watch sexy videos at nza-vids!
*
Wap Tai Game, Phim di động
Tải Game Miễn Phí, Đọc truyện hay
* | Game Online | Game Offline | Phim Cho Điện Thoại | Truyện Hay | GiftCode | Game Android
» Bầu Cua Online - Đổi Thẻ Điện Thoại
» Avatar Online - Ngôi Nhà Hạnh Phúc
» Mobi Army 2 Online - Game Tựa Gunny
» Phong Vân Truyền Kỳ - Công Thành Chiến
» IWIN Online - Game cờ bạc số 1
» Ngôi Làng Của Gió Nông Trại Cho Java Android IOS
» GoPet 1.3.3 - Hội Thú Chiến
» ANDROID STORE - Là kho lưu trữ các ựng dụng phổ biến và hoàn toàn miễn phí trên Android vượt trội hơn cả CHplay.

[QC] Fakesmspro.cf - Trang Fake sms, Gửi tin nhắn giả mạo

LAZADA - Mua Sắm Online
Mua sắm trực tuyến với giá rẻ nhất tại Lazada
tai Tải Về Máy

Game Mobile đẳng cấp cho dế yêu

Game Online / Game Offline / Ứng dụng
- Đăng Ngày: 11:16 - 20/06/2015
- Đăng Bởi: Nguyễn Quân
- Lượt Xem: 5988 Lượt

sao?”

“Những người khác thức trắng đêm làm việc, riêng mình bỏ về tôi thấy ngại lắm. Bác hiến một khoảng vườn để phục vụ nghiên cứu nhưng mỗi lần kiểm tra hay thí nghiệm, người ta đều phải làm không công cho mình.”

“Thảo nào, một mình anh bỏ về thì đúng là hơi trơ trẽn thật. Nhưng dù sao, ở nhà một mình tôi vẫn thấy buồn quá.”

“Vậy tôi về ngay nhé?”

“Ôi, không phải thế. Nói chuyện với anh là tôi thấy thoải mái rồi.”

“Tôi cũng thấy thoải mái.”

Cuộc điện thoại giữa Taek Gi và Ji Hyeon toàn những chuyện không đâu, nhưng thoáng chốc đã hơn một tiếng đồng hồ trôi qua. Họ cũng không biết mình đã nói chuyện lâu đến thế, nên cứ tiếp tục trò chuyện cho đến khi chiếc điện thoại bắt đầu nóng lên.

“Tôi đi xem tivi đây!”

“Thế nhé. Ji Hyeon xem xong thì ngủ ngon nhé!”

“Anh Taek Gi cũng làm việc chăm chỉ nhé!”

Ji Hyeon cúp máy bước ra khỏi phòng, chuẩn bị vào phòng Taek Gi thì ông về.

“Ông về rồi ạ?”

“Đi đâu đấy?”

“Con định đến phòng anh Taek Gi xem tivi ạ.”

“Ừ, vào xem đi. Taek Gi có gọi điện thoại về không?”

“Dạ có, anh ấy đang ở phòng nghiên cứu ạ.”

“Thôi ông đi ngủ đây.”

“Vâng, ông ngủ ngon ạ.”

Sau khi ông về phòng, Ji Hyeon mới bước sang phòng của Taek Gi vầ bật tivi lên. Ji Hyeon xem hết gameshow của những đôi tình nhân rồi xem đến bản tin đêm, sau đó cơn buồn ngủ bắt đầu ập đến, hai mắt cô bắt đầu mơ màng, thì đột nhiên chuông điện thoại lại reo vang.

“A lô?”

“Cô đang ngủ à?”

Vẫn là Taek Gi.

“Tôi suýt nữa ngủ rồi. Sao anh lại gọi vậy? Anh thấy buồn à?”

“Ừ, cũng hơi buồn buồn.”

“Anh vẫn ở phòng nghiên cứu à?”

“Ừ.”

“Anh Taek Gi này, vì không có tôi nên anh buồn phải không?”

Ji Hyeon vừa hỏi xong thì nghe thấy tiếng cười của Taek Gi.

“Là thế đấy, vắng cô tôi cũng thấy buồn.”

“Không có anh Taek Gi ở bên, tôi cũng thấy buồn chán lắm. Sáng sớm mai anh về chứ?”

“Tôi đang định như vậy.”

“Mai anh về, ta đi chơi cho thỏa thích.”

“Đi đâu chơi cho thỏa thích nhỉ?”

“Cứ theo tự nhiên, đi đâu cũng được mà…”

Ji Hyeon bắt đầu ngáp liên tục, dường như Taek Gi cũng biết điều đó.

“Thôi cô ngủ đi. Tôi không gọi điện nữa đâu.”

“Anh Taek Gi mệt lắm phải không?”

“Gắng chịu đựng một chút thôi mà. Bác sao rồi?”

“Ông về khi nãy, ông bảo phải vào phòng ngủ ngay, giờ chắc ông ngủ lâu rồi.”

Ji Hyeon lại ngáp.

“Tôi xin lỗi nhé, tại tôi cứ gọi mãi. Cô ngủ đi!”

“Vâng. Ngày mai anh mà không về chắc tôi chán đến chết luôn đấy, vậy nên anh nhất định phải về nhé, về sớm!”

“Tôi biết rồi.”

Ji Hyeon tắt điện thoại rồi quay đầu về phía tivi. Chắc chương trình đã kết thúc nên đài đang phát bài quốc ca. Ji Hyeon tắt tivi, định về phòng, nhưng rồi lại lăn ra ngủ.

Cảm giác như bị lay người, Ji Hyeon từ từ mở mắt thì thấy trong căn phòng tối om có ai đó đang cúi xuống nhìn mình.

“Ji Hyeon à.”

“Ơ?”

Ji Hyeon định thần lại thì nhận ra đó là Taek Gi.

“Anh về từ khi nào thế?”

“Vừa về thôi.”

“Mấy giờ rồi ạ?”

“Bốn rưỡi.”

“Tôi xin lỗi. Tự nhiên tôi lại ngủ quên ở đây.”

Ji Hyeon ngồi dậy.

“Sao anh lại về sớm thế? Anh thức cả đêm rồi phóng luôn về à?”

“Ji Hyeon bảo tôi phải về sớm mà, lại còn bảo là buồn nữa.”

“Vì tôi buồn nên anh về sớm vậy sao?”

“Ừ.”

“Trời vẫn còn tối thế kia, anh lại thức cả đêm, lái xe nhỡ buồn ngủ, để xảy ra chuyện thì sao? Từ giờ anh đừng làm như vậy nữa.”

“Cô lo cho tôi đấy à?”

“Lo chứ, không lo sao được.”

“Cô bảo tôi về sớm nên tôi về rồi đây.”

“Xì… chắc tại nhớ tôi chứ gì.”

“Đúng là vậy thật.”

“Anh đến đây ngủ đi. Tôi về phòng đây.”

“Cô không nhớ tôi à?”

Taek Gi hỏi.

“Nhớ. Nhớ cho nên mới bảo anh về sớm…”

Ji Hyeon định đứng lên thì Taek Gi chộp lấy tay cô. Ji Hyeon nhìn Taek Gi, Taek Gi chẳng nói một lời, cứ thế nhìn vào gương mặt Ji Hyeon trong bóng tối.

“Anh sao thế?”

Ji Hyeon sững sờ hỏi, trong khi Taek Gi đưa bàn tay lên vuốt ve mặt cô.

“Sao… anh lại làm thế?”

“Bỗng nhiên, tôi muốn thử vuốt ve mặt cô thôi.” Taek Gi hạ thất giọng nói.

“Đồ sàm sỡ!”

Ji Hyeon buông lời mắng để nén nỗi ngạc nhiên, Taek Gi khẽ mỉm cười.

