăn, đồng tử màu vàng dường như tỏa sáng, nuốt điểm tâm trong miệng xuống, nó chẹp chẹp miệng, dường như còn chưa đã thèm liếm răng nanh, khát vọng nhìn chằm chằm Phàn Ngọc Hương.
Phàn Ngọc Hương lại lấy ra bao điểm tâm khác, quơ quơ về phía nam hài, bao điểm tâm chạy tơi nơi nào, mắt vàng liền nhìn đến nơi đó, cuối cùng không chịu nổi dụ hoặc, trực tiếp phác lên.
Người vây xem bên cạnh lập tức kinh hô, đều cảm thấy Phàn Ngọc Hương nhất định sẽ mất mạng, mà Tam cô gia Phàn gia vẫn đứng tại chỗ, không nhúc nhích.
Đối mặt với nam hài phác lên, sắc mặt Phàn Ngọc Hương không thay đổi, một khắc nam hài sắp phác tới kia, nàng nghiêng người, đá vào sườn nam hài một cái.
“Ngao!” Nam hài thế mà lại bị đá ngã, eo bị đá lập tức sưng đỏ, nhưng nam hài vẫn nhanh chóng đứng lên tứ chi, con ngươi màu vàng hung ác, thét lên với Phàn Ngọc Hương.
Phàn Ngọc Hương hoàn toàn không sợ, nàng tới chỗ nam hài, nàng đến gần một bước, nam hài liền lui về sau một bước, bản năng thú tính nói cho nó biết, nó đánh không lại nàng.
“Không cho phép nhúc nhích.” Phàn Ngọc Hương không nhẫn nại chơi trò tới tới lui lui, không kiên nhẫn ra lệnh cho nam hài.
Nam hài lập tức dừng lại động tác lui về sau, nó cũng không biết vì sao mình lại dừng lại, chỉ là, bản năng hình như nói cho nó biết, đừng nhúc nhích có vẻ tốt.
Nam hài nghe lời làm cho Phàn Ngọc Hương vừa lòng.
Nàng ngồi xổm trước mặt nam hài, cũng không ghét bỏ mùi thối trên người nam hài, cầm lấy một khối điểm tâm đưa tới bên miệng nam hài, “Này, ăn.”
Nam hài nhìn nàng, dường như là chần chờ. Eo của nó vẫn còn đau xót, nhưng cái mũi run run ngửi thấy mùi ngon làm cho nó nhớ tới mỹ vị vừa được nếm. Đây là lần đầu tiên nó ăn được thứ ngon như, không thể kháng cự, nó há miệng ăn điểm tâm trước mắt.
Phàn Ngọc Hương cong môi nở nụ cười, đạt được mục đích, “Đây, ăn, ngươi chính là người của ta, về sau ngươi chính là nô của ta, biết không?”
Nam hài nghiêng đầu nhìn nàng, không hiểu nàng đang nói cái gì, nó thầm muốn ăn thứ ngon đó nữa.
Thẳng đến ngày sau, nó học xong văn tự ngôn ngữ giả dối của nhân loại mới biết được mình vì một khối điểm tâm nho nhỏ đã bán đi cả đời của mình.
Y, tên Nhậm Thương Diêu. Tên này là khi y trở thành nô chỉ thuộc về Phàn Ngọc Hương, nàng đã đặt cho y.
Nhậm, họ này, đến từ vết bớt nơi khóe mắt trái của y. Vết bớt này thực kỳ lạ, màu xanh đen như nét vẽ, hơi giống song long. Phàn Ngọc Hương từng tìm rất nhiều đại sư nghiên cứu nhưng lại tra không ra ý nghĩa của vết bớt này, xem lâu, có chút giống từ “Nhậm”, Phàn Ngọc Hương liền dứt khoát dùng Nhậm làm họ của y, kỷ niệm y từng là người của thú tộc.
