watch sexy videos at nza-vids!
*
Wap Tai Game, Phim di động
Tải Game Miễn Phí, Đọc truyện hay
* | Game Online | Game Offline | Phim Cho Điện Thoại | Truyện Hay | GiftCode | Game Android
» Bầu Cua Online - Đổi Thẻ Điện Thoại
» Avatar Online - Ngôi Nhà Hạnh Phúc
» Mobi Army 2 Online - Game Tựa Gunny
» Phong Vân Truyền Kỳ - Công Thành Chiến
» IWIN Online - Game cờ bạc số 1
» Ngôi Làng Của Gió Nông Trại Cho Java Android IOS
» GoPet 1.3.3 - Hội Thú Chiến
» ANDROID STORE - Là kho lưu trữ các ựng dụng phổ biến và hoàn toàn miễn phí trên Android vượt trội hơn cả CHplay.

[QC] Fakesmspro.cf - Trang Fake sms, Gửi tin nhắn giả mạo

SUB - ZALO - HÌNH NỀN ĐIỆN THOẠI
Hình nền đẹp nhất cho điện thoại Android
tai Tải Về Máy

Game Mobile đẳng cấp cho dế yêu

Game Online / Game Offline / Ứng dụng
- Đăng Ngày: 04:48 - 23/06/2015
- Đăng Bởi: Nguyễn Quân
- Lượt Xem: 1408 Lượt

đây. Anh vào xem chị ấy có chuyện gì. Nếu cần thì gọi em, còn không em sẽ đợi anh ở đây cho tới khi xong việc”.

Tôi chẳng còn biết Ngọc đang nói gì nữa, điều tôi quan tâm lúc này là Hà Thương. Tôi “Ừ” vội một câu rồi lao vào trong căn phòng. Khi tôi bước vào, Hà Thương đang ngồi khóc. Tôi ôm lấy cô ấy vào lòng. Chúng tôi cứ ngồi như vậy để mặc thời gian trôi. Hà Thương cứ khóc, cô ấy không nói được lời nào. Tôi cũng chỉ biết ôm Thương vào lòng…

Đồng hồ chỉ đã 1h đêm. Ngoài trời bắt đầu nổi cơn giông đầu mùa. Mưa xối xả. Ánh chớp lóe lên trong đêm. Hà Thương càng sợ nên nép mình vào tôi. Khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy hạnh phúc khi được ở bên người con gái mình yêu, được che chở cho nỗi sợ của cô ấy. Tôi quên mất rằng, phía bên ngoài, Bảo Ngọc vẫn chờ tôi…Tôi rời khỏi căn phòng của Hà Thương khi cô ấy đã thiếp đi vào giấc ngủ. Nhìn người con gái ấy mệt mỏi, nước mắt vẫn lăn trên đôi mi khép chặt, tôi thấy tim mình như có ai bóp nghẹt. Tôi không muốn hỏi Hà Thương quá nhiều về chuyện tối nay. Chỉ cần khi đớn đau hay hạnh phúc, cô ấy gọi cho tôi, nghĩ tới tôi là tôi đã mãn nguyện lắm rồi. Tôi sẽ mãi là một người để cô ấy dựa vào khi đau khổ. Chỉ thế thôi cũng đã đủ an ủi cho mối tình đơn phương của tôi.

Tôi lững thững bước ra cổng. Sau trận mưa đêm, phố xá ngập những cành cây gãy đổ, lá rụng đầy trên con đường nhà Hà Thương. Bất giác tôi sực mình nhớ ra rồi nhìn về phía gốc cây bên đường. Tôi mê mải kiếm tìm nhưng không thấy Bảo Ngọc đâu nữa. Đã hơn 2h đêm. Tôi lo lắng lấy điện thoại gọi cho Bảo Ngọc nhưng máy tắt. Nghĩ đi, nghĩ lại tôi thấy mình thật ngốc. Có lẽ Bảo Ngọc đã về rồi. Cô ấy đâu phải khờ đến mức đứng đợi tôi nhiều tiếng đồng hồ dưới trời mưa gió. Hơn nữa, cô ấy cũng hiểu nếu cô ấy có về thì một thằng đàn ông như tôi cũng vẫn chẳng ảnh hưởng gì. Tôi có thể bắt taxi. Đặc biệt là với một cô gái như Bảo Ngọc, không có lí do gì khiến cô ấy phải đứng đợi tôi, kẻ đang ôm ấp một cô gái khác trong vòng tay.

Nghĩ như vậy nên tôi đi về. Có lẽ Bảo Ngọc giận đôi chút vì tôi không chịu điện thoại sớm nên cô ấy đã tắt máy chăng? Mà cũng có thể là điện thoại hết pin hoặc cô ấy ngủ rồi và không muốn bị làm phiền. Tôi cũng cảm thấy mệt. Ngày hôm nay quá dài và có nhiều cung bậc cảm xúc. Tôi sẽ về nhà, ngủ một giấc thật sâu. Ngày mai tôi sẽ tìm Bảo Ngọc để xin lỗi sau.

