watch sexy videos at nza-vids!
*
Wap Tai Game, Phim di động
Tải Game Miễn Phí, Đọc truyện hay
* | Game Online | Game Offline | Phim Cho Điện Thoại | Truyện Hay | GiftCode | Game Android
» Bầu Cua Online - Đổi Thẻ Điện Thoại
» Avatar Online - Ngôi Nhà Hạnh Phúc
» Mobi Army 2 Online - Game Tựa Gunny
» Phong Vân Truyền Kỳ - Công Thành Chiến
» IWIN Online - Game cờ bạc số 1
» Ngôi Làng Của Gió Nông Trại Cho Java Android IOS
» GoPet 1.3.3 - Hội Thú Chiến
» ANDROID STORE - Là kho lưu trữ các ựng dụng phổ biến và hoàn toàn miễn phí trên Android vượt trội hơn cả CHplay.

[QC] Fakesmspro.cf - Trang Fake sms, Gửi tin nhắn giả mạo

NPLAY – TIẾN LÊN, XÌ TỐ
TIẾN LÊN, MẬU BINH, XÌ TỐ, BÀI CÀO, BẦU CUA, XÌ DÁCH, PHỎM
tai Tải Về Máy

Game Mobile đẳng cấp cho dế yêu

Game Online / Game Offline / Ứng dụng
- Đăng Ngày: 01:32 - 24/06/2015
- Đăng Bởi: Nguyễn Quân
- Lượt Xem: 1839 Lượt

Tác Giả: YenBai.Mobi

Chap I: Bảo
Ánh nắng nhạt màu chiếu qua ô cửa kính đùng đục vì bám bụi không đủ để làm Bảo tỉnh giấc, chắc chắn sẽ chẳng còn chuyện hắn nhầm lẫn về ranh giới của “cuối tuần” và “những ngày đi học” như hồi còn nhỏ nữa. Hai năm trước, giống như nhiều thằng con trai khác ở độ tuổi mười chín, Bảo rời xa mẹ và ngôi nhà kỉ niệm để bắt đầu cho mình một cuộc sống sinh viên tự lập. Không có mẹ ở bên cạnh đôn thúc, kể cả buổi sáng có tiết học quan trọng cỡ mấy, hắn vẫn có thể ngủ đến tận trưa mà chẳng sợ bị mắng. Sự nhàm chán của các môn học đối với kẻ không yêu mến trường lớp chính là động lực mạnh mẽ nhất để chuông báo thức được tắt đi, dù cho hàng ngày cái đồng hồ tội nghiệp vẫn mẫn cán reo lên vào lúc sáu giờ để nhắc khéo. Lịch học đã thay đổi quá nhiều so với thời phổ thông mơ mộng, nó không còn ngăn nắp và chỉnh tề như bộ đồng phục thơm mùi bột giặt và nước xả vải vào mỗi sáng thứ hai đầu tuần mà cách đó hai ngày, mẹ Bảo luôn tống vào máy giặt cùng vài lời cằn nhằn nhỏ đằng sau những vết bẩn của đất cát và nhớt xe đạp.
Giờ giấc: Một thói quen rất dễ thay đổi. Chỉ cần thức muộn một đêm là thời gian của cả tuần sắp tới đã có thể bị chênh vênh, đảo lộn. Cuối tuần: Cơ hội vàng để con người điều chỉnh lại đồng hồ sinh học lạ kỳ của cơ thể. Nhưng rồi đa số lại thường chọn cả hai ngày này để ngủ nướng, tác hại bắt đầu bằng đêm chủ nhật trằn trọc mất ngủ, và bộ mặt buồn thiu như đưa đám mỗi sáng đầu tuần ở cơ quan hay trường học chính là hậu quả dễ dàng nhận thấy nhất, chí ít thì nó đúng với những đứa sinh viên thiếu năng lượng như Bảo. Đã 10h sáng nhưng Bảo vẫn chưa muốn dậy. Hắn khẽ rướn người đẩy chốt cửa sổ qua một bên rồi cứ nằm yên như thế nhìn ra bên ngoài. Gió thộc vào mát rười rượi sau trận mưa rào đêm qua, cái nắng đầu thu đến muộn hơn và chẳng gây cảm giác quá oi ả như lúc chớm hè. Bảo không hề thấy dễ chịu tẹo nào, thời tiết đẹp dễ làm hắn suy nghĩ về mối tình cũ. Kể cũng nhanh thật, đã một năm kể từ ngày hắn và Thủy chia tay. Hôm ấy, trời còn đẹp hơn như này và mọi chuyện kết thúc chóng vánh hệt như những tia sáng yếu ớt đỏ hoe của hoàng hôn ngày mưa bão. Một số điện thoại quen thuộc, một giọng nói cũng không hề xa lạ, vẫn trầm ấm và êm dịu nếu như Bảo không biết cô gái vô tình ấy chuẩn bị nói gì:
– Mình chia tay nhé!
– Nhưng… tại sao?
– Vì em nghĩ chuyện giữa chúng ta sẽ chẳng đi đến đâu.
Không giống như những lần giận nhau khác, ngay lúc ấy Bảo linh cảm được một cuộc chia ly thực sự đang ở trước mắt. Một cuộc chia ly không thấm đẫm nước mắt nhưng vẫn cứ đau khổ như thường, và hắn sẽ là người đau khổ hơn. Sự tò mò về cái lý do mà Thủy tự tay dứt bỏ mối tình ba năm trong sáng với đầy ắp kỉ niệm không chiến thắng nổi lòng tự trọng của chàng trai đang đến độ trưởng thành. Bảo đã lờ mờ hiểu được ý nghĩa của cái cụm từ “chẳng đi đến đâu” mà từ trước tới giờ hắn vẫn chỉ thấy ở trên phim ảnh hay các tiểu thuyết ngôn tình, hắn nhận ra từ khi lên Đại học, con người hắn chẳng khác xưa là mấy, trong khi, Thủy đã thay đổi quá nhiều. Những thay đổi ấy cứ vô tình từng chút đẩy hắn và cô xa dần, giống như vài mảnh lá cuối mùa khô không khốc đêm ngày rơi rụng xuống mặt đất, giống như những cực nam châm cùng dấu luôn luôn phải đứng cách xa, nhìn nhau trong vô vọng. Cho đến một ngày, khi cô cảm giác chàng trai mà mình đang yêu không đủ sức làm điểm tựa cho cái đòn bẩy tương lai mịt mùng như mưa bão, cô có quyền ra đi bất chấp quá khứ có rực rỡ như loại hoa nào ở trên mặt đất. Hoa không biết tàn lụi,có chăng chỉ là hoa giấy, và hẳn là nó chẳng bao giờ đẹp đẽ được bằng tình yêu . Bảo không trách cô quá nhiều, nhưng sự tự ti về con người hiện tại vẫn cứ giày xéo hắn từng ngày. Hắn gặm nhấm nỗi buồn về nhân tình thế thái, gặm nhấm nỗi buồn về cuộc đời hắn, mặc cho bạn bè luôn an ủi rằng mọi thứ còn đang rất rất dài ở phía trước. Hắn hiểu, chỉ có thời gian và những nơron trí nhớ trong não bộ của chính bản thân hắn mới có thể giúp hắn quên đi cái kết thúc nhanh chóng y như khi nó khởi đầu.
Bảo đeo kính nhìn đồng hồ. Đã quá giữa trưa. Như một thói quen, hắn ngồi dậy châm thuốc và rít vài hơi thật sâu. Khói thuốc thơm nồng bay ra từ trong lồng ngực làm đầu óc hắn tỉnh táo hơn là khi đi ăn một thứ gì đó, cho dù lúc này bụng hắn đã bắt đầu kêu lên những âm thanh òng ọc hệt như tiếng bọt nước sôi phát ra từ trong ấm siêu tốc lúc nó vừa đạt đúng một trăm độ. Hắn không rõ mình bắt đầu hút thuốc từ bao giờ, có lẽ là sau những trận bia rượu với anh em bạn bè mà mỗi lần đi về, đầu óc hắn trống rống chẳng nhớ ra được nổi điều gì. Con người ta chỉ tìm đến thuốc khi bị bệnh. Thuốc lá cũng chữa được bệnh, nó chữa bệnh “buồn” và bệnh “cô đơn”. Hoặc chỉ cần đấy là một cái cớ, họ vẫn sẽ lao vào nó như những người bệnh trên đời vẫn luôn tìm đủ các thứ thuốc khác nhau để chữa trị.
– Gặp bế tắc luôn trốn tránh, sợ đối diện cùng nghịch cảnh. Luôn là kẻ nhìn sóng đánh, vẫy tay chào sự yên lành…
Đây là lyrics bài “Đừng lùi bước”, cũng là nhạc chuông của Bảo. Hắn thích cái khí chất ngạo nghễ, ngông cuồng trong các bản Rap của Karik. Bản nhạc chuông này, Bảo đã cài cho điện thoại từ bao lâu hắn chẳng còn nhớ nữa. Chỉ nhớ vì nó mà mẹ đã khó chịu với hắn nhiều lần “Mày bao giờ mới khôn lớn hả Bảo” còn mấy đứa con gái thì chọc hắn là “thằng ấu trĩ”. Mấy lần về quê nghe mẹ càu nhàu hắn cũng định bụng thay, nhưng rồi chẳng biết tìm được bài nào phù hợp hơn nên vẫn cứ giữ lại để dùng. Bảo liếc nhìn điện thoại, một số máy lạ và khá đẹp.
– Lại mấy đứa rủ mình đi bán hàng đa cấp, hoặc trung tâm tiếng anh nào đó giới thiệu khóa học mới – hắn nhủ thầm như tự khen mình kinh nghiệm, ung dung ngồi hút thuốc và nghe gần hết nhạc mới chịu nghe máy.
– Alo!
– Anh Bảo phải không ạ? – Một giọng con gái là lạ, Bảo chột dạ. – Lẽ nào mình đã dự đoán sai hết.
– Vâng, tôi Bảo đây.
– Em Nhi nè, anh có nhận ra em không?
Phải mất đến cả chục giây im lặng để hắn nhận ra là hắn chẳng nhận ra được gì.
– Em là Linh Nhi, Phạm Nguyễn Linh Nhi nè, sao anh không nói gì vậy, anh không nhận ra em à ? – Giọng cô ỉu xuống như giận dỗi, khác hẳn với cái tiếng thánh thót lanh lảnh lúc nãy.
– Ờm, xem nào, Phạm Nguyễn… Linh Nhi – Bảo thấy cái tên khá quen thuộc, nhưng không thể nhớ nổi nó đã từng xuất hiện ở đâu, trong hoàn cảnh nào, và có liên quan những gì đến hắn. Hắn lại im lặng thăm dò.
– Anh nhớ ra em rồi à – Giọng cô vui vẻ trở lại – Em qua thăm bác rồi xin số điện thoại của anh, em mới về Việt Nam, lần này em về là vì có một việc rất quan trọng – Nói đến đây cô bỗng dừng lại cười lớn – Sáng ngày mai em sẽ lên chỗ anh.
– Ơ, nhưng mà… – Bảo không nói hết câu, mà thật ra hắn cũng chỉ biết dừng lại ở chữ “nhưng mà” – cô gái này đã đến gặp mẹ mình, hẳn là có quan hệ thân thiết với nhà mình, chỉ là mình chưa nhớ ra mà thôi – Hắn lẩm nhẩm.
– Vậy mai gặp nhau anh nhé, em nhớ anh lắm, em chào anh! – Nhi nói xong câu rồi vội vàng cúp máy như thể sợ Bảo từ chối hoặc cáo bận.
Bảo mỉm cười lạ lẫm, lâu rồi hắn không cười một mình như vậy.

Chap II: Phạm Nguyễn Linh Nhi
– Con không đồng ý, sao mẹ cứ quyết định mọi thứ mà không hề bàn bạc trước với con, con lớn rồi, con cần được đối xử như một người lớn.
– Người lớn cái phục sinh nhà mày!
Bảo đã quen với câu nói này của mẹ. Từ ngày bố hắn mất, mọi chuyện trong nhà đều do một mình bà gánh vác, tất nhiên trong đó bao gồm cả những vấn đề từ nhỏ đến to của hắn. Và mỗi lần Bảo thốt ra những câu làm bà vừa phật ý, lại vừa buồn cười, bà lại nói như vậy. Bảo chẳng hiểu nổi ý nghĩa của câu nói ấy, nhưng lại biết nó ám chỉ điều gì. Ngôn ngữ phục vụ cảm xúc, cảm xúc con người thì muôn hình vạn trạng, ngôn ngữ cùng từ đó mà đa dạng biến đổi theo.
– Mẹ coi nó như con gái, chung cư có ba phòng, còn trống những hai phòng nữa, chẳng nhẽ lại để nó phải ra ngoài thuê nhà hay sao?
– Nhưng cái Nhi lên đây làm gì hả mẹ? Con tưởng nó chỉ đến thăm con một bữa rồi về?
– Mẹ không biết, nó nói là có chuyện bí mật. À! Lúc nói nhìn mắt con bé rơm rớm như sắp khóc vậy.
– Rơm rớm ạ?
– Ừ, mẹ đoán là nó có chuyện quan trọng thật.
Bảo không hỏi thêm gì nữa, liếc nhìn kim ngắn của chiếc đồng hồ treo tường đã gần vuông góc với mặt đất, hắn chào mẹ rồi cúp máy. Sau cuộc nói chuyện với mẹ, hắn đã nhớ ra Nhi, hai đứa vốn là bạn thân hồi bé. Nhà Linh Nhi và nhà hắn ở gần nhau nhưng do bức tường gạch không nung ngay cạnh khoảng sân rộng mà bọn trẻ con hay đá bóng được ngăn bằng hàng rào sắt xung quanh nên thành ra gần nhà mà lại xa ngõ. Năm Bảo học lớp hai, bố mẹ Nhi chia tay không hiểu vì lý do gì. Bảo chỉ nhớ, thời gian ấy khắp khu phố nhà hắn rầm rộ những tin đồn. Họ nói những người giàu có thường không có cuộc sống gia đình vui vẻ êm đềm như giới bình dân, bố Nhi vì quá mải

Trang: [1] ,2,3 ,5 [>]

Like để ủng hộ YenBai.Mobi:

Từ Khoá:
4 5 6 7 8 9 10 11 12 14 16 20 21 22 23 24 25 26 28 30 31 32 33 34 35 36 37
DMCA.com Protection Status
U-ONC-STAT