![]() |
SUB - ZALO - HÌNH NỀN ĐIỆN THOẠI
Hình nền đẹp nhất cho điện thoại Android ![]() |
kia.
Leng keng leng keng – Chuông cửa đột nhiên vang lên, có người đẩy cửa vào. Bạch Vân quay đầu, thấy cảnh sát đi đến.
“Tôi thấy đèn nhà cô vẫn còn sáng.” Cảnh sát Lâm cảnh giác nhìn người đàn ông xa lạ ngồi ở quầy bar, sau đó mới nhìn Bạch Vân hỏi: “Hẳn là không có việc gì chứ?”
Bạch Vân chần chừ một chút, mới lắc đầu.
Tay đặt trên côn vẫn không buông, cảnh sát Lâm đi lên phía trước, mỉm cười nói: “Cô cũng chưa đóng cửa, có thể có được ly cà phê.”
“Đương nhiên.” Bạch Vân mỉm cười, xoay người đứng lên.
Cảnh sát Lâm ngồi vào chiếc ghế khác trên quầy bar, mở miệng nói với người đàn ông khôi ngô cao lớn kia, “Hi.”
“Hi.” Hắn cầm dĩa bánh ngọt đưa qua, “Muốn một cái?”
“Cảm ơn.” Cảnh sát Lâm đưa tay nhận, nhìn như thả lỏng kì thực cảnh giác hỏi: “Tôi hình như chưa từng gặp qua anh ở đây?”
“Chưa, hôm nay mới gặp.” Hắn vươn bàn tay lớn, mỉm cười nói: “Xin chào, tôi là Khấu Thiên Ngang.”
“Lâm Kiến Đường.” Cảnh sát Lâm lễ phép định vươn tay.
Bạch Vân đặt cà phê xuống trước mặt cảnh sát Lâm, “Cà phê của anh.”
“Cám ơn.” Cảnh sát Lâm nhìn Bạch Vân nở nụ cười, quay đầu tiếp tục ra câu hỏi với tên kia: “Làm việc ở đâu?”
Khấu Thiên Ngang không trả lời cảnh sát Lâm, lại nhìn về phía Bạch Vân mỉm cười nói: “Cô nói xem là ở đâu?”
Bạch Vân nhíu mày, hắn cũng nhíu mày, miệng cười không giảm.
Cảnh sát Lâm vẻ mặt hồ nghi, cần đặt câu hỏi, đã thấy Bạch Vân hướng Khấu Thiên Ngang giơ tay, “Giấy chứng minh thư.”
Hắn lấy từ ví da đưa cho nàng. Bạch Vân mở ra, chỉ thấy bên trong giấy chứng minh, hộ chiếu, đầy đủ mọi thứ phức tạp.
Nàng rút giấy chứng minh ra, đối chiếu một chút với khuôn mặt hắn kia, “Không có râu a?”
Khấu Thiên Ngang đưa tay sờ sờ râu, “Để từ vài năm trước.”
“Ba mươi lăm tuổi?”
“Như trong đã đề cập.”
“Oa, lão huynh, nhìn anh thật già.” hiển nhiên là nhìn ra chút manh mối, cảnh sát Lâm trêu chọc nói.
Hắn nhếch miệng cười, nhún vai, “Không còn cách nào, tôi số khổ.”
“Anh chắc chắn muốn làm công việc này.” Bạch Vân xác nhận một lần cuối cùng.
“Đúng vậy.” Hắn cười đáp.
“Được, chúng ta bán hàng từ mười giờ sáng đến mười hai rưỡi, nhưng thời gian làm việc từ chín rưỡi đến rạng sáng một chút, lương tám mươi, tháng nghỉ bốn ngày, nhưng ban ngày không được nghỉ. Có vấn đề gì không?”
“Cô nói thế nào tôi làm như thế, bà chủ.” Hắn nói giỡn, hướng nàng làm một cái lễ.
Bạch Vân đem giấy chứng minh cho vào bóp da trả lại cho hắn. “Ngày mai bắt đầu đi làm, không được đi muộn.”
“Ok.” Khấu Thiên Ngang cười cười, nhận bóp da để lại trong túi tiền. Nói thực ra, hắn thật sự rất may mắn khi mình chạy đi vẫn còn nhớ mang theo chứng minh thư.
“Xem ra, sau này chúng ta còn gặp nhau nhiều.” Cảnh sát Lâm uống một ngụm cà phê đứng lên.
“Đúng là như vậy.”