Tôi cứ ngỡ mình sẽ ngủ thiếp đi ngay sau khi đặt mình lên giường nhưng tôi không ngủ được. Tôi thấy bất an vì lo cho Bảo Ngọc. Còn một điều nữa, câu chuyện của Hà Thương khiến tôi phải nghĩ ngợi. Hà Thương đã gọi tôi đến giữa lúc cô ấy cảm thấy đau đớn nhất. Cô ấy nói hãy đợi cô ấy, hãy cho cô ấy thêm môt chút thời gian nữa thôi. Tới khi nào cô ấy đau đớn đến mức cùng kiệt là lúc cô ấy sẽ quên được anh ta và chấp nhận yêu tôi.

Tôi biết, chặng đường đó còn rất dài nhưng chỉ cần Hà Thương cho tôi một cơ hội được chờ đợi là tôi vui rồi. Hà Thương không còn đẩy tôi ra xa khỏi cuộc đời cô ấy nữa. Cô ấy cho tôi cái vinh dự được đợi chờ. Tôi tin, Hà Thương cũng chỉ là một cô gái yếu đuối. Nỗi đau chất chồng, cô ấy sẽ phải buông tay thôi.

Hà Thương yêu một cậu công tử con nhà giàu. Anh ta cũng yêu cô ấy nhưng lại quá hèn nhát không dám bảo vệ tình yêu của mình trước sức ép của gia đình. Trong con mắt của bố mẹ anh ta, một cô gái nhà quê tỉnh lẻ như Hà Thương chẳng có lí do gì để bước chân vào gia đình bề thế ấy với vai trò con dâu. Và vì yêu anh ta, Hà Thương chấp nhận chịu đựng những tổn thương về thể xác và tinh thần để chờ đợi ngày anh ta cưới cô ấy làm vợ như lời anh ta hứa. Nhưng đổi lại, chỉ là sự đớn hèn ngày một lớn hơn. Dù thế, Hà Thương vẫn không dám đối diện với sự thật.

Lần đầu tiên tôi cảm thấy yêu Hà Thương cũng chính là khi nghe cô ấy tâm sự về chuyện tình của mình. Tôi

cảm thấy người con gái có vẻ như yếu đuối này có một nghị lực phi thường. Bởi nếu không phải thế, làm sao cô ấy có thể chịu đựng được sự xỉ nhục đến mức đó của gia đình anh ta? Khi ấy, tự trong đầu tôi nảy lên một suy nghĩ: Tôi phải bảo vệ và che chở cho người con gái này. Và cái suy nghĩ đó đã theo tôi suốt 5 năm qua.

Hơn 5 năm qua, mỗi khi Hà Thương buồn, vui đều có tôi đồng hành. Cô ấy luôn dựa vào vai tôi để khóc nhưng lại không cho tôi cơ hội được làm người yêu của cô ấy. Cô ấy nói rằng tôi quá tốt và cô ấy cảm thấy hổ thẹn khi đứng cạnh tôi chứ đừng nói là yêu tôi. Rào cản đó cứ bó buộc cô ấy không cho cô ấy dám mở lòng mình dù tôi biết tình cảm cô ấy dành cho tôi không phải là hư không.

Đêm hôm đó, tôi thiếp vào giấc ngủ với một nỗi vui mừng vì dù sao câu chuyện với Hà Thương vừa qua đã cho tôi một tia hi vọng. Cô ấy nói chỉ cần cho cô ấy thêm một chút thời gian nữa thôi… Một chút nữa thôi…

*****

Tôi tỉnh mắt dậy đã thấy mặt trời chiếu rọi sáng cả căn phòng. Có lẽ cũng muộn rồi. Điều đầu tiên mà tôi nghĩ đến không phải là Hà Thương mà chính là Bảo Ngọc. Tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng thực sự vì cô ấy vốn có thói quen nhắn tin chúc tôi ngủ ngon mỗi tối dù không bao giờ tôi trả lời. Nhưng ngày hôm nay, không một cuộc gọi nhỡ, không một dòng tin nhắn. Tôi điện thoại lại, máy vẫn tắt.

Sốt ruột quá, tôi bấm máy gọi cho Dũng và hẹn cậu ta ra quán cà phê nói chuyện. Sau một vài phút gạ gẫm, rất lưỡng lự Dũng mới nhận lời đi gặp tôi.

– “Sao, giờ gặp ông khó nhỉ, phải năn nỉ mới được à?”

Tôi vừa rót rượu vừa “đá xoáy” Dũng. Dũng đưa tay ngăn không cho tôi rót rượu vào cốc của cậu ta.

– “Tôi không uống đâu. Bữa nay nhà có việc, lát tôi phải về nhà, tôi không muốn mồm miệng sực mùi bia rượu”.

– “Nhà có việc gì thế?” – Tôi sốt sắng.

– “Bảo Ngọc nó bị cảm vì hôm qua dầm mưa cả đêm. Khốn khổ, chả biết con bé đi đâu mà về nhà khi người đã run lên cầm cập, môi thâm tím vì lạnh. Cả đêm qua nó sốt cao, bảo đi viện thì nhất quyết không chịu. Mẹ tôi lo quá khóc suốt từ đêm qua đến giờ. Tính con bé nó ngang ngạnh, không ai bảo được”.

Tôi sững sờ cả người khi nghe những lời Dũng nói. Cô bé ngốc này, tại sao lại chờ đợi khi mà mưa lớn vậy chứ? Tại sao Bảo Ngọc không mặc xác một thằng như tôi, kệ tôi với mối tình đơn phương của mình mà lại tự làm khổ mình như vậy. Tôi thần mặt ra, cảm giác tội lỗi dâng lên trong lòng. Có lẽ tôi đã quá ích kỉ.

– “Tối quá nó đi với ông phải không?”

Dũng nhìn vào mắt tôi, nói chuyện như hai thằng đàn ông.

– “Ừ, tôi xin lỗi. Hôm qua tôi có việc, đúng lúc đó Bảo Ngọc lại ở đấy nên đã chủ động đèo tôi đi. Cô ấy ở bên ngoài chờ, thế rồi… tôi… tôi quên bẵng mất cô ấy. Khi về, tôi không thấy Bảo Ngọc đâu nghĩ là con bé về trước rồi. Tôi thật có lỗi”.

Dũng không nói gì nữa cả, cậu ta nhìn tôi bằng con mắt giận dữ. Tôi cố gắng thanh minh:

– “Thực tình tôi không hề muốn như thế. Tôi đã nói với Bảo Ngọc rất nhiều lần chuyện tôi không dành tình cảm cho cô ấy bé nhưng Bảo Ngọc không chịu chấp nhận. Tôi cũng không biết phải làm thế nào nữa. Ông nói đúng đấy, Bảo Ngọc rất ngang bướng… Tôi thành thật xin lỗi dù tôi không hề muốn làm thế. Nhưng ông biết đấy, từ ngày quen ông đến giờ, tôi chỉ yêu có một mình Thương thôi mà”.

Cậu ta nín lặng một hồi rồi thủng thẳng nói:

– “Thực ra Bảo Ngọc giống ông, kẻ nào cũng cứng đầu. Khi tôi biết nó yêu ông tôi đã khuyên can nó rất nhiều. Tôi chỉ có một đứa em gái đó thôi và tôi đương nhiên không muốn nó khổ. Ông là người tốt nhưng ông lại quá nặng lòng với Thương. Nếu yêu ông, Bảo Ngọc sẽ phải chịu quá nhiều thiệt thòi. Nhưng con bé lại tự tin nói với tôi rằng: “Anh cứ để kệ em đi. Trái tim này là của em, em muốn thử đánh cược một lần. Biết đâu anh Nam sẽ bị em chinh phục, biết đâu hai người họ không đến với nhau, biết đâu em sẽ lại là người đá anh ấy, biết đâu em mới lại là tình yêu đích thực mà anh ấy bỏ quên…”. Nó thường pha trò như thế để làm tôi bớt lo nhưng tôi biết trong lòng nó buồn lắm”.

Nói đến đây, tôi thấy mắt Dũng ngân ngấn nước. Dũng là đứa thương em gái nhất, có trách nhiệm với gia đình. Đó cũng là lí do tôi luôn cảm thấy khó xử khi Bảo Ngọc yêu tôi.

– “Thôi, tôi phải về đây, con bé nằm bẹp ở nhà. Cũng chẳng biết hôm qua hai người đi đâu, làm gì mà về, con bé nằm nước mắt cứ lăn dài, hỏi gì cũng không nói. Nếu ông không yêu con bé thì… đừng cho nó bất cứ một tia hi vọng nào nhé. Đó là điều duy nhất tôi cầu xin ông”.

Dũng toan bước đi, tôi kéo tay cậu ta lại:

– “Đợi chút, tôi muốn đến thăm Bảo Ngọc”.

Thoáng thấy tôi đến, Bảo Ngọc ngồi dậy nghiêm trang và nhoẻn miệng cười:

– “Em mệt thì cứ nằm xuống, đừng cố quá như thế”.

Bảo Ngọc nhìn tôi có vẻ cảm động, tôi muốn nắm tay cô ấy để động viên nhưng rồi chợt nghĩ tới câu nói của Dũng: “Nếu đã không yêu, thì đừng cho con bé một tia hi vọng nào cả” nên tôi lại né tránh cái nhìn ấy.

– “Không sao, em đỡ rồi. Em đâu có yếu đuối đến như vậy. Anh Dũng lại “chém gió” với anh về tình trạng của em phải không?”

Tôi ậm ừ cho qua không trả lời vào câu hỏi đó. Một vài phút im lặng, Bảo Ngọc níu lấy tay tôi, kéo tôi lại gần.

Trang: [<] 1, 2, [3] ,4,5 ,7 [>]

Like để ủng hộ YenBai.Mobi:

Từ Khoá:
4 5 6 7 8 9 10 11 12 14 16 20 21 22 23 24 25 26 28 30 31 32 33 34 35 36 37
DMCA.com Protection Status
U-ONC-STAT