watch sexy videos at nza-vids!
*
Wap Tai Game, Phim di động
Tải Game Miễn Phí, Đọc truyện hay
* | Game Online | Game Offline | Phim Cho Điện Thoại | Truyện Hay | GiftCode | Game Android
» Bầu Cua Online - Đổi Thẻ Điện Thoại
» Avatar Online - Ngôi Nhà Hạnh Phúc
» Mobi Army 2 Online - Game Tựa Gunny
» Phong Vân Truyền Kỳ - Công Thành Chiến
» IWIN Online - Game cờ bạc số 1
» Ngôi Làng Của Gió Nông Trại Cho Java Android IOS
» GoPet 1.3.3 - Hội Thú Chiến
» ANDROID STORE - Là kho lưu trữ các ựng dụng phổ biến và hoàn toàn miễn phí trên Android vượt trội hơn cả CHplay.

[QC] Fakesmspro.cf - Trang Fake sms, Gửi tin nhắn giả mạo

SUB - ZALO - HÌNH NỀN ĐIỆN THOẠI
Hình nền đẹp nhất cho điện thoại Android
tai Tải Về Máy

Game Mobile đẳng cấp cho dế yêu

Game Online / Game Offline / Ứng dụng
- Đăng Ngày: 00:16 - 23/06/2015
- Đăng Bởi: Nguyễn Quân
- Lượt Xem: 2723 Lượt

người mạc quần dài khiêu vũ chưa”

Phong trực lấy tay vỗ trán, anh quên. Lúc đi đón thấy cô ấy mặc thế, anh có ý khuyên cô thay đổi nhưng cô vẫn nằng nặc mặc thế nên anh không ý kiến. Vậy cũng tốt, anh cũng không muốn nhìn thấy Thôi Thần ăn vận xinh đẹp quá.

Lúc này có tiếng nhốn nháo thì ra ra Lôi Trực bước ra và mời một cô nhân viên công ty nhìn kỹ thì ra là Tôn lệ , Tôn Lệ là một trong những người xinh đẹp nhất công ty. Hôm nay cô mặc một chiếc váy màu hồng rất dể thương, trên đầu tóc bới cầu kỳ nhìn cô y như một nàng công chúa. Nhìn thấy lôi vũ đang nắm tay khiêu vũ với Lôi Lệ mà ai cũng ghen tỵ. Cô thầm cười, người đàn ông đó là người chỉ nên nhìn chứ không nên yêu. Hắn trước kia cũng nắm tay cô, đưa cô vào cõi thần tiên và chính đôi tay đó đã bóp chết cô. Tại sao cô lại nhớ chuyện trước kia, cô đã cố quên rồi. Cô không nên nhìn hắn nữa, cô quay mặt đi nơi khách nâng rượu uống.
“ Em đừng uống nhiều, để anh đưa em về” Phong Trực lo lắng nhìn Thôi Thần.
Cô nghe anh nói, nên cũng gật đầu vì cô cũng không muốn ở đây lâu.

Xem bon bon chạy trên đường, trên chiếc xe New Beetle convertible mui trần màu đen của Phong Trực, gió mát làm cho cô cảm thấy tỉnh táo trở lại, cô nhìn ngắm phong cảnh bên đường, mái tóc dài bị gió thổi tung bay, mùi tóc tỏa ra thật thơm. Bất chợt Phong Trực lấy tay vén mái tóc cô, cô ngạc nhiên quay sang nhìn anh. Phong trực bối rối giải thích “ Trên tóc em có vật dơ”

Cô mỉm cười “ Cảm ơn anh”

Sau khi đưa cô về nhà, khi đi anh không quên một câu “ Lần sau anh muốn thấy em mặc váy”

“Anh thấy chân em như vậy nhưng thật ra nó xấu như chân vịt ấy, sợ lúc đó anh chạy mất” nói xong cô chạy lên nhà. Anh nhìn theo lầm bầm “ Dù chân vịt anh vẫn thích”

Chương 4:

Cô được làm thư ký giám đốc đã được gần một tháng, mọi chuyện cũng tiến triển tốt mà Lôi Vũ cũng không có bất kỳ biểu hiện gì nên cô an tâm hắn không nhớ cô. Cô nhớ có lần hắn nhìn cô chăm chú rồi nói cô rất giống một người quen. Cô bảo trên đời có rất nhiều người giống nhau. Hắn gật đầu và không nói gì nữa, ngoài công việc thì cô và hắn không có bất kỳ trao đổi gì khác.

Đang gõ máy tính thì Lôi Vũ đưa cô sấp tài liệu “ Xem cho kỹ, ngày mai đi công tác hai ngày với tôi ở thành phố X”

Cô chấn động, thành phố X chính là nơi trước kia cô từng sinh sống, nơi đó có quá nhiều kỹ niệm nên bốn năm nay cô không hề đặt chân tới đó nữa. Thấy mặt cô tái xanh, im lặng hắn nhìn cô

“ Sao? Có chuyện gì với cô àh”

“ Tôi không sao” cô bình tĩnh trả lời.

“ Tốt!” hắn nhìn cô khoẻn miệng đầy tà ý.

Chuyện gì có trốn cũng không trốn được chi bằng đối diện với nó, sáng hôm sau cô đến công ty đợi ở bãi đậu xe đợi xe của công

ty. Một lúc sau có chiếc xe chạy đến mở của ra “ Mời Thôi thư ký vào xe” cô bước vào thì thấy Lôi Vũ đang ngồi băng phái sau. Cô định bước ra ngồi vào ghế trên.

“ Cô không thích ngồi cạnh tôi sao Thôi thư ký?”

Câu hỏi nghe có vẻ nghẹ nhàng nhưng trong đó đầy uy hiếp. Cô nhìn thấy mặt hắn như viết rõ rằng cô mà không ngồi với tôi thì cô chết đấy. Cô thở dài rồi bước vào trong xe, ngồi sát vào bên cửa sổ xe, lúc này nhìn cô như muốn dán chặt vào. Nhìn thấy bộ dáng sợ hãi của cô hắn nghếch mép cười.

Sau khi bàn bạc về đối tác các vấn đề thì trời cũng gần tối. Một ngày làm việc vất vã cô thấy mệt mõi nên ngã đầu ngủ thiếp đợi bác tài chở đến khách sạn. Khi nghe tiếng xe dừng hẳn, cô dụi mắt rồi bước xuống xe. Phía trước là một ngôi nhà xinh xắn có mái màu hồng. Phía trước có trồng những cây hoa hồng leo, đỏ rực cả một mảng. Cô đứng im há hốc miệng. Cảnh vật quen thuộc trước mắt hiện về, cô bối rối quay sang nhìn Lôi Vũ.

“ Sao không vào”

“ Chúng ta không phải nghỉ ở khách sạn sao?” Cô nhìn hắn kinh hãi hỏi.
“ Đây là nhà của tôi, hôm nay chúng ta nghỉ tại đây” Sau đó hắn đầy cổng bước vào mà cô vẫn còn ngây ngốc đứng bất động.

“ Sao còn đứng đó” hắn ra lệnh. Cô giật mình hoảng hốt, cô vội kéo va li bước vào. Bên trong mọi thứ vẫn không thay đổi chỉ có khác chủ nhân nó không phải là cô nữa.
“ Cô vào phòng đó ở tạm đi”

Nhìn theo hướng tay hắn chỉ, cô bước vào bên trong phòng. Đây chính là phòng cô trước kia, kia vẫn là cái bàn trang điểm màu hồng phấn, có chiếc gương hình trái tim.Cô bước ra ban công. Gió vẫn mát như thế, trong gió vẫn có mùi hương thoang thoảng của hoa hồng. Ngày trước cô rất thích đứng đây nhìn về phía cổng đợi Lôi Vũ. Nước mắt bỗng chảy xuống, thì ra mọi thứ tưởng chừng đã quên nay lại sống dậy. Mọi thứ cứ như ngày hôm qua, nhưng kỹ niệm vẫn là kỹ niệm nay tất cả đã đổi khác.

Đang chìm đắm trong những ký ức ngày xưa. Bỗng có tiếng gõ cửa “ Cộc. Cộc..”

Cô vội đưa tay dụi mắt, nhìn ra thì thấy Lôi Vũ đang đứng dựa vào cửa nhìn cô nói: “ Cô không thấy đói à, chuẩn bị đi. Chúng ta ra ngoài ăn”

Lôi Vũ đưa cô đến một nhà hàng rất sang trọng mà cô nhớ không lầm nơi đây là nơi trước kia cô cùng hắn thường đến ăn sao hay hắn có dụng ý gì, hay hắn biết thân phận cô, hay thật sự chỉ là một sự tình cờ.

Sau khi gọi món ăn, chúng tôi không nói gì với nhau, không khí im lặng nặng nề và u ám. Một lúc sao hắn mở miệng.

“ Cô đến đây lần nào chưa thôi thư ký?”

“ Chưa lần nào” cô cắm cuối ăn rồi trả lời

“ Nếu cô chưa đến lần nào, tôi ẫn cô đi vài chổ thăm thú” hắn vẫn tiếp tục bắt chuyện. Cô vẫn ăn mà không ngước măt lên nhìn hắn

“ Tôi mệt, Lôi tổng cứ đi không cần bận tâm đến tôi”

Thấy tôi không hứng thú nói chuyện, hắn cũng không có ý định bắt chuyện tiếp. Sau khi ăn uống xong chúng tôi trở về nhà ai về phòng nấy.

Sáng sớm thức dậy mắt nhắm mắt mở đã thấy Lôi Vũ nhàn nhã đọc báo ở phòng khách, chưa kịp bước đi thì một giọng nói của kẻ làm ông chủ vang lên:

“ Lất cái ly mickey rót tôi ly nước” Lôi Vũ vừa nhìn thấy thôi thần liền ra lệnh rót nước, đúng là ông chủ, chỉ biết bóc lột sức lao động của công nhân.
“ Của ngài đây”

Hắn bỏ tờ báo và chăm chú nhìn cô, cô thấy chột dạ, cô đã làm gì sai ư? Thôi thần bối rối nhìn lôi vũ. Hắn nâng ly uống nước rồi tiếp tục nhìn cô.
“ Tôi thấy cô giống như biết rõ ngôi nhà này vậy”

Cô giật mình nhìn Lôi Vũ, sao hắn nói thế. Cô nhìn thấy chiếc ly, trời! Đó là chiếc ly mà trước kia cô và Lôi Vũ thường uống chung, chỉ có cô và Lôi Vũ biết cái ly này tên Mickey.

“ Tôi đùa cô đó, mau chuẩn bị đi làm việc thôi”

công việc bàn bạc với đối tác tiến hành rất suôn sẽ nên hôm nay chúng tôi sẽ trở về, đêm qua do ngủ không ngon giấc cộng với câu nói của Lôi Vũ làm đầu óc cô cứ mơ hồ. Cô bước xuống bậc thềm thì loạng choạng hụt chân, sắp té ngã thì có một bàn tay đỡ lấy cô.

“ Cẩn thận thư ký Thôi” một giọng nói vang lên. Cô quay sang thì ra đó là trưởng phòng nhân sự của công ty đối tác, cô khoẻn miệng cười rối rít cám ơn trưởng phòng Hứa.

Trưởng phòng Hứa lấy tay gãy đầu, nhìn cô thấp giọng nói

“ Thư ký Thôi cho tôi xin số điện thoại liên lạc được không”

Cô mở mắt ngạc nhiên nhìn Hứa Văn Vỹ, chưa kịp nói thì tiếng xe hối thúc. Cô quay sang Hứa Văn Vỹ cười xin lỗi, thì tiếng xe ngày càng kêu như không kiên nhẫn.

“ Trưởng phòng Hứa, tôi xin lỗi anh có thể liên lạc với tôi qua số điện thoại công ty”

Nói đoạn cô chạy vội vào xe, nơi mà ánh mắt của Lôi Vũ đầy sự giận dữ

“ Xin lỗi, để Lôi tổng đợi lâu”

“ Không ngờ Thôi thư ký cũng có nhiều sức hút vậy”

Cô giận dữ, chuyện của cô không liên quan gì anh ta cả, đây là đời tư riêng bản thân cô. Trước kia tôi có thể yêu anh nhưng giờ cô và anh là hai giới tuyến khách nhau, nhưng làm sao cô có thể thốt những lời đó khi mà hắn giờ là ông chủ cô, là người cho cô miếng cơm manh áo. Cô nhẹ nhàng cười đáp

“ Cám ơn giám đốc quan tâm, tôi không còn trẻ nữa nên bây giờ đang kiếm đối tượng, nếu hợp ý có thể sau này kết hôn cũng không chừng”

Chương 5:

Trên tay cần ly rượu lắc điều, đôi mắt hắn nhìn về phía khoảng không, thật không biết hắn đang nghĩ gì. Thấy hắn hờ hững như thế, mỹ nhân bước đến bên cạnh hắn, ngồi lên đùi hắn, dùng cơ thể ma sát vối hắn thân thể không xương ấy cứ như dán chặt vào hắn, âm thanh kiều mị làm người ta không thể không xao lòng.

‘”Lôi Vũ! Nãy giờ anh không nói gì hết vậy” vừa nói cô lại càng áp sát vào thân thể hắn, cọ ngậy hắn.

“ Thiên Kiều, hôm nay anh mệt” hắn không nhìn về phái mỹ nữ tên Thiên Kiều ấy mà nói

“Em nhớ anh lắm” cô vẫn tiếp tục nụng nịu hắn.

Hắn bỏ ly rượu xuống rồi ôm lấy mỹ nữ, ngấu nghiến môi của nàng, không ai nói chuyện chỉ có tiếng hoan ái phát ra từ căn phòng.
Từ khi đi công tác về, không biết sao hắn lại ít nói hơn trước, trầm ngâm hơn trước. Cô nghĩ như thế cũng tốt, đối đối với cô giờ không là gì để bận tâm nữa vì hôm nay cô và Trực thụ về nhà, nghĩ đến đó cô lại thấy vui sướng. Công việc hôm nay Lôi tổng kêu làm tất cả điều hoàn thành xong, giờ cô chỉ ngồi nhìn đồng hồi và đợi tan ca thôi.

Đang ngồi hút sáo, thì cánh cửa trong phòng bật ra, bước vào là một cô gái rất xinh đẹp, thân hình quyến rũ và bốc lửa như một người mẫu. Trên người cô gái mặc nhìn là biết hàng hiệu mắc tiền và trang sức cứ lấp lánh.

Trang: [<] 1, 2, 3, [4] ,5,6 ,8 [>]

Like để ủng hộ YenBai.Mobi:

Từ Khoá:
4 5 6 7 8 9 10 11 12 14 16 20 21 22 23 24 25 26 28 30 31 32 33 34 35 36 37
DMCA.com Protection Status
U-ONC-STAT