“Chà, không phải gương mặt phẫu thuật nhỉ?”

“Đủ rồi đấy!”

Ji Hyeon định đứng dậy thì Taek Gi nắm tay cô lại.

“Ơ, anh làm sao vậy?”

“Tôi nhớ cô lắm.”

“Anh vừa nói rồi mà. Tôi cũng nhớ…”

Ji Hyeon lắp bắp trả lời, Taek Gi bắt đầu áp mặt lại gần hơn.

Ôi trời ơi, ôi trời ơi…

Ji Hyeon cảm thấy tim mình đập dồn dập như muốn văng ra khỏi lồng ngực. Hoàn toàn bất ngờ, Ji Hyeon không phải mới hôn lần đầu, trước đó cô đã có những hai lần trải nghiệm với hai người đàn ông, nhưng đây là lần đầu cô cảm thấy lòng mình rung động mạnh mẽ đến vậy, cảm giác đó lan đến tận ngoài da. Ji Hyeon hồi hộp, tuy vẫn chưa chạm môi nhau, nhưng cô cảm thấy có một luồng điện chạy dọc cơ thể mình, khiến cô cảm thấy buồn nhột.

Ji Hyeon khẽ mím môi, khép đôi mi đang rưng rưng xao xuyến. Trong chốc lát, hơi thở của Taek Gi dồn dập, mùi hương của Taek Gi len lỏi vào sâu trong mũi.

“Taek Gi về rồi đấy à?”

Tiếng ông khàn khàn ngoài cửa.

“Hic.”

Chẳng ai cất tiếng, họ như ngồi trên đống lửa, Ji Hyeon đột nhiên ngã xuống sàn, bới tung chăn lên, còn Taek Gi thì nhanh chóng lấy chăn phủ lên người Ji Hyeon che lại.

“Vâng, bác ạ.”

“Không ngủ lại mà về luôn à?”

“Vâng ạ.”

Taek Gi mở cửa ra.

“Chắc mệt lắm rồi. Ngủ đi.”

“Bác dậy sớm thế ạ?”

“Hôm qua ta ngủ sớm. Ji Hyeon vẫn đang ngủ nhỉ?”

Ji Hyeon trốn trong chăn, nghe thấy ông nhắc đến tên mình, tim cô như rụng rời.

“Vâng ạ. Bác thấy đói thì con dọn cơm ngay đây ạ.”

“Không. Ta sang nhà bà ấy ăn.”

Chắc ông dậy sớm để sang nhà bà. Vốn dĩ thường ngày tầm này phải thức dậy rồi.

“Ngủ đi.”

“Vâng.”

Một lúc sau, khi ông đã ra ngoài, Taek Gi liền thông báo với Ji Hyeon. Ji Hyeon bước ra khỏi chăn với cái đầu rối mù và cố ý tránh nhìn mặt Taek Gi.

“Anh ngủ đi, tôi về phòng đây.”

Ji Hyeon định nhanh chóng rời khỏi phòng Taek Gi, nhưng Taek Gi lập tức đóng ngay cửa phòng để chặn cô lại. Ji Hyeon giật mình nhìn Taek Gi, ánh mắt anh chàng chợt say đắm lạ thường.

Ôi, Chúa ơi!

Lần đầu tiên Ji Hyeon thấy Taek Gi như vậy. Đây là khoảnh khắc khao khát và đam mê dâng trào mãnh liệt. Ji

Hyeon lùi bước kinh ngạc, nói đúng hơn cô đang chờ đợi một hành động từ Taek Gi. Taek Gi quả nhiên giữ đầu Ji Hyeon, rồi đặt môi mình lên môi Ji Hyeon. Họ hôn nhau, say đắm, mãnh liệt như ánh mắt họ trao nhau.

“Hai đứa lại cãi nhau đấy à?”

Ji Hyeon cúi đầu ăn cơm như sắp chạm mặt bàn thì bất ngờ ông hỏi.

“Dạ?”

Ji Hyeon ngẩng đầu nhìn ông thì thấy ông hết nhìn cô rồi lại nhìn Taek Gi.

“Mấy ngày rồi mà sao hai đứa vẫn hậm hực không nhìn mặt nhau, ăn cơm mà cứ cúi gằm mặt xuống thế kia?”

“Không có gì đâu, bác ạ.”

“Không phải đâu ông ơi, bọn con có cãi nhau đâu.”

Ji Hyeon và Taek Gi cùng cười ngượng.

Đã qua đêm thứ hai kể từ buổi sáng Taek Gi từ Tae Gu về và có nụ hôn bất ngờ cùng Ji Hyeon, cả hai vẫn phớt lờ nhau như thể cùng phạm tội. Chẳng hiểu sao Taek Gi đã hôn Ji Hyeon và Ji Hyeon đã đón nhận nụ hôn của anh mà không hề phản kháng. Kỳ thực, nụ hôn của hai người thật đẹp. Đó là một nụ hôn rực rỡ. Sẽ không ngoa khi nói đó là lần đầu tiên Ji Hyeon cảm thấy run rẩy, hồi hộp khi hôn một người đàn ông. Tuy nhiên, nếu hỏi một nụ hôn thế nào mới được gọi là một nụ hôn rực rỡ thì cô không tài nào giải thích được. Dẫu sao họ cũng đã có một nụ hôn rực rỡ. Nhưng câu chuyện còn ở phía sau. Thực ra sau khi hôn nhau xong, hai người chẳng biết phải làm thế nào. Ji Hyeon là con gái, khi hôn một chàng trai, cô đã thể hiện tất cả kỹ thuật thuần thục và bền bỉ. Trên thực tế, ngay khi vừa hôn xong, Ji Hyeon bắt đầu cảm thấy run nhẹ và ngượng ngùng. Không chỉ riêng Ji Hyeon, Taek Gi cũng như vậy. Trong khi Ji Hyeon bàng hoàng, ngượng nghịu, xen lẫn phấn khởi, chỉ chực tìm một cái lỗ nẻ nào đó để chui xuống, thì Taek Gi lại nhảy ngay vào trong chăn, co người lại như vận động viên nhảy nước. Ngô nghê đến thế sao. Sao phải trùm chăn như vậy? Có cuộc chiến tranh hóa học chăng?

“Anh nấu canh miso đấy à? Sao lại phải trùm chăn?”

Ji Hyeon lấy làm lạ hỏi, Taek Gi cười khùng khục trong chăn. Ji Hyeon thấy Taek Gi thở hổn hển, cô tự hỏi không hiểu sao trên đời lại có người đàn ông nhút nhát đến vậy, sau đó bỏ về phòng. Từ lúc đó, Ji Hyeon sợ phải chạm mặt Taek Gi nên cố tình tránh né. Giá mà ông cứ vờ như không biết có hay hơn không, đằng này bằng mọi cách ông muốn làm rõ xem có phải hai đứa đã cãi nhau không.

“Giấy tờ lo xong cả chưa?”

“Vẫn đang trong quá trình tìm hiểu ạ. Nhưng chắc Ji Hyeon phải nộp tiền thuế cao lắm đấy ạ.”

“Phải tìm hiểu xem có cách nào phải nộp ít đi không nhé.”

“Vâng.”

“Đã liên lạc với nhà trên Seoul chưa?”

“Con thưa lại là ông sếp tổ chức lễ cưới và bảo bố mẹ con xuống dự rồi ạ.”

“Thế không nói chuyện đất đai à?”

“Việc đó

Trang: [<] 1, 40, 41, [42]

Like để ủng hộ YenBai.Mobi:

Từ Khoá:
4 5 6 7 8 9 10 11 12 14 16 20 21 22 23 24 25 26 28 30 31 32 33 34 35 36 37
DMCA.com Protection Status
U-ONC-STAT