Nhậm Thương Diêu, ý là tại Thương Lan đại lục này, y có thể tùy ý tiêu dao. Đó là một cái tên ban cho y tự do, nhưng cũng là cái tên khóa y lại, Thương Diêu, Thương Diêu, phát âm giống như hương xa, y có tiêu dao thế nào, y vẫn là nô của Phàn Ngọc Hương.
Nhậm Thương Diêu ghét sao? Cũng không có. Phàn Ngọc Hương cho y ăn, cho y ở, cho y sư phụ tốt nhất dạy y tất cả mọi điều, nếu không phải Phàn Ngọc Hương, không chừng y đã sớm chết ở trường đấu.
Y cảm ơn sao? Cũng không phải. Y vô cùng rõ ràng Phàn Ngọc Hương đối tốt với y không phải không có nguyên do, nàng có thể cho y hết thảy, điều kiện tiên quyết là cái gọi là “Hết thảy” này là nàng nguyện ý cho, nàng ban cho. Y có thể không cảm ơn, nàng cũng không để ý, bởi vì nàng chỉ để ý một điều ── trung thành, đây là điều duy nhất nàng yêu cầu y.
Đối với điểm này, cho tới bây giờ, Nhậm Thương Diêu đều làm vô cùng tốt.
Giang hồ võ lâm đều biết đến bên người trang chủ Trầm Hương sơn trang có một hung khuyển trung thành và tận tâm, ai dám bất kính với chủ tử của y, hung khuyển này sẽ lấy mạng người đó.
Trầm Hương sơn trang là một trong bốn thế lực lớn của võ lâm. Thế lực đương kim võ lâm phân làm bốn, đó là Đông võ lâm Vân Thiên Bảo, Tây võ lâm Sát Thủ Lâu, Nam võ lâm Bách Quỷ Cốc và Bắc võ lâm Trầm Hương sơn trang.
Đông võ lâm nguyên bản là địa bàn của thổ phỉ, đều tự xưng vương, thẳng cho đến khi bảo chủ Vân Thiên Bảo xuất lực lượng quét ngang toàn bộ Đông võ lâm, trong một năm ngắn ngủi thu phục các thổ phỉ đứng đầu, trở thành bá chủ Đông võ lâm. Sát Thủ Lâu chuyên môn thu tiền mua mạng, đến nay không ai biết được khuôn mặt thật của lâu chủ, mà chỉ cần là nhiệm vụ Sát Thủ Lâu nhận, chưa bao giờ thất bại. Bách Quỷ Cốc am hiểu trùng cổ thuật, là địa phương thần bí nhất võ lâm.
Về phần Trầm Hương sơn trang là chuyện để cho người ta nói say sưa, nguyên nhân ngay tại trang chủ đương nhiệm.
Trầm Hương sơn trang ngay từ đầu không phải tên là Trầm Hương sơn trang, mà là Hạo Nhiên sơn trang, do Úy Phạm Thiên một tay sáng lập. Úy Phạm Thiên là nhân vật truyền kỳ võ lâm, được xưng là võ lâm đệ nhất cao thủ, võ lâm nhân sĩ khiêu chiến đều thảm bại mà về. Bại coi như may mắn, thảm là ngay cả mạng sống cũng không còn, hơn nữa cá tính Úy Phạm Thiên lãnh khốc vô tình, làm việc mạnh mẽ vang dội, Hạo Nhiên sơn trang ở trên tay ông dần dần trở thành thế lực lớn nhất Bắc võ lâm.
Nhưng Úy Phạm Thiên lãnh khốc như vậy lại đột nhiên thành thân với Phàn gia tam cô nương hơn ba mươi năm trước, tin tức này dường như làm rung động toàn bộ võ lâm, mà làm cho người ta rung động không chỉ như thế, Úy Phạm Thiên lại vì Phàn gia tam cô nương mà rời khỏi giang hồ, hơn nữa còn tiến vào sa trường giết địch, lập rất nhiều chiến tích, ngắn ngủi vài năm đã được phong làm tướng quân.
Về phần Hạo Nhiên sơn trang thì được Úy Phạm Thiên giao cho quản sự tín nhiệm, từ đó về sau, ông không quản chuyện võ lâm nữa, mà Hạo Nhiên sơn trang sau khi ông rời đi dường như tiến vào trạng thái ẩn cư, xử sự vô cùng hạ thấp.
Thẳng đến chín năm trước, Hạo Nhiên sơn trang lại lần nữa tái nhậm chức võ lâm, trang chủ tân nhậm phát thiệp mời mời hào kiệt khắp võ lâm đến Hạo Nhiên sơn trang tham gia yến hội, hơn nữa tuyên bố từ đó về sau, Hạo Nhiên sơn trang cải danh thành Trầm Hương Sơn trang.
Võ lâm nhân sĩ đã nhàm chán thật lâu vì việc này lại ồn ào, làm cho bọn họ chấn kinh là, trang chủ tân nhậm này lại chính là tiểu cô nương mười lăm tuổi?! Hạo Nhiên sơn trang này muốn bị thôn tính sao?
Về sau, sau khi điều tra khắp nơi, rốt cục bọn họ biết tiểu cô nương này gọi là Phàn Ngọc Hương, là Phàn gia nhân đại danh đỉnh đỉnh, còn được xưng tụng là võ học kỳ tài.
Phi! Chẳng qua chỉ là một tiểu nha đầu lừa đảo, cái gì mà võ học kỳ tài, cho rằng dựa vào thanh danh của Phàn gia, hay là ỷ vào Úy Phạm Thiên tiền nhiện, liền cho rằng có thể ở xông xáo chốn giang hồ?
Rất nhiều võ lâm nhân sĩ đều không cho là đúng, người dự tiệc đại bộ phận đều muốn xem kịch vui, nếu không thì là tìm phiền toái, để tiểu nha đầu này biết giang hồ không phải dễ chơi như vậy.
Nhưng mà, trò hay chưa thấy đâu, người muốn tìm phiền toái lại thất bại.
Yến hội ngày đó, Phàn Ngọc Hương mười lăm tuổi mặc váy màu hồng cánh sen thêu hoa, áo khoác lửng ngang cánh tay, đầu tóc đen búi đơn giản, trâm điêu khắc thành hình hoa nhài bằng ngọc, ngũ quan tinh xảo trắng nõn, vành tai khéo léo đeo khuyên tai quả lựu nạm vàng, trong mắt mọi người, nàng ung dung tao nhã ngồi vào vị trí chủ thượng, con ngươi đen láy nhàn nhạt đảo qua mọi người.
Ở đây mọi người đều biết tuổi Phàn Ngọc Hương, nhưng chưa từng nghĩ bộ dáng Phàn Ngọc Hương lại tinh xảo như thế, không giống với nữ nhân Tuyết Tầm Quốc cao lớn tráng kiện, vóc dáng Phàn Ngọc Hương cực bé bỏng, điều này làm cho nàng càng nhỏ hơn tuổi, còn ăn mặc cao quý thế kia, thấy thế nào cũng giống thiên kim tiểu thư nhà giàu.
Xem, trên tay nàng lại còn ôm một con hồ ly trắng mắt tím…… Ách, hồ ly trắng mắt tím?!
Tất cả mọi người thở hốc vì kinh ngạc, hoài nghi có phải là mình nhìn lầm rồi hay không. Trong truyền thuyết hồ ly trắng mắt tím dã tính khó thuần, nhưng máu thịt lại cực trân quý, là tài liệu làm thuốc, còn có người nói máu hồ ly trắng mắt tím có thể trị bách bệnh.
Nhưng mà hồ ly trắng mắt tím luôn luôn là thần thú trong truyền thuyết, chưa từng có người thấy qua, mà bây giờ bọn họ lại tận mắt thấy, lập tức
Like để ủng hộ YenBai.Mobi:
