![]() |
Speed Video Downloader - Android
Tải Video Từ Youtube Nhanh Và Miễn Phí ![]() |
tích của Bảo qua bạn bè ảnh, nếu ảnh không đi thực tập thật, rất có thể là đang trú tạm ở nhà một người bạn bè nào đó.
– Ờ ha!
– Ngày trước về nhà Bảo, tôi thấy ảnh hay chơi với một người bạn, hình như cùng lớp, tôi không nhớ rõ tên. – Ngọc đẩy lại kính đưa mắt nhìn Nhi – Cô có manh mối gì không?
– Long! – Nhi kích động hệt như Ac-Si-Mét vừa khám phá ra định luật về chất lỏng. Ông rảo đều qua các con phố trong tình trạng khỏa thân, miệng không ngừng hét lớn “Eureka, Tao tìm ra rồi”. Cái định luật ấy, đến tận bây giờ, sau hàng ngìn năm, bọn trẻ con cấp hai vẫn còn phải học.
– Hôm tôi chuyển đến đây, hắn ra mở cửa, Bảo còn giới thiệu hắn là bạn thân, tôi cũng có cảm giác hai người ấy thân nhau lắm.
– Cô có số điện thoại của hắn không?
– Không có. – Nhi tiu ngỉu
– Không sao, ít ra cũng có chút hi vọng. Vào phòng Bảo tìm thử xem.
– Nhưng tìm cái gì?
– Cứ vào đi đã.
Phòng Bảo khá bừa bộn, chăn màn không gấp, tủ quần áo mở toang, sách vở thì vứt lung tung mỗi góc một quyển, duy chỉ có cái giá sách con con cạnh giường là trông có vẻ ngăn nắp. Chính sự khác biệt ấy làm Ngọc chú ý, cô tiến lại gần và quan sát những vật dụng đặt trên giá. Hai ông già nô-en làm bằng bông đã khá cũ, một ngôi nhà mô hình bằng gỗ, một khung ảnh, một cuốn sổ tay màu nâu và nhiều thứ linh tinh khác.
Nhi cầm khung ảnh lên ngắm nghía. Nó được làm khá cẩn thận bằng nhôm, nhưng mặt ảnh thì đã cũ và bám bụi. Đứng cạnh Bảo là một cô gái mặc áo dài trắng, đôi mắt tinh xảo cùng gương mặt thanh thoát và khá xinh. Ở dưới cùng có một dòng chữ nho nhỏ màu tím nhưng đã bị ai đó gạch đi bằng mực bút bi. Nhi bực tức ném nó về phía cửa tủ kêu đánh cộp một cái rồi quay nhanh ra phía Ngọc.
– Cô gái ấy học cùng lớp cấp ba với Bảo, và rất có thể là bạn gái ảnh hồi đó. – Ngọc nói chắc nịch, mắt vẫn không rời khỏi quyển sổ lưu niệm đang cầm trên tay.
– Sao cô biết?
Ngọc đưa cho Nhi xem bức ảnh chụp khá nhiều người đứng thành hàng kẹp giữa cuốn sổ. – Đây là bức ảnh kỉ yếu của Bảo. – Vừa nói cô vừa chỉ tay vào cô gái mặc áo dài trong khung ảnh Nhi vừa ném đi. – Ngọc lật trang tiếp theo. – Đây là bức ảnh được lồng trong khung ảnh lúc nãy. – Không cần Ngọc chỉ Nhi cũng nhận ra dòng chữ “My Love” được viết to đùng đoàng ở ngay bên hông trang giấy.
– Thật là tức quá mà!
– Không cần phải tức đâu, Bảo và cô gái ấy đã chia tay.
Nhi bụm miệng để không thốt ra thêm một câu “sao cô biết” nào nữa, Nhi không muốn mình tỏ ra quá yếu thế so với Ngọc. Cô im lặng và gật gật đầu tỏ vẻ đồng tình. Ngọc nhìn bộ dạng thao thao bất tuyệt của Nhi, chẳng nhịn nổi mà bật cười thành tiếng.
***
Hai cô gái loay hoay cả buổi chiều, chẳng tìm được cái gì ra hồn. Nhi ngồi phệt xuống đất, dựa lưng vào giường, mặt mũi thất vọng não nề. Cô mở điện thoại gọi cho Bảo, hắn đã thôi chặn số, nhưng cũng không nghe máy. Tất nhiên cô chẳng điên cuồng gọi đến khi điện thoại hết pin như trước. Sau năm mươi cuộc, cô ngậm ngùi đút điện thoại trở lại túi.
– Tìm ra rồi! – Ngọc reo lên.
– Từ chiều đến giờ cô tìm ra bao nhiêu lần rồi?
– Lần này tôi tìm ra thật! – Ngọc chìa tờ danh sách phụ huynh kẹp trong một quyển sách cấp ba mà có lẽ Bảo giữ làm kỉ niệm ra phía Nhi.
– Tìm được cái này thì làm được gì? – Nhi vẫn tiu ngỉu.
-Ta sẽ gọi cho tất cả các số này, hỏi số điện thoại của Long. Mấy người lớn tuổi thường ít khi đổi số, hơn nữa trong lớp chỉ có ba mươi lăm người. Một trong số đó là bố hoặc mẹ của Long.
– Chắc gì họ đã cho số Long.
– Cái đấy nhờ cả vào tài năng của cô đấy. – Ngọc hất mặt về phía Nhi, nở một nụ cười nham hiểm hết cỡ. – Đi ăn đã, tôi đói quá rồi.
***
– A-lô, bác có phải mẹ của bạn Long không ạ? – Long là thằng nào?
– A-lô, bác có phải là bố bạn Long không ạ? – Nhầm máy rồi con điên.
– A-lô, bác có phải….
Nhi gọi đến hai mươi mốt cuộc mà vẫn chưa gặp được bố hay mẹ của Long. Thỉnh thoảng gặp một vị phu huynh khó tính, cô còn bị chửi đến tức nghẹn cổ mà vẫn phải lí nhí xin lỗi. Thế nhưng trời không phụ lòng người, ranh giới giữa thành và bại đôi khi chỉ là một phút giây chán nản. Đến cuộc thứ hai hai, Nhi gặp được bố Long.
– Phải, bác là bố của Long, có chuyện gì không cháu?
– Cháu học…cùng lớp Đại học với Long. – Nhi ấp úng vì không quen nói dối. – Cháu muốn hỏi bác số điện thoại của Long để rủ bạn ấy đi ăn liên hoan lớp. Long ở lớp khá là trầm tính nên lớp cháu vẫn chưa ai biết số điện thoại của bạn ấy bác ạ.
– Khổ thế đấy, bác đọc số cho cháu nhé.
– Dạ vâng.
– Không…chín…tám….
– Được rồi ạ, cháu cảm ơn bác.
– Long là đứa tốt tính, chắc lên Đại học không quen nên hơi ít nói, mong các cháu giúp đỡ nó thêm.
– Vâng, đấy là bổn phận của bạn bè cùng lớp mà bác, thôi cháu chào bác.
Nhi cười tủm tỉm vì nói dối trót lọt. Còn Ngọc thì đẫn người ra một lúc. Cô thủ thỉ một điều gì đó trong đầu mà Nhi nghe không rõ.
– Sao không gọi cho mẹ Bảo nhỉ, mình ngu quá!
Đọc tiếp: Anh đã thích em chưa – Phần 3
Chap VII: Mất tích
– Mày đi đâu sớm vậy Long? – Bảo hỏi, giọng vẫn còn ngai ngái ngủ. Mới sáu rưỡi sáng, cái giờ mà đáng lẽ ra Long đang không chăn ấm đệm êm thì cũng chiếu mát quạt lạnh, không xét đến chuyện hai đứa thường quan tâm đến đời sống riêng tư của nhau thì cái lý do ấy cũng đủ để Bảo cất lời hỏi thăm thằng bạn.
– Tao đi có chuyện.
– Chuyện? Vào lúc sáu rưỡi sáng?
– Hôm mày đến ở nhờ nhà tao, tao ra mở cửa lúc sáu giờ đấy! – Long tủm tỉm xỏ xiên. – Nay không đi học thì trưa ở nhà nấu cơm nhé!
Tối hôm qua, Long nhận được tin nhắn của một người bạn cũ. Là con gái. Cô không xưng tên nhưng có nói thời gian và địa điểm hẹn, còn bảo muốn tạo cho Long một sự bất ngờ lớn. Hắn mất ngủ cả đêm để thử cố nhớ xem trong cuộc đời hắn có những đứa con gái nào có thể nói với hắn như vậy. Nhưng nghĩ mãi chẳng ra. Dẫu sao thì hắn cũng quyết định đi, ít ra cũng đỡ bị căn bệnh tò mò làm cho phiền não.
Bảy rưỡi sáng, Long ngồi nhấm nháp một cốc nâu lắc trong quán cà phê Mộc. Hắn đã ở đấy ba mươi phút mà vẫn chưa thấy bóng dáng đứa con gái quen quen nào xuất hiện. Nói thế thì cũng không đúng, có một cô gái da ngăm ngăm ngồi bàn đằng trước, thỉnh thoảng lại liếc nhìn hắn, hắn thấy nửa quen nửa lạ. Dù cho cái tin nhắn hôm qua là có ai đó trêu hắn, chắc hắn cũng chẳng đến nỗi phải bực tức, vì cũng lâu rồi, hắn không ngồi nhâm nhi một cốc cà phê sáng và cảm nhận cái không khí mát rượi của đường phố mùa thu như hôm nay. Bụng tự nhủ ba mươi phút nữa mà không thấy ai, hắn sẽ về nhà đánh một giấc no nê thay thế. Long đăng kí học chiều, thế nên câu chuyện buổi sáng của hắn thường chỉ có thế.
***
Long lướt con Dream chầm chậm trên đường phố, không quên ghé tiệm xôi quen thuộc mua cho Bảo một túi. Đã hơn tám giờ nhưng mùi xôi các loại vẫn còn dư sức lôi cuốn khứu giác của bất kì kẻ mê ngủ nào. Xôi ở đây ngon hơn các quán xôi khác, một phần cũng vì chị chủ quán còn quá trẻ và xinh đẹp, hơn nữa, nguyên thái độ phục vụ cũng đủ để rất nhiều tiệm ăn lớn trên thành phố phải xách dép dài dài học hỏi. Long thấy vui vẻ, hắn thơ thẩn hát một vài câu khe khẽ trong cổ họng:
– Ngắm nắng sớm, thấy thơm thơm, ôi hàng xôi đằng xa vừa lướt qua, in mình trong lành, không con đêm lạnh…
Kế hoạch của bọn Ngọc, Nhi thành công mỹ mãn. Vì sợ Long nhận ra, ở quán cà phê, chỉ có một mình Ngọc bước vào. Hai đứa con gái chỉ tăm tia chờ hắn đứng dậy là phóng xe bám theo đến tận cửa nhà. Rồi nấp ở đâu đó gần đấy, chờ cái mặt của Bảo xuất hiện, Nhi sẽ lao ra vồ lấy hắn mà cào xé như một chú hổ đói, còn Ngọc, người không có lý do gì để làm vậy, cũng sẽ có đầy chuyện quan trọng khác để nói. Nghe có vẻ sến, nhưng mọi thứ đã được sắp đặt sẵn trong đầu của hai cô gái từ tối hôm qua.
– Liệu Bảo có ra không?
– Chắc chẳn ảnh phải ra ngoài. Có điều…
– Có điều sao? – Nhi thều thào hỏi lại. Lần đầu tiên trong đời cô phải lén lút nói năng như một kẻ trộm. Thậm chí, trộm chưa chắc đã có cái thái độ lo lắng như vậy. Chúng đa phần la những kẻ liều mạng, còn Nhi thì không.
– Lúc lên thang máy cùng Long, có vẻ hắn đã nghi ngờ tôi.
– Sao hắn nghi ngờ cô được, hắn chưa từng gặp cô?
– Có! Một vài lần hồi tôi đến thăm nhà Bảo. Hoặc ít ra hắn cũng nhìn thấy tôi ở quán cà phê.
– Vậy bây giờ phải làm thế nào?
– Kiên nhẫn chờ đợi thôi, cô chuẩn bị tinh thần ngủ lại chỗ này.
– Ngủ lại?
– Ừ, nếu không, Bảo có thể sẽ chuyển đến nhà một người bạn khác ở. – Ngọc tin chắc người mà hai đứa cần tìm đang lẩn khuất ở một góc nào đó trong căn hộ trước mặt. Gần như nó là linh cảm của con gái, là giác quan thứ sáu, những cụm từ bí ẩn mà khoa học không giải thích nổi và có lẽ cũng không nên giải thích.
Long không hề hay biết về sự xuất hiện của hai cô gái, cũng chẳng chút mảy may nghi ngờ người đeo kính râm đội mũ kín mít đi cùng với hắn trong thang máy. Đầu óc Long v
Like để ủng hộ YenBai.Mobi:
