![]() |
BIGONE 2015 - Phiên Bản Iphone
Game đánh bài cờ bạc đã có mặt trên Iphone ![]() |
tôi nói, tay tôi lau nhẹ dòng nước mắt trên má chàng. Nhưng nước mắt tôi chảy đầm đìa.- Em và hai con vẫn khỏe. Hai bên gia đình đều bình an. Diễm đã nói nhiều. Con hay nói: “Ba về! Ba về! Nhớ ba…” nên ba má cưng nó lắm. Phúc đã biết ngồi, càng lớn càng giống anh. Má nói nước da Phúc trắng giống nước da em. Anh nhớ không? Lúc anh về Phúc mới sanh được nửa tháng. Nay con đã tám tháng rồi. Thời gian qua mau quá!.Tôi nói, tôi nói liên tục để thời gian không có khoảng trống. Vì tôi sợ Vĩnh hỏi han, sẽ động đến vết thương làm anh đau đớn thêm.- Hồn nãy em có gặp Bác sĩ trị thương cho anh. Ổng nói với em là anh chỉ bị thương thường thôi. Ăn uống bổ dưỡng thì ít hôm anh sẽ lành mạnh Anh nhớ không? Ngày 29 tháng 6 Âm lịch là ngày đám giỗ ông nội. Sáng sớm, ba sai Nghĩa đón em và hai con về dưới nhà, vì bà vú về giỗ chồng từ mấy ngày trước. Chú thím cô dì dành nhau bồng hai đứa nhỏ. Thủy cắn tay Phúc, làm thằng bé khóc ré lên. Má hỏi: “Thủy à, con làm gì vậy? Tại sao cháu khóc?”. Thủy thú nhận rằng thằng Phúc chỉ có cười, nên cô ta cắn nó coi nó có biết khóc không? Thằng này cười thật dễ thương, khóc lại cũng dễ thương quá. Cô ta nói hôm nào phải bắt cóc Phúc đi Gò Công một tuần mới được. Má nạt: “Mi điên rồi hả? Lại đây cháu. Bà sẽ cấm mụ cô khùng của cháu sẽ không được bồng cháu một tháng”. Thủy có vẻ phụng phịu thật tức cười. Cô ta bảo: “Má à, thà má cấm con ăn còn thoải mái hơn má cấm không được phép bồng cháu”. Anh biết không, ai đứng gần nghe vậy cũng cười. Họ hàng bảo Thủy: “Có thương con nít quá thì cho đàng trai làm đám cưới sớm đi, để có con mà bồng”.Tôi kể cho Vĩnh nghe từ chuyện này đến chuyện kia, chủ yếu là nhắc về hai đứa nhỏ, vì tôi biết Vĩnh rất thương nhớ các con. Tôi lấy khăn nhúng nước lau những vết máu còn dính trên cổ, trên tay cho Vĩnh. Đến gần hết giờ thăm nuôi tôi đành phải ra về. Trước khi đi, tôi dặn Vĩnh :- Không được nghĩ ngợi nhiều nghe. Đó là lịnh của em. Ngày mai em sẽ ẵm con lên thăm anh. Anh cố ngủ để mau lại sức và mau lành bịnh mà về với gia đình. Anh có nghe em nói không? Thôi em về đây.
Đọc tiếp: Chân Trời Hạnh Phúc – Chương Chương 4 .2
Chân Trời Hạnh Phúc – Chương 04.2
Vĩnh chớp nhẹ mắt như hối thúc tôi về nhanh với hai con.
Trên đường về, lòng tôi ngổn ngang trăm mối. Mọi vật chung quanh không còn có ý nghĩa gì. Hình ảnh duy nhất vẫn là Vĩnh. Chỉ có Vĩnh mà thôi. Vĩnh nghĩ sao khi biết một con mắt của mình không còn thấy được nữa? Chàng sẽ giải ngũ. Nghề lính là nghề anh đã chọn cho chính đời mình! (Trường Võ Bị Quốc Gia Đà Lạt). Hiện giờ cuộc chiến còn trong dầu sôi lửa bỏng. Chắc hẳn chàng sẽ đau buồn nhiều lắm! riêng tôi, tôi không buồn, mặc dù giờ chồng tôi là người tàn phế. Nhưng chàng vẫn còn may mắn hơn các bạn đồng đội khác, là còn được sống sót và sẽ trở về với gia đình. Xe vừa dừng trước cổng. Những kẻ thân thích ruột rà như ba má chồng tôi, cậu dì bên chồng chạy túa ra. Má chồng tôi nhìn thấy gương mặt mệt nhọc hốc hác của tôi, nước mắt bà rưng rưng. Tôi ôm bà khóc nức nở như một đứa trẻ. Qua phút cảm động, ba chồng tôi khuyên :- Thôi vào nhà đi. Xin mọi người hãy vào trong đã. Nghĩa đi rót nước cho chị con uống. Ngồi xuống đi con, Vĩnh sao rồi? Có nặng lắm không?rồi mỗi người một câu hỏi làm tôi rối loạn không biết trả lời sao.- Sao, chú Vĩnh thế nào?- Anh Vĩnh ra sao?- Bị trúng đạn ở đâu?- Có nặng lắm không?- Cháu Vĩnh đụng độ với Việt Cộng ở trận nào vậy?Tiếng mọi người cứ tiếp tục xôn xao. Ba chồng tôi gắt lớn :- Mấy người có im hết không? Hãy để cho nó nói. Mấy người cứ ào ào vậy thì nó biết đường đâu mà trả lời?Họ hàng Vĩnh ai cũng thương mến anh. Ai cũng nóng lòng muốn biết tin tức của Vĩnh nên tôi lật đật kể rõ đầu đuôi, nhứt là tình trạng sức khỏe của Vĩnh. Mọi người yên lặng lắng nghe. Thỉnh thoảng có tiếng thở dài, có người chép miệng nhưng không ai có vẻ buồn thảm. Khi tôi kể xong, chú của Vĩnh nói :- Thật là phước đức ông bà để lại; trong cái rủi, có cái may. Vậy thì nó sẽ giải ngũ về với gia đình.Bà con kẽ gởi lời thăm, người chúc mau lành bệnh. Người cô họ xa của Vĩnh nói với tôi :- Mọi người có số cả cháu à. Đừng có buồn nghe. Các cháu là những người có phước hơn những người khác.Đã sáu giờ hơn, ai nấy lần lượt ra về, chỉ còn ba má chồng tôi ở lại gần tới giờ giới nghiêm. Ông bà sắp xếp đưa mẹ con tôi và bà vú lên ở nhà bà dì của Vĩnh. Nhà đó lúc trước dành cho mấy đứa con dì đi học. Nay người đi lính, kẻ đi làm, nên nhà bỏ trống. Dì treo bảng bán nhà mà chưa bán được. Má chồng tôi an ủi :- Lúc được thư tay con gởi, ba má sợ cuống cuồng, lật đật lên đây để đi Sài Gòn với con, sợ con đi một mình gặp chuyện gì không xoay sở kịp. Nhưng khi lên tới đây thì con đã đi rồi. Ba má đành ở nhà đợi, rấ là lo lắng xót xa. Giờ thì con hãy yên tâm. Ba má sắp xếp cho con ở Sài Gòn, để tiện việc thăm nuôi thằng Vĩnh. Con cũng đừng buồn. Bây giờ nó mới thật sự là chồng của con, sẽ được sống bên con suốt đời. Thời cuộc lộn xộn quá, nghe người ta đi lính chết nhiều, ba má cứ thấp thỏm lo âu, mà không dám nói, vì sợ con lo buồn.- Thưa má, sau khi Bác sĩ cho biết thương tích và tình trạng sức khỏe của ảnh thì con cũng nghĩ như má nói.Bà nhìn tôi ánh mắt chan chứa yêu thương rồi bảo chồng :- Ông thấy chưa? Tôi đã nói mà. Thu rất giống tôi, nó cũng là con gái của tôi, chớ không chỉ là con dâu mà thôi đâu.Ba chồng tôi khuyên :- Thôi đi về. Sắp tới giờ giới nghiêm đó. Sáng mai tôi với bà còn lên sớm nữa. Thiệt ra tôi thừa biết khi về nhà bà sẽ lục đục thu xếp cả đêm, sáng chở đồ ăn đầy một xe lô Minh Chánh cho coi. Thu, con có giống má con thì giống tánh lo xa, ở tài sắp đặt, chớ đừng giống tánh nói dai của bả.Má chồng tôi cười, móc túi áo trong ra xấp tiền dầy đưa cho tôi, bà dặn :- Tiền này ba má cho con để tiêu xài trong thời gian nuôi Vĩnh. Chịu khó đi chợ mỗi ngày, mua thịt thà bồi dưỡng cho nó mau lành bịnh. Thôi, con hãy đi ngủ sớm, ba má về đây.Tôi còn ngầy ngừ chưa chịu nhận tiền ông bà chọ Ba chồng tôi bước tới gần, lấy gói tiền trên tay bà dúi vào tay tôi :- Con lấy đi, thiếu thì nói ba má cho thêm. Quít cam năm nay trúng mùa, lứa sau này hốt tiền gấp năm, bảy lần cho các con.Ông bà đi rồi, bà vú cười nói vời tôi :- Cô thật có phước. Ổng bả thương yêu và lo lắng cho cô như ông bà bên nhà. Tôi chưa thấy cha mẹ chồng nào thương yêu con dâu như vậy.Vĩnh bị thương khi Trung đoàn anh được điều động về giải tỏa An Lộc. Khi tiếng nổ thật lớn ỏ gần bên chàng, nhưng chàng vẫn còn hò hét, bảo ai ở vị trí nấy, đừng chạy lung tung mà gây hỗn loạn… Cơn mê man kéo dài chẳng biết bao lâu. Bỗng có tiếng ai gọi :- Thiếu tá! Thiếu tá Vĩnh ông đã tỉnh rồi!- Tôi đang ở đâu đây? Tiểu đoàn của tôi?Có tiếng trả lời :- Đây là Tổng y viện Cộng Hòa. Tôi là y tá, Thiếu tá đã bị thương. Có anh lính tên Chung ở ngoài phòng chờ đợi. Tôi chích thuốc cho ông đây. Ông chịu khó chút nghe. Xong rồi, ông hãy ngủ đi, ngủ đi…Vĩnh đã ngủ một giấc dài, không biết bao lâu. Khi tỉnh lại chàng nghe rã rời, toàn thân đau buốt, không cựa quậy nổi, chàng lại ngủ, rồi giật mình thức dậy khi được thay băng, rồi chàng lại ngủ, lại thức. Nhưng chàng không biết đêm hay ngày, vì chàng không thấy gì cả. Vĩnh nhớ hình như có lần anh lính cận vệ tên Chung gọi chàng, Vĩnh chợt biết mình được chuyển đi nơi khác. Chàng vẫn ở trong trạng thái nửa thức nửa ngủ cho đến khi tôi đến gọi chàng.Đó là những lời thuật vắng tắt của Vĩnh. Chàng có vẻ mệt nhọc, tôi lấy ngón tay làm động tác che miệng chàng lại :- Thôi, đừng kể nữa. Hôm nay anh nói đến đây đủ rồi. Mai, anh hãy kể tiếp. Anh có muốn uống nước không?Chàng gật đầu, tôi kê thêm gối, nâng nhẹ đầu chàng lên, kề ly nước sát miệng chàng. Vĩnh uống từng hớp một. Giọng nói của chàng vẫn còn yếu ớt, đôi khi ho gằn. Chàng chưa bước xuống giường được, vẫn còn nằm kê đầu cao để dễ thở và tránh cơn ho, sặc.Ống song nước tiểu đã lấy ra. Máu đã ngưng chảy từ các vết mổ bên trong phổi, nên ống song cũng được rút ra nốt. Nước biển mỗi ngày chỉ còn vô một chai thôi. Tóc Vĩnh được cắt ngắn, râu cạo sạch sẽ, nên trông chàng tươi tỉnh hơn, mặc dầu chàng vẫn còn xanh xao và gầy đi nhiều. Mắt phải chàng còn băng kín, mắt trái hôm trước bầm đen, giờ thì trở thành xanh nhạt. Chàng nhìn thấy được những vật ở gần. Bác sĩ khuyên Vĩnh nên đứng lên, ngồi xuống, đi lại trong phòng mỗi ngày.Sáng sớm hôm nay bầu trời âm u, ngại mưa, nên tôi không ẵm các cháu vào thăm Vĩnh. Từ khi tôi thăm nuôi Vĩnh đến nay nét mặt anh lúc nào cũng u buồn. Tánh anh ít nói, giờ anh càng ít nói hơn. Tôi và Chung dìu đỡ Vĩnh ra ngồi ghế dựa ngoài hành lang. Anh như muốn nói điều gì riêng với tôi nên gọi Chung lại :- Chung, đi mua nước ngọt dùm tôi.- Dạ.Tôi bảo Chung :- Anh hãy theo tôi lấy tiền đã.Tôi vừa đi vào chỗ cất hành lý. Anh Chung lẽo đẽo theo sau. Khi khuất cánh cửa, anh nói nhỏ, cố ý chỉ để tôi nghe thôi :- Có bà ở đây coi bộ ổng nhỏng nhẻo với bà quá. Ổng ăn ít và đòi đủ thứ.Tôi trố mắt, chưa kịp hỏi Chung thì tiếng Vĩnh từ ngoài vọng vào :- Nói gì đó Chung?- Dạ không, bà đưa tiền đi mua nước ngọt.Tôi cố nhịn cười cho câu nói trớ của Chung. Anh ta mau lẹ bưng ly ra ngoài. Chung là lính đã theo Vĩnh trước khi Vĩnh cưới tôi. Anh nhỏ hơn Vĩnh một vài tuổi chi đó, quê anh ở Sóc Trăng, vó vợ ba con. Vốn là người Miên, nhưng anh nói tiếng Việt r
Like để ủng hộ YenBai.Mobi:
