watch sexy videos at nza-vids!
*
Wap Tai Game, Phim di động
Tải Game Miễn Phí, Đọc truyện hay
* | Game Online | Game Offline | Phim Cho Điện Thoại | Truyện Hay | GiftCode | Game Android
» Bầu Cua Online - Đổi Thẻ Điện Thoại
» Avatar Online - Ngôi Nhà Hạnh Phúc
» Mobi Army 2 Online - Game Tựa Gunny
» Phong Vân Truyền Kỳ - Công Thành Chiến
» IWIN Online - Game cờ bạc số 1
» Ngôi Làng Của Gió Nông Trại Cho Java Android IOS
» GoPet 1.3.3 - Hội Thú Chiến
» ANDROID STORE - Là kho lưu trữ các ựng dụng phổ biến và hoàn toàn miễn phí trên Android vượt trội hơn cả CHplay.

[QC] Fakesmspro.cf - Trang Fake sms, Gửi tin nhắn giả mạo

LEO Privacy Guard - Diệt Virus
Phần mềm diệt virus và tăng tốc android của bạn.
tai Tải Về Máy

Game Mobile đẳng cấp cho dế yêu

Game Online / Game Offline / Ứng dụng
- Đăng Ngày: 23:57 - 17/06/2015
- Đăng Bởi: Nguyễn Quân
- Lượt Xem: 8113 Lượt

tối màu, đi ăn trộm trong một đêm đen như mực. Phu tử, ngài phải có trí tưởng tượng đôi chút chứ.”

“Tiểu thư…” Người đứng trước mặt ta bất ngờ ngất lịm.

***

“Luận ngữ dạy rằng: ‘Kỉ sở bất dục, vật thi ư nhân.’ Ý của câu này nghĩa là … Ngọc Phiến Nhi cô nương. Ngọc Phiến Nhi cô nương! Xin mời tiểu thư trả lời, câu tiếp theo câu nói này là gì?” Lão phu tử râu tóc bạc phơ ngồi trước mặt ta chính là sư phụ dạy môn đạo đứa. Hàng ngày, phu tử đều ép ta phải đọc mấy thứ sách như ‘Nữ tắc’. Điểm nổi bật nhất ở vị sư phụ này là thích đưa ra câu hỏi, nếu không trả lời được sẽ bị đánh vào lòng bàn tay. Sư phụ đương nhiên không dám đánh thiên kim tiểu thư của Thừa tướng đương triều, cho nên mỗi lần ta trả lời sai. Tiểu Thúy sẽ bị đánh. Thật sự là rất đáng thương.

“Câu này là… ‘Kỉ sở bất dục, vật thi ư nhân. Tại bang vô oán, tại gia vô oán(2)…” Trong lòng ta thầm vui sướng, sư phụ nhất định sẽ không phát hiện được cuốn sách của ngài đã bị ta trộm. Hiện giờ cuốn ‘Luận ngữ nhân duyên’ đang nằm ngay ngắn trên đùi ta, còn ta đang liếc nhìn rồi dõng dạc đọc to.

Bộp! Cuốn sách của ta bị giật mất. Thôi chết… ta đã đánh giá vị sư phụ này quá thấp. Ta buồn bã cúi rạp đầu xuống bàn.

“Vốn là người tốt, tại sao làm trộm?” Sư phụ vô cùng tức giận, mặt mày bi phẫn. Ta nhìn ngài đầy kinh hãi, lẽ nào đây là người đầu tiên trong phủ tể tướng nhìn thấy được con người thật của ta?

“Mau đưa tay ra.” Sư phụ gằn giọng. Tiểu Thúy run rẩy đưa tay ra, trên đó lằn mấy vết roi cũ. Sư phụ tức thì vung thước gỗ, Tiểu Thúy quay mặt, nhìn ta bằng ánh mắt xót xa, thắm thiết.

“Đợi đã.” Ta nhanh chóng nắm chặt lấy chiếc thước đang đà lao xuống.

“Chuyện gì?”

“Phu tử, ‘Kỉ sở bất dục, vật thi ư nhân… hô hô.”

“Tiểu… tiểu thư lúc này học cũng nhanh đấy chứ.”

(2) ‘Kỉ sở bất dục, vật thi ư nhân. Tại bang vô oán, tại gia vô oán.’ Vật mà mình không thích thì đừng có đẩy cho người khác. Thân tại nơi đất khách quê người thì đừng gây thù chuốc oán.

***

“Xin hỏi chữ tiểu thư vừa viết là chữ gì?”

“Ngọc Phiến Nhi, tên của ta.”

“Chữ Ngọc này ở đâu, còn chữ Phiến Nhi lại ở đâu?”

“Đây được gọi là chữ ‘thảo.’ Chữ ‘thảo’ đó, ngài có hiểu không? Bất cứ loại thư pháp nào mà đọc kiểu gì cũng không luận ra được thì đều được gọi là chữ ‘thảo’.”

“Tiểu thư, chữ ‘thảo’ không thể hiểu theo cách đó đâu, cổ ngữ hữu vân(3)…”

“Vân? Nếu ngài thích ta sẽ vẽ tặng ngài một đám mây. Ngài xem đây chẳng phải có mây rồi sao?” Ta vừa nói vừa đặt bút xuống. Lúc này trên mặt vị sư phụ dạy thư pháp đầm đìa mồ hôi. Không biết tình cảnh hiện giờ ta có nên diễn tả bằng câu: “Đạo không hợp, nửa câu cũng nhiều?”

“Tiểu thư Ngọc Phiến Nhi, tư chất hơn người, lão phu… năng lực của lão phu có hạn, hổ thẹn vô cùng, vì vậy, lão phu… lão phu sẽ xin với Ngọc Thừa tướng thôi là sư phụ cho người…hầy…hầy…”

“Lão phu tử, ngài đi từ từ, khi nào ta luyện thành công chữ ‘thảo’ theo phong cách nhà họ Ngọc, nhất định sẽ tặng ngài một tấm bia ‘Đào lí mãn thiên hạ’.” Tiễn sư phụ thư pháp đi rồi, ta ngồi xuống ghế không ngừng suy nghĩ, ‘binh tới chặn binh, nước tới đắp đất.’ Ta đành phải tùy cơ ứng biến thôi. Cuối cùng ta đã chọc tức khiến một sư phụ phải bỏ đi rồi.

***

“Tiểu thư, người đừng ngồi nữa, ngồi nhiều mông sẽ to lắm. Ta nói rồi, lúc đi, người nhất định phải ngẩng đầu, ưỡn ngực, hóp bụng. Cũng đừng nhìn ta như vậy, đặc biệt người không bao giờ được trợn mắt, miệng cũng không được há to. Hãy cười theo kiểu của ta này, mím môi lại, khuê nữ nhà quan thì phải tri thư đạt lễ. Nói về lễ thì…” Không biết xuất hiện từ lúc nào, bên ngoài, một vị đại thẩm béo ục ịch bắt đầu lên tiếng đưa lời dạy dỗ ta.

“Này, bà là ai thế?” Giọng nói của vị đại thẩm này quả thật chua đến mức khiến người khác ê răng.

“Tiểu thư, người tuyệt đối không được gọi ta là ‘bà’, còn nữa, lúc nói chuyện đừng có lớn tiếng như vậy. Ta chính là sư phụ mà Thừa tướng đại nhân mời về. Sau này, ta sẽ dạy tất cả mọi lễ nghi cho người…” Ta thật sự chẳng thể nào nghe rõ những lời nói sau đó của bà ấy nữa, chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm, hai chân run lấy bẩy, và toàn thân mướt mát mồ hôi. Ông trời ơi, xin ngài hãy khai ân, ta không muốn làm đại tiểu thư nữa, hãy cho ta quay về kiếp ăn xin đi!

Chương 4: Trường An, tương phùng cố nhân

Thêm một tháng nữa trôi qua, không biết có phải vì các sư phụ được mời đến phủ nhà họ Ngọc quá đỗi lợi hại hay do tư chất ta thông minh mà mới có hai tháng, ta đã bắt đầu thông hiểu đôi chút về cầm kì thi họa. Mấy thứ như ‘Tứ thư ngũ kinh’, ta cũng đã đọc thuộc kha khá. Nói tóm lại, hiện giờ dưới ánh mắt của người ngoài, ta đích thực đã trở thành một thiên kim tiểu thư đúng mực. Bởi vậy những ngày tiếp theo, cuộc sống của ta cũng trở nên dễ chịu và thoải mái hơn. Bây giờ, ta thậm chí còn có thể ra khỏi phủ.

“Tiểu thư, người thật sự càng lúc càng xinh đẹp! Người có nhận thấy tất cả mọi người trên con đường này đều đang nhìn người không?” Tiểu Thúy lắc nhẹ tay ta rồi lên tiếng thì thầm.

“Em có chắc rằng họ không nhìn vào bông hoa mẫu đơn trên đầu ta đấy chứ?” Lúc này, trên đầu ta đang cài một bông hoa mẫu đơn. Đám ruồi, muỗi rồi ong đều đang tụ tập trên đó. Tiểu Thúy nói đây là kiểu trang điểm mà trước kia ta đặc biệt yêu thích, lại còn nói chỉ có hoa tươi mới xứng với làn da trắng muốt của ta… Nghe Tiểu Thúy nói, ta không khỏi rùng mình, toàn thân nổi đầy da gà.

Món hời lớn nhất khi làm thiên kim tiểu thư chính là được đi dạo phố, mệt rồi thì ngồi kiệu, thích thứ gì đều có thể mua, hay lấy kẹo hồ lô của người ta mà không còn bị đuổi theo khắp phố, bởi vì nha đầu thân thiết Tiểu Thúy sẽ trả tiền thay cho. Ngẩng đầu đi về chỗ mình ăn xin trước kia, ta đột nhiên nhận ra thân phận của bản thân đã cao quý hơn nhiều.

“Tiểu thư, xin hãy thương xót cho tiểu nhân

, tiểu nhân ba tuổi phụ thân chết, bốn tuổi mẫu thân qua đời, năm tuổi ca ca ra đi, sáu tuổi lại mất tỷ, bảy tuổi bị bán tới Trường An, lên tám tuổi người chủ cũng chết, vậy nên bây giờ phải lưu lạc đầu đường xóc chợ, ba bữa không no…” Vừa mới đi sang con đường phía Tây, bất ngờ có mấy đứa trẻ xông ra ôm chặt lấy chân ta, chúng khóc lóc kêu than, rồi còn lau hết nước mắt, nước mũi vào váy của ta. Ta nhìn chằm chằm vào mấy đứa nhóc dưới chân mình, nhất thời không nói được lời nào.

“Ây da, đừng có ôm lấy tiểu thư nhà ta, số bạc vụn này cho các ngươi đi mua đồ ăn đấy.” Tiểu Thúy dường như sợ ta tức giận, nhanh chóng lấy chút bạc trong người ra. Bọn trẻ vừa nhìn thấy bạc vụn, vội vàng chộp lấy rồi chạy biến đi ngay.

“Tiểu thư, bọn chúng đáng thương quá! Đại Kỳ chúng ta xưa nay quốc thái dân an, làm sao có chuyện dưới chân thiên tử, ngay tại kinh thành Trường An lại có nhiều đứa trẻ đói cơm đi ăn xin thế này?” Tiểu Thúy chu miệng, nước mắt long lanh. Ta im lặng, trong lòng thầm nghĩ, một người từ nhỏ lớn lên trong một gia đình phú quý, cho dù là nha hoàn, cũng không thể hiểu được những chuyện mà ta đã trải qua, càng không thể nhận ra đám nhóc con làm bẩn khi nãy, nghĩ thầm, kiểu gì cũng phải tính sổ với bọn nhóc tinh ranh này mới được.

“Tiểu thư, không xong rồi! Ngân lượng của chúng ta mất hết rồi.” Chưa đi được vài bước, Tiểu Thúy liền hét lên hoảng hốt, Hầy, lúc nãy chúng ta bị đám nhóc con ăn mày đó vây quanh, ôm chặt lấy chân, có muốn giữ lại ngân lượng cũng khó!

“Tiểu thư, phải làm thế nào đây, chúng ta có nên báo quan không?”

“Báo quan? Không cần, không cần đâu. Em cứ quay về trước đi, ta tự sẽ có cách.” Ta vỗ ngực đầy tự tin. Ít nhiều gì thì đám nhóc con tinh ranh đó cũng do một tay ta đào tạo. Nếu ngay đến bọn chúng mà ta cũng không xử lí được thì ta sẽ cảm thấy rất xấu hổ với hai chữ ‘thần trộm’.”

“Thế nhưng, tiểu thư… việc này…”

“Việc này cái gì? Em muốn để phu nhân biết mình đã làm mất tiền sao? Mau quay về đi, nếu có người đến tìm, thì cứ nói ta đang ngủ trưa. Ta sẽ về sớm thôi.” Ta giục Tiểu Thúy, sau đó nhanh chóng trốn vào một góc khuất trong ngõ.

***

“Đã nói rằng mỗi người một nửa, mau đưa ra đây.”

“Túi tiền này rõ ràng là do ta trộm được, bảo ngươi trộm của ‘hoa mẫu đơn’, kết quả ngươi chẳng lấy được một xu nào hết.”

“Ta rút kiểu gì cũng không được vì ‘hoa mẫu đơn’ đó nắm túi tiền rất chặt. Ngươi đừng tưởng người đó trông giống cô ngốc, thực ra người đó tinh nhanh mà cổ quái lắm! Có bản lĩnh, lần sau ngươi hãy ăn trộm của cô ta đi.”

Cái gì? Dám nói ta là cô ngốc, có phải bà cố ta lâu ngày chưa cho mấy đứa một trận không? Ta đứng bên ngoài, nghe vậy tức giận vô cùng, liền vén tay áo định xông vào bên trong.

Bỗng một tiếng rên vang lên, sắc mặt mấy đứa tức thì trắng nhợt, tất cả đồng loạt xông vào góc sâu của ngôi miếu đổ nát. Bên trong miếu có người? Mấy tên nhóc này nhân lúc ta không có ở đây, dám làm bừa làm bậy, chúng phải biết đó là góc phòng quý tộc trong ngôi miếu hoang này và nó chỉ thuộc về ta. Phải chăng, bọn chúng đã cho tên ăn mày khác thuê lại? Mới nghĩ tới

Trang: [<] 1, 2, [3] ,4,5 ,83 [>]

Like để ủng hộ YenBai.Mobi:

Từ Khoá:
4 5 6 7 8 9 10 11 12 14 16 20 21 22 23 24 25 26 28 30 31 32 33 34 35 36 37
DMCA.com Protection Status
U-ONC-STAT