Bạch Vân thấy cảnh sát Lâm làm bộ muốn trả tiền, vội nói: “Không cần, ly cà phê này tôi tính.”
Cảnh sát Lâm sửng sốt một chút, dừng lại động tác, cười nói: “Vậy xin cảm ơn.”
“Đừng khách khí.” Nàng cười nói: “Có rảnh thì lại đến.”
“Tôi sẽ.” Cảnh sát Lâm xoay người, lại dừng lại, quay đầu nhìn Khấu Thiên Ngang nói: “Anh ở đâu? Tôi đưa anh về.”
“Ach… cái này…” Khấu Thiên Ngang nhìn Bạch Vân.
Cảnh sát Lâm nhìn hắn chần chừ, buồn cười nói: “Không phải chuyện này lại hỏi Bạch tiểu thư chứ?”
“Trên thực tế, tôi chưa tìm được chỗ ở.”
Hắn nói những lời này làm cho Bạch Vân và cảnh sát Lâm nghe thấy trợn tròn mắt.
“Đêm nay tôi mới đến nơi này.” Hắn nói dối nhưng thần sắc tự nhiên, thái độ thoải mái, “Mới bắt đầu tìm phòng nhưng nhìn thấy tờ giấy tuyển người kia.”
“Cái này…” Cảnh sát Lâm nhìn về phía Bạch Vân.
Bạch Vân nhanh chóng nhíu mày, nhịn xuống xúc động xoa xoa thái dương.
“Đằng sau cửa hàng có phòng nhỏ có thể ở, nếu anh không ngại, có thể ngủ nơi đó.” Nàng ra khỏi quầy bar, đi đến cửa đằng sau cửa hàng, mở ra cho hắn xem.
Khấu Thiên Ngang đi theo phía sau nàng, cảnh sát Lâm cũng nhanh chóng đi theo.
Phòng thật là nhỏ, chỉ có hai bình bên trái bên phải, có điều bên trong có giường xếp cùng một cái thảm, góc tường lại có một vài thùng, trong thùng còn chất đống tiểu thuyết.
Phát hiện tầm mắt hắn dừng lại chỗ đống tiểu thuyết, nàng cầm lấy tiểu thuyết, xoay người nhìn hắn, “Ngày mai anh có thể đi thuê nhà.”
“Nơi này không tệ.” Hắn cúi đầu đi vào trong phòng, bên trong trần nhà không hề trang hoàng, nóc nhà so với cửa hàng còn có vẻ cao hơn.
Nàng sửng sốt một chút, nhún vai, từ chối cho ý kiến.
Thu hồi tầm mắt đánh giá phòng nhỏ, Khấu Thiên Ngang thanh thản tự đắc đi đến giường ngồi xuống, nhìn nàng nói: “Như vậy đi, tôi và cô cùng thuê nơi này, tiền thuê nhà trừ vào tiền lương, năm ngàn nguyên, thế nào?”
Bạch Vân lúc này thật đúng là ngây người. Năm ngàn? Nàng chưa từng nghĩ tới phòng nhỏ này lại có thể cho thuê.
“Nơi này không lớn.” Nàng nhìn hắn nói.
Cho dù hiện tại hắn đang ngồi, cơ hồ hắn cũng vẫn cao bằng nàng, hắn như vậy có thể chen chúc tại phòng nhỏ này sao?
“Có thể ngủ là tốt rồi.” Hắn dương dương tự đắc nhếch khóe miệng.
Nàng ngậm miệng, sau một lúc lâu nói không ra lời. Người này thật sự là… quái lạ.
“Công việc của tôi buổi sáng đi làm vào chín giờ, mãi cho đến rạng sáng một chút mới tan tầm, ở đây gần như thế này có vẻ tiện lợi hơn.”
Nàng biết hắn nói như vậy cũng đúng, làm như vậy tiết kiệm được tiền đi lại, lại còn giảm được tiền nàng giao cho hắn, đối với cả hai bên đều có lợi, làm cho nàng có chút không cao hứng, là người đàn ông này còn có nhiều chuyện lắm.
Sự tình tựa hồ là hắn không hề có nơi ở, nàng thấy trường hợp này thực không hay xảy ra, đặc biệt là ở trên người nàng.
“Thế nào?” Thấy nàng không phản ứng, hắn mở miệng hỏi lại.
Nàng không thích hành động theo cảm tình, tuy rằng nàng có loại cảm giác hắn chính là điều phiền toái.
“Nếu anh cảm thấy ngủ nơi này có thể, tôi không có ý kiến.” Nàng đạm mạc nói xong, cầm tiểu thuyết rồi đi ra ngoài.
Khấu Thiên Ngang theo ra, cảnh sát Lâm tò mò hỏi: “Anh không thấy là phòng rất nhỏ?”
“Tôi từng ở nơi còn nhỏ hơn.”
“Không phải là nhà tù chứ?” Cảnh sát Lâm hay nói giỡn hỏi.
Khấu Thiên Ngang cười to ra tiếng, quàng tay qua vai Lâm cảnh sát. Bạch Vân để ý thấy hắn cũng không hề phủ nhận, suy nghĩ này làm cho nàng có chút run lên.
Nàng nhất định là điên rồi! Âm thanh này quanh quẩn trong đáy long, Bạch Vân thử không để ý tới nó, nhưng mãi cho đến khi nàng tiễn bước cảnh sát Lâm, chuyện đã làm cũng đã làm, rồi kéo cửa cuốn xuống, nó vẫn quanh quẩn không đi.
Trên giường, ở phòng tắm khi đối diện gương mặt mình đang đánh răng, nàng nhìn chính mình chỉ hy vọng ngày mai khi nàng mở tiệm, cửa hàng của nàng hoàn hảo vô khuyết, không bị người ta làm hỏng.
Phun ra ngụm nước súc miệng cuối cùng, nàng lại nhìn chính mình một cái. Tuyệt đối là điên rồi!
Không ngu ngốc. Nàng tuyệt đối không ngu ngốc.
Nằm trên giường xếp có vẻ nhỏ, hắn đặt chân lên trên hai thùng, hai tay gối đằng sau đầu. Hắn hiển nhiên nhớ tới bà chủ nhỏ, khi nàng mở cánh cửa ra, trừ bỏ nhẹ nhàng thở ra ở ngoài, hắn lại còn cảm thấy trong lòng có sự căm tức, đặc biệt là khi phát hiện trong tiệm chỉ có một cô gái là nàng, lại vẫn dám nửa đêm mở cửa cho người đàn ông xa lạ vào.
Có điều khi thấy vị cảnh sát kia, hắn liền xác định cô gái này không phải chỉ là vận khí tốt mà còn có sự gan dạ, sáng suốt cùng thông minh. Khi hắn chờ vị cảnh sát Lâm kia ra khỏi cửa, phát hiện anh ta còn đứng ở cửa chờ nàng ký tên, hắn phát hiện nàng hiển nhiên là có suy tính.
Nàng sớm biết rằng cảnh sát sẽ đến, cho nên mới dám mở cửa cho hắn. Hắn dám đánh cược, vị cảnh sát kia chắc chắn sẽ về tra xem hắn có ở trong hồ sơ nào không.
Không tiếng động nhếch miệng cười, tuy rằng xin công việc này cũng không phải là dự định của hắn, nhưng hiện tại bên ngoài trời giá rét đông lạnh, nơi này có ăn lại có ngủ, hơn nữa hắn cũng không hề có kế hoạch đặc biệt gì, ở đây nghỉ ngơi một thời gian cũng không tệ.
Hắn sung sướng nhắm mắt lại, cặp mắt xinh đẹp nhưng lại cảnh giác kia hiện lên. Trong bóng đêm, hắn mơ hồ ngửi được ở đây có mùi giống trên người nàng, một loại mùi như có như không. Huân y thảo, hắn đoán.
Rồi hắn mới biết, nàng nhất định thường ngủ trên giường xếp này.
Chăm chỉ. Cô gái chăm chỉ lại thông minh. Hắn thích.
Trên mặt tươi cười mở rộng, hắn tưởng đã có lúc gọi là khoái trá, thì ít nhất bây giờ so ra còn khoái trá hơn nhiều.
Chương 2: Chương 2
Chương 2
Tuy rằng không ngừng nói cho chính mình phải tin tưởng vào cái gọi là nhân tính, có điều Bạch Vân vẫn tỉnh giấc lúc trời vừa sáng.
Vì sợ hắn nghĩ lầm nàng không tin hắn, nàng ở nhà đông sờ tây sờ, thuyết phục chính mình không có việc gì, kỳ thật muốn lập tức đi vào trong thăm dò xem, thật vất vả mà mãi mới có tám giờ, nàng lập tức lao xuống chỗ bãi đỗ xe.
Thời tiết lạnh, nàng tra chìa vào khoá, chiếc xe liền bắt đầu nổ máy. Nàng biết mình nên đổi xe từ sớm, nhưng nàng thật sự thích hình dáng này
Like để ủng hộ YenBai.Mobi:
